Bác sĩ tâm lý đối với Phó Hàn Xuyên táo bạo như thế không phải vì trình độ của cậu không tốt mà là vì cậu có mối quan hệ không tầm thường với Phó Hàn Xuyên.
Phó Hàn Xuyên nhìn người trước mắt, cười khẽ, hừ lạnh một tiếng: “Tạ Vĩnh Lâm, cậu xuất ngoại du học về cũng chỉ học được như thế thôi sao?”
Tạ Vĩnh Lâm cũng không làm bộ làm tịch nghiêm trang nữa, đem mắt kính tháo xuống, tức giận nói: “Cậu đối với tôi thái độ cũng chỉ có như vậy, nếu không muốn thì cậu đi tìm người khác đi.”
Phó Hàn Xuyên nhíu nhíu mày, nếu là người khác, anh tuyệt đối sẽ không nói bất cứ thứ gì về sự việc của Lâm Chi Hạ, càng không nói đến chuyện riêng tư như thế.
Một tháng trước, Phó Hàn Xuyên đã âm thầm cảm nhận được sinh hoạt vợ chồng của anh cùng Lâm Chi Hạ có vấn đề, thậm chí có khả năng sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân của bọn họ.
Anh lại là người thận trọng, rất để ý mối quan hệ của hai người nên chờ khi Tạ Vĩnh Lâm về nước liền lập tức đến nhờ tư vấn.
Cho nên nói đến cùng, chuyện này cũng chỉ có thể nhờ Tạ Vĩnh Lâm.
Tạ Vĩnh Lâm biết mình đã nói trúng tử huyệt của Phó Hàn Xuyên nên không sợ hãi, tiếp tục nói: “Tình huống này của vợ chồng hai người nên đi tìm bác sĩ tư vấn tâm lí. Tôi sẽ không lấy tiền của cậu, còn từ chối hết khách hàng hôm nay chỉ để khám cho cậu, như thế đủ chưa, cậu hãy thành thật trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi.”
Phó Hàn Xuyên suy nghĩ một lát, khó có khi lộ ra vẻ mặt chần chờ, do dự: “… Hẳn là không có.”
“Nói cho rõ ràng, rốt cuộc vẫn là không có? Cậu đã làm cái gì vậy?” Tạ Vĩnh Lâm nhạy bén bắt được điểm dị thường của anh, truy vấn hỏi.
“Ngày kết hôn hôm đó, tôi đã uống say.”
“Cậu như thế nào uống say đến mất khống chế?” Tạ Vĩnh Lâm như là nghe được chuyện gì đó bất ngờ, vẻ mặt hưng phấn. Cậu và Phó Hàn Xuyên quen biết hơn hai mươi năm, điều gì cũng đã thử qua, chỉ là chưa từng chuốc rượu Phó Hàn Xuyên tới mức quá say.
Thời điểm Phó Hàn Xuyên kết hôn nửa năm trước, Tạ Vĩnh Lâm vẫn còn đang du học ở nước ngoài, không có thời gian tham dự hôn lễ mà chỉ gửi hồng bao đến nên cậu cũng không rõ ngày đó phát sinh sự tình gì, thậm chí cũng không có ai nhắc đến việc Phó Hàn Xuyên uống say.
Phó Hàn Xuyên lạnh lùng, trừng mắt liếc cậu một cái.
Tạ Vĩnh Lâm giả vờ ho khụ khụ vài tiếng, lập tức khôi phục bộ dáng đứng đắn, hỏi: “Buổi tối hôm đó cậu làm cái gì?”
“Tôi không nhớ rõ, chỉ biết ngày hôm sau khi tỉnh lại thấy trên khăn trải giường có vết máu.” Phó Hàn Xuyên đã vô số lần hồi tưởng lại sự việc ngày đó nhưng chỉ nhớ rõ là anh trở về phòng, chuyện sau đó như thế nào thì vẫn nghĩ mãi không ra.
Anh dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Cô ấy là lần đầu tiên.”
Cho nên có chảy máu là chuyện hết sức bình thường.
“Lần đầu có trải nghiệm không tốt, khả năng đã để lại bóng ma tâm lí.” Tạ Vĩnh Lâm suy đoán.
“Nhưng những lần sau cô ấy cũng không cự tuyệt quan hệ.” Phó Hàn Xuyên nhớ đến bộ dáng mềm mại thuận theo của Lâm Chi Hạ, nội tâm có chút rung động.
Tạ Vĩnh Lâm nghĩ nghĩ, lấy phong thái của một bác sĩ chuyên nghiệp, có học thức tiếp tục nói: “Phụ nữ và đàn ông không giống nhau. Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, vì dục vọng mà làm. Còn phụ nữ lại muốn làm dựa trên tình cảm, như thế càng dễ dàng đạt được khoái cảm cùng cao trào. Tôi nhớ hai người là kết hôn chớp nhoáng, có thể là cơ sở tình cảm không đủ?”
“Quen biết, yêu đương, kết hôn, tôi đều hỏi ý kiến của cô ấy, cô ấy đều gật đầu đáp ứng.” Phó Hàn Xuyên nhớ rõ ràng khuôn mặt đỏ bừng, bộ dáng ngơ ngác gật đầu của Lâm Chi Hạ.
“Nếu không phải vấn đề tình cảm vậy có khả năng là do nguyên nhân kia.” Tạ Vĩnh Lâm trở lại đề tài: “Cậu đã cho cô ấy một trải nghiệm quan hệ không tốt.”
Phó Hàn Xuyên sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt âm trầm: “Có biện pháp giải quyết nào không?”
“Biện pháp không phải không có. Trước tiên, cậu không nên cưỡng ép cô ấy, cậu càng ép thì lòng sợ hãi của cô ấy càng tăng. Thứ hai, dùng những trải nghiệm tình dục tốt đẹp thay thế những kí ức tồi tệ lúc trước. Đơn giản mà nói chính là không làm tình khi không thể cho cô ấy khoái cảm và cao trào, để ý cảm giác, trạng thái của cô ấy, để cô ấy có thể cảm nhận được làm tình là một việc hết sức tốt đẹp và thoải mái.”
Phó Hàn Xuyên nghe Tạ Vĩnh Lâm nói xong liền nhớ đến hết thảy chuyện phát sinh vào tối ngày hôm qua.
Anh không đem dương v*t cắm vào tiểu huyệt của Lâm Chi Hạ, mà là dùng ngón tay làm cho cô cao trào, sau đó anh còn nhớ rõ tiểu huyệt cao trào chảy ra d*m thủy, so với bình thường ướt át hơn rất nhiều.
Xem ra Tạ Vĩnh Lâm không phải là một tên lang băm, lời nói vẫn có vài phần đúng.
Phó Hàn Xuyên đã có được đáp án mình mong muốn, liền đứng dậy chỉnh sửa vạt áo sau đó lưu loát rời đi, ngay cả lời tạm biệt cũng không nói.
Tạ Vĩnh Lâm nhìn theo bóng dáng vui vẻ rời đi của anh, không nhịn được trêu chọc: “Mười mấy năm tôi là tư nhân trân quý, bảo đảm vừa giỏi vừa tốt. Vì coi cậu là anh em nên cậu có muốn lấy về một chút tư liệu để học tập hay không? Tranh thủ sớm ngày được sống trong sự vui sướng của tình dục?”
Vốn là nói đùa, lại không nghĩ rằng Phó Hàn Xuyên thật sự bước tới, giọng trầm thấp nói: “Gửi vào mail của tôi.”
Không chút đùa giỡn, anh nghiêm túc như đang bàn công việc chứ không phải bàn bạc về AV.