Phong Lưu Pháp Sư

Chương 313: Xuất phát - hạ


 

Long Nhất rên lên một tiếng, hắn cảm nhận được tiểu huynh đệ đã bị bàn tay ngọc của Hàm Yên bắt được rồi. Nhưng nàng ta không nắm chặt mà di động lên xuống, loại cảm giác này thật sự làm cho kẻ khác hưng phấn mà, Long Nhất cảm thấy trong người bừng lên một cỗ liệt hỏa, mạch máu trên người căng phồng như muốn nổ tung ra.

Bỗng nhiên Long Nhất cảm thấy hạ thân mát lạnh, lúc này mới giật mình phát giác tiểu huynh đệ đã được đưa mặt nhìn trời, tại không trung đang vươn đến phía ngực Hàm Yên mà nhúc nhích.

-“Thật là lớn, nhìn muốn dọa người nha” Hàm Yên cúi người xuống quan sát tiểu huynh đệ của Long Nhất, tựa hồ muốn tìm hiểu kỹ tại sao nó lại lớn như thế này vậy.

Long Nhất thở dài một hơi, nhìn lên trời bỗng phát hiện đêm tối bất giác đang trôi qua, nếu còn dây dưa với nữ nhân Hàm Yên này thì vẫn dư thời gian, nhưng nhớ tới ở nhà tam nữ Nam Cung Hương Vân đang si ngốc chờ đợi hắn, dục vọng chưa phát tác đã bình ổn đi rất nhiều.

-“Chà, như thế nào lại mềm xuống rồi” Hàm Yên thấy mới vừa rồi tên tiểu huynh đệ còn nóng nảy dựng đứng lên hiện đang từ từ mềm xuống, không khỏi giật mình nói. Nàng vừa nhấc đầu phát hiện trong mắt Long Nhất dục hỏa đã biến mất, ánh mắt trở nên trong suốt phi thường.

-“Đứng lên đi, ta phải trở về, đáp án của nàng ta cũng không muốn biết” – Long Nhất thản nhiên nói, hắn bây giờ cũng hiểu được loại nữ nhân này thì ngươi đừng mơ tưởng khiến nàng nói ra điều phi thường cơ mật gì đó.

Hàm Yên thấy ánh mắt kiên quyết của hắn, chỉ cười duyên:

-“Thời gian còn sớm mà, huynh gấp cái gì, muội ở đây hảo hảo hầu hạ huynh mà”

Lời của Hàm Yên đnag làm cho Long Nhất kinh ngạc, thì nàng đã cúi người xuống ngậm lấy cái nam căn đang từ từ mềm lại của hắn.

Long Nhất run người một cái, cảm giác được tiểu huynh đệ của mình đang ở trong một địa phương nóng nóng ấm ấm lại ướt át nữa. Mà khung cảnh đánh mạnh vào thị giác hắn, khiến cho phòng tuyến cuối cùng của Long Nhất suýt nữa hỏng mất mấy lần.

Kỹ xảo của Hàm Yên rõ ràng còn vụng về, nhưng nàng tựa hồ đối với nghệ thuật nam nữ lại có thiên phú cực cao, không bao lâu sau, động tác phun ra nuốt vào của nàng càng lúc càng thuần thục, gây sự kích thích cho Long Nhất càng lúc càng lớn.

Đáng chết, thoải mái quá. Trong lòng Long Nhất giãy dụa một hồi, loại đãi ngộ hương diễm này, nếu là nam nhân thì không thể bỏ qua được. Nhưng nhớ tới những kiều thê đang đợi ở nhà đợi mình, Long Nhất liền hạ quyết tâm dùng lực đẩy đầu Hàm Yên ra, nhanh chóng kéo quần lại.

Hàm Yên kinh ngạc nhìn Long Nhất, nam nhân này thực sự hành động ngoài ý liệu của nàng. Dâm danh của hắn rất lớn, lời nói đôi lúc tỏ ra khinh bạc, nhưng có lúc khả năng tự chế ngự của hắn thật sự làm cho nàng giật mình. Thực sự lại có nam nhân kháng cự được mị lực của nàng sao? Có thể đang cùng nàng hoan hảo nhưng lại nghĩ đến việc giết nàng sao? Có phải do nàng chỉ dùng môi để hầu hạ khiến hắn vẫn giữ được sự thanh tĩnh để cự tuyệt nàng sao?

Long Nhất lạnh lùng liếc nhìn Hàm Yên một cái, liến xoay người muốn rời đi.

-“Chờ một chút, huynh có ý muốn đi muội cũng không thể cản lại được. Hàm Yên này không không muốn nuốt lời với huynh, vừa rồi có phải huynh hỏi tại sao muội ngày đó có thể phát hiện ra huynh sao? Đáp án chính là nhờ sủng vật của muội, nó vừa hoàn thành tiến hóa, mặc cho ai dám mơ tưởng lại gần muội trong vòng mười trượng đều bị nó phát hiện” Hàm Yên vừa nói vừa chỉ tay về phía con bạch hạc đứng cạnh bờ suối, chỉ thấy nó đang rỉa lông trông thật vô hại, thậm chí trên thân nó không cảm giác được một chút khí tức của ma thú.

Long Nhất chợt hiểu, nguyên là nó, vậy sao lần trước khi hắn đánh lén Hàm Yên lại không bị phát hiện chứ? Long Nhất nhớ tới Hàm Yên mới nói nó vừa tiến hóa xong, vậy lúc đó nó đang trong quá trình tiến hóa nên hắn mới có thể đắc thủ được.

-“Vậy nó là ma thú bao nhiêu cấp?” Long Nhất nhịn không được hỏi.

Hàm Yên lắc đầu cười nói:

-“Ma thú? À cái này muội cũng không rõ lắm”

Long Nhất gật đầu, nhìn con bạch hạc xinh đẹp lần nữa rồi phi thân về hướng Tây Môn phủ.

Nụ cười trên mặt Hàm Yên như cứng lại, nàng thở dài một cái rồi bước tới vỗ về lông vũ bóng loáng mềm mại của bạch hạc mà lẩm bẩm hỏi:

-“Bạch vũ, ngươi nói cho ta biết, ta làm sao có thể nắm bắt được nam nhân này đây?”

———————

Khi Long Nhất về tới Tây Môn phủ, thời gian còn lại phi thường ít, hắn đoán chỉ khoảng một canh giờ nữa trời sẽ sáng.

Trong phòng ngủ ngọn đèn vẫn cháy như cũ, hiển nhiên Nam Cung Hương Vân chưa đi ngủ, chỉ là không biết Lãnh U U củng Bắc Đường Vũ có ở trong hay không. Ngay khi nhẹ nhàng đầy cửa phòng, Long Nhất liển ngửi thấy 3 mùi thơm khác nhau, hiển nhiên cả tam nữ đều ở đây cả.

-“Phu quân” – Tam nữ đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, thân thể lõa lồ dù có chiếc áo ngủ bằng gấm mỏng manh khoát hờ lên, hiển nhiên toàn thân trên dưới chỉ còn chiếc áo lót. Khi các nàng thấy Long Nhất trở về liền vui mừng lẫn sợ hãi kêu lên, vì ngoài sự sung sướng ra, vẫn còn có một tia mất mát trong đó.

Long Nhất nhìn tam nữ thiên kiều bá mị trên giường, chỉ biết dậm chân tức tối. Nữ nhân Hàm Yên kia quả là cố tình phá chuyện tốt của hắn mà, giấc mộng của hắn lả cùng HP* với các nàng nay đã đến gần, nhưng hiện tại trời sẽ mau sáng, yêu cùng lúc ba nàng thật sự không đủ thời gian rồi (Nd: * =HP, cũng không hiểu có nhầm lẫn giữa 4P và HP không nữa ).

Long Nhất cời ngay áo ngoài mà nhảy lên chiếc giường lớn, đôi tay dài của hắn một lúc đem cả ba nàng ôm vào trong ngực mình.

– “Phu quân, chàng tại binh doanh làm gì vậy? Như thế nào mà giờ mới về đến?” Nam Cung Hương Vân dựa vào vai Long Nhất, ngữ điệu mang theo chút u oán hỏi hắn.

Long Nhất trầm ngâm một chút rồi đem chuyện giữa đường gặp bà chủ Lệ Nhân Phường là Hàm Yên nói ra một lần, đương nhiên tràng cảnh xuân sắc sau đó thì đánh chết hắn cũng không nói.

-“Dám chắc không chỉ như vậy, chàng có hay không cùng nữ nhân kia bàn chuyện “đại sự” chứ? Để tỷ muội bọn thiếp chờ chàng lâu như vậy” Lãnh U U nhéo vào bên hông Long Nhất một cái, trừng mắt một cái rồi bĩu môi hỏi hắn.

-“Còn hỏi nữa sao? Phu quân của các nàng là loại người này sao?” Long Nhất chính khí tràn đầy nói, trong lòng hắn lại thầm kêu không hay, nữ nhân nào cũng giống nhau, đã ghen là ghen đến mức gà bay chó chạy, huống chi ở đây có đến 3 nữ nhân lận.

-“Chàng còn nói nữa, trên người chàng có mùi hương lạ của nữ nhân, nói các người không làm gì thiếp mới không tin?” Lãnh U U nói lớn, rồi nàng tức giận ngồi xuống một góc giường.

Nam Cung Hương Vân và Bắc Đường Vũ nghe nói vậy, liền ghé sát người hắn mà kiểm tra, ngay lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Long Nhất, hắn trên người quả thật có một cỗ hương khí xa lạ, tuyệt không phải từ ba người các nàng.

Long Nhất mém xỉu, nữ nhân thật có cái mũi còn thính hơn mấy cẩu đại ca nữa sao? Như vậy mà cũng nghe ra được sao. Đều là phiền toái do Hàm Yên đãng phụ này cấp cho hắn mà, không khéo giấc mộng 4P không thành mà còn làm cháy nhà nữa.

-“Được rồi, đừng ghen nữa. Ta thật sự với nàng ta không phát sinh chuyện gì hết, trời sắp sáng rồi, các nàng muốn làm cho phu quân ức khí mà chết sao” Long Nhất một tay ôm lấy ba nàng, tựa vào lưng các nàng mà nói.

Ba nàng đều trầm mặc, vẻ mặt từ từ dịu lại. Đúng vậy, trời sắp sáng rồi, sắp cùng phu quân ly biệt rồi, vậy mà lúc này còn …. Thì không được tự nhiên a.

Chính lúc này thì Long Nhất lại nhày xuống giường.

-“Phu quân, chàng lại đi đâu nữa?” ba nàng cả kinh, sợ rằng Long Nhất tức giận mà bỏ đi.

-“Thì đi tẩy cái mùi này, ai biểu mũi các nàng quá mẫn cảm đi” Long Nhất hắc hắc cười rồi xoay người vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa qua loa, Long Nhất khoác chiếc áo tắm đi ra, liền một lần nữa nhảy lên giường. Lúc này tam nữ đã ôn nhu hơn nhiều, để cho Long Nhất trái ôm phải ấp tận hưởng diễm phúc.

Bốn người sau cơn cuồng nhiệt, im lặng nằm cùng một chỗ, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ an tĩnh nhắm mắt lại cảm nhận tiếng tim đập của nhau. Ly biệt sắp tới, nhiều lời không thể diễn tả hết được, lúc này chỉ để tâm linh mới truyền tải hết được.

Thời gian đúng là một khái niệm trước giờ không ai nắm bắt được, chỉ có thể dùng ban ngày ban đêm để phân biệt nó, ngày đi đêm đến, hết đêm lại ngày, như dù vũ trụ có hủy diệt thì nó cũng cứ như vậy mà trôi qua.

Khi ánh mặt trời bắt đầu lóe lên nơi chân trời, người bắt đầu đi làm, chim bắt đầu hót tạo nên một dàn hợp xướng đầy cảm xúc. Long Nhất biết thời khắc ly biệt rốt cuộc cũng đến.

Tam nữ cùng nhau đứng dậy hầu hạ Long Nhất rửa mặt thay quần áo, vẻ mặt cả ba đều là ôn nhu tì mỉ như nhau, ngay cả một tia gấp gáp cũng không có. Làm cho Long Nhất càng càm thấy kỳ quái là, cả ba đều không ôm lấy hắn mà khóc như hắn tưởng tượng, mà lại cố nén nước mắt không để chảy xuống. Chính bộ dạng này càng khiến Long Nhất trong lòng càng thêm khó chấp nhận.

-“Phu quân, chàng bảo trọng, mọi sự đều phải cẩn thận” Nam Cung Hương Vân thấp giọng dặn dò, trong mắt lại nổi lên một màng hơi nước.

– “Yên tâm đi, phu quân nàng hứa với nàng, ta không những bảo trọng hơn nữa còn phải tăng trọng, khi trở về nàng sẽ biết” Long Nhất hắc hắc cười gian nhìn nàng.

-“Đáng ghét, chàng thật là đáng ghét mà” Nam Cung Hương Vân ngắt nhẹ Long Nhất một cái, tâm trạng thương cảm được một câu nói của Long Nhất làm tiêu tan bảy tám phần.

-“Được rồi, giờ cũng không còn sớm, ta phải vào hoàng cung. Hương Vân, U U, Vũ nhi, ta sẽ nhớ đến các nàng, lại đây ta hôn mỗi nàng một cái” Long Nhất cười nói.

Không có vẻ gì ngượng ngùng, ba nàng Nam Cung Hương Vân chủ động đưa đôi môi đỏ mọng của mình để hắn hân thưởng. Sau đó Long Nhất ôm cả ba nàng cùng mở cửa đi ra.

Khi cùng ba nàng đến giữa sân, Long Nhất liền phát hiện Lệ thanh cùng Man Ngưu đã sớm thức dậy dợi sẵn.

-“Lệ Thanh, sao ngươi còn chưa đi?” Long Nhất bước tới nhìn khuôn mặt tuấn tú mà lạnh như băng của Lệ Thanh mà hỏi.

-“Đúng vậy, thiếu gia” Lệ Thanh thản nhiên trả lời.

Long Nhất gật đầu, hai tay giang rộng ra rồi ôm mạnh Lệ Thanh, vỗ vỗ vài cái vào lưng hắn rồi nói:

-“Cố giắng lên, thiêu gia ta tin tưỏng ngươi nhất định có thể thông qua được khảo nghiệm của tộc, lần sau gặp lại, chúng ta nhất định phải nhậu một trận thống khoái.”

Lệ Thanh cảm nhận được sự quan tâm ấm áp của Long Nhất, trong ánh mắt băng lạnh hiện lên một tia dao động.

Buông Lệ Thanh ra, Long Nhất bước tới bên Man Ngưu nói:

-“Man Ngưu, đệ đi ra cửa sau, đợi lát nữa khi ta từ hoàng cung đi ra thì cùng nhau đi chung đường”

“Rõ, thiếu gia” Man Ngưu hưng phấn đáp.

Long Nhất xoay người, hướng về tam nữ phất tay một cái, phóng lên phi thân biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Nam Cung Hương Vân bỗng bước vội lên định đuổi theo, nhưng tâm tình lúc này không thể kìm hãm được nữa, nước mắt rơi long lanh như ngọc, nàng xoay người ôm lấy Lãnh U U mà khóc lớn.

Lãnh U U trong mắt cũng ngập lệ, nhưng kinh nghiệm so với Nam Cung Hương Vân cũng hơn nhiều lắm, liền rất nhanh chế trụ tâm tình. Nàng vỗ nhẹ vào lưng của Nam Cung Hương Vân mà nhẹ giọng nói:

-“Hương Vân, đừng quá khổ tâm, phu quân cũng nói rồi, tình nhân mà không có kinh nghiệm chia cách thì không chính thức là tình nhân được, chỉ có trải qua những loại kinh nghiệm khắc cốt ghi tâm này, từ không gian ly biệt mà nhớ tới người mình yêu thì tình yêu mới có thể chính thức viên mãn được”

Bắc Đường Vũ rút chiếc khăn tay kiên cường ngăn dòng nước mắt lại. Nàng vẫn còn huấn luyện binh doanh, thì trong tương lai không lâu sau nhất định có thể cùng Long Nhất gặp lại. Đến lúc đó cùng hắn lâm trận giết địch không phải là một loại hạnh phúc sao. Bắc Đường Vũ sau khi nghĩ thông, liền về phòng thay bộ quân phục để đi đến binh doanh.

—————

Trở lại căn phòng dành để động phòng trong hoàng cung, Long Nhất liền thấy Nạp Lan Như Nguyệt đang để Tiểu Thúy trang điểm cho mình. Long Nhất lúc này phát hiện nguyên lai nhìn nữ nhân trang điểm cũng là một khoái lạc.

Thấy Long Nhất đến, Tiều Thúy vội vàng hành lễ, bây giờ Long Nhất chính là Nạp Lan Đế quốc phò mã, cũng chính là chủ tử của mình, nàng tự nhiên không dám chậm trễ mà thi lễ.

-“Nương tử, đêm qua nàng có ngủ ngon không?” Long Nhất cười hỏi.

-“Không cần ngươi quan tâm đến, ta ngủ rất ngon. Nhìn nụ cười ghê tởm của ngươi xem, nhất định tối hôm qua xuân phong đắc ý rồi” Nạp Lan Như Nguyệt tức giận trả lời.

-” Cùng nữ nhân của mình ly biệt, buồn như gió thu heo hút, thì đào đâu ra gió xuân tươi mơn mởn chứ” – Long Nhất nữa thật nửa giả thở dài cám thán.

Nạp Lan Như Nguyệt nghiến răng trừng mắt nhìn Long Nhất một cái, đoạn hừ một tiếng rồi không thèm để ý đến hắn nữa.

Tiểu Thúy nhìn thái độ giận dỗi của công chúa, rồi nhìn vẻ bất đắc dĩ của tân phò mã, đột nhiên khúc khích cười.

-“Nha đầu chết tiệt kia, cười cái gì? Bộ không bị đánh là không được phải không?” Nạp Lan Như Nguyệt bất mãn nói.

-“Công chúa thứ tội, Tiểu Thúy chỉ là cảm giác thấy Công chúa và Phò mã thật sự giống như oan gia đang giận nhau vậy.” Tiểu Thúy hì hì cười đáp, nàng đi theo Nạp Lan Như Nguyệt bao nhiêu năm rồi, tự nhiên biết rõ tính tình nàng ta, biết nàng sẽ không thực sự trách phạt mình.

– “Đúng vậy, ta và hắn thật sự chính là oan gia” Nạp Lan Như Nguyệt nói, nàng cũng không phát hiện giọng nói của mình nhày càng không giống giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của thánh nữ như trước nữa.

-“Cho nên hai người mới trở thành vợ chồng, nghe nói oan gia đối đầu lâu sẽ thành thân gia (Người một nhà) mà” Tiểu Thúy lén cười nói.

Nạp Lan Như Nguyệt đỏ mặt, vội trừng mắt nhìn Long Nhất, nhưng nàng phát hiện không biết khi nào hắn đã ngồi xuống bên cạnh bàn. Hắn đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người, trong lòng nàng càng cảm thấy nóng lên. Tên hư hỏng này nãy giờ không nhìn đến nàng, thật sự là muốn nàng tức chết mà.

Long Nhất lúc này đang nghĩ đến Hàm Yên bà chủ của Lệ Nhân Phường, nữ nhân thần bí này rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại chiến tuyến của Long Chiến đang diễn vai nào đây? Hành động bề ngoài như nữ nhân phóng đãng số một thiên hạ, nhưng thật thật giả giả làm cho người ta nhìn không thấu được nàng.

Chính lúc này quan lễ nghi của cung đình đã tới.

Long Nhất đang trầm tư bỗng bừng tỉnh, chuyện Hàm Yên tạm thời không nghĩ đến nữa, dù sao ngày mốt nhân viên mạng lưới tình báo sẽ báo cáo lại toàn bộ hành động của nàng cho mình.

Sau khi thực hiện các lễ nghi, Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt tới bái chào Hoàng đế Long Chiến, mà Long Chiến cũng ban thưởng một đôi lễ vật, cũng giao cho hắn một quyển Văn Thư cho Long Nhất đưa lên hoàng đế Nạp Lan Đế quốc.

Rất nhanh sau đó, Long Nhất cùng Nạp Lan Như Nguyệt liền ngồi vào một chiếc xe ngựa hào hoa, Ngoài đội ngũ quan viên ngồi trên xe ngựa theo sau cùng với 200 kỵ binh của Nạp Lan Đế quốc, còn có Đằng Long Thành hộ vệ hộ tống họ đến cửa thành.

Điều làm Long Nhất cảm thấy kỳ quái chính là hắn tưởng Tây Môn Nộ cha hắn sẽ ở cổng thành mà tiễn hắn, nhưng ngoài ý muốn của hắn chỉ có Man Ngưu đứng đây đợi sẵn, còn cha hắn vẫn chưa tới.

Xe ngựa dần dần đi qua cửa thành, hướng phía nam mà đi. Long Nhất nằm lên chiếc gối mềm mại rồi bắt đầu ngủ, trong lòng hắn có dự cảm chuyến đi Nạp Lan Đế quốc này nhất định sẽ rất đặc sắc đây.

 

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.