Phong Lưu Pháp Sư

Chương 610: Biến dị Hỏa Kỳ


 

Chiếu theo những gì Ca Nhĩ nói, Mễ Lạc Tộc ở Hải Để Chi Thành trước giờ đều ở thế lực trung lập. Lúc đầu, qua nói chuyện với Mễ Lạc Tộc tộc trưởng, hắn đã cảm nhận được một chút gì không bình thường. Lúc này, nhìn thấy áo choàng Hải Tộc mà Ca Nhĩ mặc có ẩn mật kí hiệu hình tam giác, hắn có thể khẳng định Mễ Lạc Tộc tộc trưởng sớm đã âm thầm gia nhập phe Hải Hoàng, chỉ là bởi vì nguyên nhân gì đó nên mới không công khai, mà ngược lại hết sức cố tỏ ra thái độ trung lập. Trong việc này đơn giản là có cái gì đó đáng được suy ngẫm lại.

Long Nhất dám khẳng định là Ca Nhĩ tên gia hỏa này chắc chắn vẫn ngu ngơ không hay biết. Dựa vào tính cách của hắn, Mễ Lạc Tộc tộc trưởng khẳng định không an tâm đem sự tình tuyệt mật thế này nói cho hắn biết. Cái tên gia hỏa thẳng thắn xem trọng tình cảm này chẳng có gì dấu diếm được với bằng hữu tốt nhất Phất Lan Khắc và Tuyết Cơ.

“Ca Nhĩ, phải chăng phụ thân ngươi cho phép ngươi tới đây tham gia Mạo Hiểm Đoạt Bảo Đại Hội?” Long Nhất hỏi. Theo lý mà nói Mễ Lạc Tộc tộc trưởng chắc chắn sẽ không cho Ca Nhĩ đứa con trai này đến mạo hiểm.

“Đúng vậy, phụ thân ta cho cho phép ta đi theo bên cạnh ngươi để học hỏi một chút.” Ca Nhĩ cười nói.

Long Nhất trong lòng thầm chửi một câu, lão gia hỏa này thật sự không đơn giản, từ sớm đã qua lại với Hải Hoàng, lý do tại sao Ca Nhĩ bám theo chắn chắn là để rèn luyện hắn thêm một chút, nói không chừng vẫn ôm khư khư trạng thái tâm lý phải chiếm lợi ích một chút.

Long Nhất và Ca Nhĩ tiến về phía trước, không lâu sau đó, trong động liền xuất hiện một ngã rẽ, 15 dung động tương đối nhỏ trải ra như hình quạt.

“Long Nhất, chúng ta đi đường nào?” Ca Nhĩ tự nhiên nghe Long Nhất sai gì làm nấy.

“Ta làm sao biết được, tùy tiện chọn thôi.” Long Nhất nhún nhún vai, hướng về dung động gần hắn nhất mà đi tới.

Trong động rất yên tĩnh, thậm chí phảng phất như có gió nóng lướt nhẹ qua mặt, có lẽ nào Tử Vong Dung Động này nối liền với mặt đất không vậy? Long Nhất nghĩ như vậy.

Đi mãi đi mãi, Long Nhất đột nhiên khựng lại, ngoảnh đầu nhìn Ca Nhĩ.

Ca Nhĩ đã biết địa phương này khẳng định có vấn đề, hắn ngưng thần xem xét khắp nơi. Nhưng theo cảm giác mà nói lại không thấy có gì không đúng. Đúng lúc hắn hơi xấu hổ muốn hỏi Long Nhất vấn đề ở đâu, đột nhiên phát hiện trên nhũ nham màu đỏ như lửa của tường động bên phải có dính một vài quần áo và đồ dùng hằng ngày của hải tộc, hiển nhiện là kết quả mới lưu lại cách đây không lâu.

Ngay lúc Ca Nhĩ định đem phát hiện này nói với Long Nhất thì Long Nhất vừa cười vừa gật đầu nói: “Đây đích thị là một phương diện cho biết trong đây có nguy hiểm, nhưng chỉ không chỉ một điểm này thôi, ngươi xem vết xướt bên dưới mảnh rách chưa? Tuy là rất nhạt nhưng vừa nhìn đã biết là do binh khí gây ra, còn có những chấm nhỏ cách đó không xa, nếu như ta đoán không lầm thì đó là do máu bốc hơi mà ra.”

Ca Nhĩ vẻ mặt bội phục ngước nhìn Long Nhất, càng ở cùng với gã nhân loại này thì càng cảm thấy hắn so với đại dương còn sâu không thể dò, đi chung với hắn không còn nghi ngờ gì nữa sẽ học được rất nhiều thứ mà người khác không thể dạy được.

Long Nhất ra hiệu cho Ca Nhĩ lùi về phía sau hai bước, sau đó ngưng tụ lực tại bàn tay, nhè nhẹ vỗ lên mặt đất phía trước.

Không nên coi thường uy lực của một chưởng này, Ngạo Thiên Quyết đạt đến tầng thứ bảy sớm đã đại xảo nhược chuyết (nhìn thì vụng về nhưng thật ra rất khéo léo). Xem có vẻ như làn gió hiu hui nhè nhẹ cũng không có là bao, nhưng lực lượng uẩn hàm trong đó đủ để san bằng một tòa núi nhỏ. Một chiêu này tương tự như miên chưởng (miên = bông tơ) mà Long Nhất biết lúc trước, đều là tiếp xúc đến mục tiêu rồi mới bạo phát ra uy lực cự đại, nhưng thật ra lại khác hoàn toàn. Long Nhất sợ là uy lực qua lớn thì trong dung động này sẽ phát sinh sự cố gì không thể tưởng tượng được, một chiêu này phát ra có giữ lại bảy phần, trong thời gian ngắn nếu có gì không như ý thì cũng có thể lập tức triệt hồi, đối với sự khống chế nội lực bắt buộc phải diệu chí hào điên (妙到毫巅: ý chỉ tuyệt diệu đến đỉnh điểm).

Nội lực của Long Nhất chỉ tiếp xúc với mặt đất một cái liền bộc khai, trong chớp mắt, chấn động từng đợt từng đợt sóng thâm nhập xuống dưới đất.

Chỉ thấy khoảng đất trước mặt vừa rồi còn vững chắc đột nhiên nóng chảy rồi bắt đầu sục sôi cuồn cuộn, đem theo mắc ma đỏ như lửa sức nóng nghẹt thở bắn tung tóe khắp nơi. Cùng với mắc ma là từng trận từng trận gầm rống trầm đục và ba động của hỏa hệ ma pháp nguyên tố cuồng liệt.

“Kỳ lân, khí tức này sao mà quen thuộc như thế?” Long Nhất nhướng mày một cái, trong lòng thầm nói.

Mắc ma bắn tung tóe bị Long Nhất cách tuyệt phía trước thân người, không lâu sau, môt cái đầu đen thui phớt hồng to đùng từ trong mắc ma đang sôi sùng sục nhô lên. Con mắt như cối xây nhìn chòng chọc Long Nhất và Ca Nhĩ.

Ca Nhĩ nâng Mễ Lạc Thần Cung nhắm vào cái đầu to lớn đáng sợ đó, áp lực uy hiếp bàng đại đó khiến đôi cánh tay hắn run rẩy không ngừng, trong lòng càng thêm hoảng sợ không an định. Bất quá hắn cũng là kẻ đã can đảm đối mặt qua với Lục Thiên Ô Tặc, biểu hiện trên mặt vẫn trấn định như trước.

“Hỏa Kỳ Lân?” Long Nhất vừa thấy cái đầu cự đại trong mắc ma, trong lòng có chút kinh ngạc, chỉ là cái đầu Hỏa Kỳ Lân này trong màu đỏ có thêm màu đen. Trong khí tức phát tán ra cũng đem theo một chút cảm giác hắc ám tà ác, rõ ràng là giống loài tạp giao biến dị do Hỏa Kỳ Lân cùng với ma thú khác giao phối hợp lưu lại.

Hỏa Kỳ Lân mới là thần thú tọa hạ của Hỏa Thần, con Hỏa Kỳ Lân trong hắc ám tư nguyên không gian của bản thân không nghi ngờ gì chính là Hỏa Kỳ Lân chính thống, vậy thì con này thì sao? Trong trận Thần Ma Đại Chiến một trăm nghìn năm trước vẫn còn thần thú của vị thần nào là kì lân không? Hay là nói …

Đúng vào lúc Long Nhất đang suy nghĩ đến xuất thần, Hỏa Kỳ Lân biến dị kia đã ngẩng đầu lên, không khí xoay vần biến thành từng cuộn từng cuộn mây hồng nóng rực, xen lẫn trong đó lại là gió âm hàn màu đen. Cũng lại là hai thể chất hoàn toàn khác nhau dung hợp lại.

Vào lúc này, Long Nhất cảm giác được trong huyết sắc khô lâu trên bàn tay trái truyền đến trận trận ba động, Hỏa Kỳ Lân bên trong tự hồ cũng cảm nhận được khí tức của đồng loại ở bên ngoài, gấp gáp không thể chờ thêm nữa muốn ra ngoài.

Long Nhất tâm niệm vừa động, hồng quang bên người chợt lóe lên, Hỏa Kỳ Lân thu nhỏ đã xuất hiện, nhưng lại không hề để ý đến đồng loại bên kia, mà lại thân thiết dùng đầu cọ cọ vào ống quần của Long Nhất.

Hồng vân và hắc sắc lệ khí trong không trung lặng lẽ tan đi, khí thế của biến dị Hỏa Kỳ Lân trong mắc ma đột nhiên giảm đi, hai con mắt lớn như cối xay biến thành có chút sợ hãi, ngó nhìn con Hỏa Kỳ Lân dưới chân Long Nhất phát ra tiếng hống trầm trầm.

Long Nhất dùng ý niệm cùng Hỏa Kỳ Lân giao lưu một lúc. Nó đối với con biến dị hỏa kỳ long xuất hiện ở Tử Vong Dung Động này cũng không hề biết tí gì, nhưng thực lực hiển nhiên yếu hơn nó, vì lý do này mà tên gia hỏa to xác kia thấy nó liền tỏ vẻ sợ hãi.

Hỏa Kỳ Lân xoay người, gầm một tiếng uy nghiêm với đồng loại biến dị Hỏa Kỳ Lân ở trong mắc ma, con biến dị Hỏa Kỳ Lân thu nhỏ lại từ trong mắc ma nhảy vọt ra, và cũng trong lúc đó, mắc ma cuồn cuộn trên bề mặt động bắt đầu ngưng kết.

Dung động không thể tính là lớn, một cái đầu lớn của biến dị Hỏa Kỳ Lân gần như chật cứng động, vì vậy lúc nhảy vọt ra đã thu nhỏ lại thân ảnh, nằm phủ phục trên đất phát ra tiếng kêu u u, giống như đang cầu xin chính thống Hỏa Kỳ Lân tha thứ.

Những con thần thú ma thú may mắn tồn tại sau trận Thần Ma Đại Chiến một trăm nghìn năm trước, không một con nào không phải là thực lực mạnh mẽ có sức mạnh bài sơn đảo hải. Đi cùng với lực lượng cường đại là sự cao ngạo thà chết không khuất phục, có thể nói, hai con thú đụng nhau, thông thường kết quả đều là lưỡng bại câu thương. Nhưng mỗi loài thần thú ma thú sau khi đông dần lên, một nhân tố nào đó trong huyết thống tổ tiên sẽ như rễ sâu gốc vững mà tiếp truyền đời sau. Lúc này con biến dị Hỏa Kỳ Lân này tuy nói là trên người đã có một loại khí tức tà ác của ma thú, nhưng vẫn là huyết thống của Hỏa Kỳ Lân chiếm đa số, sự quy phục đối với bản hệ chính tông thì rõ ràng là lẽ đương nhiên.

Long Nhất chăm chú nhìn kỹ con biến dị Hỏa Kỳ Lân này, chỉ trừ ở những khớp xương bốn chân và ở đuôi mọc ra nhiều gai xương nhọn hoắc và màu sắc có một chút không giống nhau, ngoại hình gần như là y hệt Hỏa Kỳ Lân.

Ca Nhĩ ở bên cạnh sớm đã hạ Mễ Lạc Thần Cung xuống há hốc mồm nhìn trân trân, không thể tưởng tượng được tình cảnh trước mắt. Thần thú Hỏa Kỳ Lân, trong ghi chép của Hải Tộc, đó có lẽ là thần thú tọa hạ của Hỏa Thần, một trong Thất Đại Chủ Thần. Đối với hắn mà nói là sự tồn tại chí cao vô thượng. Hắn xem qua hình vẽ minh họa trong ghi chép của Hải Tộc, Hỏa Kỳ Lân bàng đại toàn thân tỏa ra lửa nóng rực màu đỏ tím, chân đạp lên mây lửa, những nơi đi qua hoàn toàn bị thiêu đốt thành tro khói.

Nhưng mà lúc này xem ra, con vật đáng yêu giống như một con cún con màu đỏ như lửa đang ở trước mặt Long Nhất chính là Hỏa Thần tọa hạ Hỏa Kỳ Lân, con biến dị Hỏa Kỳ Lân từ trong Tử Vong Dung Động này thái độ sợ hãi của nó càng có thể thấy rõ. Chỉ là, thần thú dưới sự chỉ huy của Chủ Thần lại nghe lệnh Long Nhất gã nhân loại thần kỳ này, có lẽ nào Long Nhất chính là Hỏa Thần hay không? Ca Nhĩ vắt cạn óc để nghĩ cũng nghĩ không ra.

“Ngẩn ngơ gì đó? Đi thôi.” Long Nhất vỗ vỗ lên vai Ca Nhĩ, nói.

Ca Nhỉ hồi thần lại, muốn nói mà không dám.

“Ta biết ngươi muốn hỏi gì, chỉ là hai ba câu cũng không nói rõ được, nơi đây cũng không phải là chỗ để kể chuyện, sau này ngươi tự nhiên sẽ biết thôi.” Long Nhất cười nói.

Long Nhất dẫn đầu đi về phía trước, mặt đất đã ngưng kết lại thập phần vững chắc, một chút cũng không thể tưởng tượng ra vừa rồi nơi đây còn là mắc ma sôi sùng sục bắn tung tóe.

Hỏa Kỳ Lân ngẩng cao đầu đi phía sau, con biến dị Hỏa Kỳ Lân kia cũng ngoan ngoãn đi sau lưng nó, đầu cúi thấp, giống y như một kẻ tùy tùng nhỏ bé. Ca Nhĩ ngược lại tuy việc nguy hiểm đã qua nhưng nghĩ lại vẫn sợ sởn gai ốc, hai con vật giống như cún con này xem ra không có gì nguy hiểm, nhưng ai biết được sức mạnh khủng bố của bọn chúng chứ? Cũng tự cảm thấy nên lưu lại phía sau để chú ý sau lưng, không dám vượt qua hai con vật nhỏ để sánh vai đi cùng với Long Nhất.

Nhánh động này của Tử Vong Dung Động chính là địa bàn của Hỏa Kỳ Lân, vì lẽ đó, trong đây không hề gặp một dị thú nào khác.

Nhánh động cũng không dài quá, chẳng bao lâu đã đi đến cuối đường rồi.

Cảnh tượng bên ngoài động ngược lại khiến cho Long Nhất và Ca Nhĩ sửng sốt, nhìn ra bốn phía, Long Nhất tựa hồ tưởng rằng hắn đã đi đến một ngóc ngách nào đó ở Thương Lan Đại Lục, mà không phải là Tử Vong Động dưới đáy biển.

Trên mặt đất là đá nham thạch, tro, đất sét lẫn lộn, mọc thảm thực vật đủ loại chưa từng nghe thấy, khoảng không mấy trăm mét bên trên trôi lơ lửng mây khói màu lam nhạt, xem ra giống y như bầu trời xanh thẳm, mà xung quanh không thấy vách đá, mênh mông không thấy hết được, bất cứ ai đột nhiên tới nơi đây cũng tuyệt không cho rằng đây chính là một dung động.

“Thấy quỷ rồi, Hải Hoàng lão gia hỏa đó không nói cho ta biết Tử Vong Dung Động là như thế này a.” Long Nhất vuốt vuốt mũi theo thói quen, trong lòng thầm nói.

 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.