Phó Tiên Sinh Và Phó Phu Nhân

Chương 39: Lâm Chi Hạ uống say (1)


Sau khi mưu đồ bí mật cùng Lục Nam Thành, Phó Hàn Xuyên một ngụm uống xong ly rượu.

Volka, thực nùng liệt, giống như cơn tức buổi chiều của anh.

– ———————-

Chỉ chốc lát sau cửa phòng Lục Nam Thành bị gõ, có tiếng bước chân ngừng ở ngoài cửa, người nọ cung kính hô một tiếng: “Lục tổng.”

Phó Hàn Xuyên liếc mắt nhìn Lục Nam Thành một cái, ánh mắt hai người giao nhau một hồi mới đi ra mở cửa.

Kẽo kẹt một chút, cửa phòng lập tức rộng mở, từ góc độ ngoài cửa có thể nhìn đến quầy rượu cùng quầy bar, Phó Hàn Xuyên cũng có thể từ góc độ của anh thấy được người đang đứng ngoài cửa.

Người đến là một người đàn ông 27-28 tuổi, lớn lên không tồi, tóc húi cua, cao gần 1m8, ăn mặc một thân quần áo hưu nhàn. Thời điểm đối mặt với Lục Nam Thành tuy rằng cung kính nhưng không có vẻ hèn mọn nịnh nọt.

Nói chung là một người trẻ tuổi không tồi.

Phó Hàn Xuyên chỉ liếc mắt một cái, lập tức đem người nọ từ trên xuống dưới quét qua một lượt.

Sau đó anh ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, quả thật không tồi, nhưng là người nọ so với Phó Hàn Xuyên anh mà nói thì còn kém xa.

Cạnh cửa, người nọ đứng đối diện với Lục Nam Thành nói: “Lục tổng, nội dung cùng số liệu tập văn kiện anh yêu cầu ở công ty tôi đã gửi qua mail của anh, sợ anh cần gấp cho nên lại đây nói với anh một tiếng.” Nam thanh niên nghiêm túc nói.

Lục Nam Thành có chút tùy ý gật gật đầu, vỗ vỗ bờ vai của người nọ: “Giám đốc Chu, vất vả cho anh rồi. Đang là thời gian nghỉ ngơi còn làm phiền anh chạy đi một chuyến.”

Ba từ “Giám đốc Chu” vừa nói ra, thân phận của người nọ không cần nói cũng biết.

Chu Hành Chi trả lời: “Điều tôi nên làm mà. À Lục tổng, mọi người đang liên hoan, anh không tham gia sao?”

“Tôi không đi. Nếu tôi đi mọi người ngược lại là chơi không vui. Anh đến xem đi, làm sao cũng được nhưng phải chú ý chừng mực.” Thân là ông chủ, Lục Nam Thành cũng dặn dò vài câu.

Chu Hành Chi đồng ý, sau vài lời ngắn gọn anh ta chuẩn bị xoay người rời đi. Nhưng từ sau khi cánh cửa mở ra, vẫn luôn có một ánh mắt quá mức bén nhọn dừng lại trên người anh ta.

Chu Hành Chi cũng không kiêng dè mà hướng mắt vào trong phòng nhìn một cái, ngay sau đó thấy được Phó Hàn Xuyên đang ngồi trước quầy bar.

Phó Hàn Xuyên cùng anh ta bốn mắt nhìn nhau, mắt đen trước giờ lãnh lệ khí phách hôm nay còn nhiều thêm một tia cao ngạo hơn người, như là một mũi tên nhọn.

Người đàn ông này… là bạn trai của Lâm Chi Hạ.

Trong đầu Chu Hành Chi hiện lên ý nghĩ này đầu tiên rồi lại đột nhiên cảm thấy không đúng. Bạn trai Lâm Chi Hạ sao lại ở trong phòng ông chủ, hơn nữa trên quầy bar còn có hai ly rượu.

Ở dưới cái nhìn lạnh như băng của Phó Hàn Xuyên, anh ta cảm thấy một trận kinh hồn. Rõ ràng là cách một khoảng lại như có một cỗ hơi thở cường đại ập vào mặt, ép anh ta phải lui lại.

Đây thật là người bạn trai kia của Lâm Chi Hạ sao?

Sau khi ý tưởng thứ hai hiện lên trong đầu, hô hấp Chu Hành Chi dồn dập, toàn thân anh ta khẩn trương rồi lại hoang mang mà nhìn về phía Phó Hàn Xuyên.

Lúc này Phó Hàn Xuyên trên người vẫn như cũ ăn mặc trẻ trung, nhưng khí tràng toàn thân hoàn toàn bất đồng với ‘Tiểu Phó’ mà Chu Hành Chi nhìn thấy ban ngày.

Anh ta còn cảm thấy người đàn ông này có chút quen mắt, không phải mới gặp hôm nay, mà là đã sớm gặp qua…

Chờ Lục Nam Thành đóng cửa lại, Chu Hành Chi ở trong hành lang ngốc thật lâu, không ngừng suy nghĩ, đột nhiên linh quang chợt lóe.

Đó là… Phó… Phó đại thiếu gia!

Người cùng Lục Nam Thành xuất hiện trên tạp chí kinh tế tài chính.

Bạn trai Lâm Chi Hạ thế nhưng lại là nhân vật lớn như vậy, trách không được anh ta thua.

Bóng dáng Chu Hành Chi rời đi nháy mắt trở nên cô đơn.

Trong phòng.

Lục Nam Thành lần nữa trở lại quầy bar, tự rót cho mình và Phó Hàn Xuyên một ly, cười khẽ hỏi: “Cậu đây là vừa lòng?”

“Tôi đây là cho cậu mặt mũi.” Phó Hàn Xuyên không khách khí trả lời.

Nếu dựa theo tính tình của Phó Hàn Xuyên, vậy khẳng định không cho phép người có ý đồ với Lâm Chi Hạ xuất hiện xung quanh cô.

Bất quá ban ngày nghe được lời nói trong toilet, còn có buổi tối hai người đối diện này, anh nhìn ra được Chu Hành Chi là người có đầu óc, lại tự mình hiểu lấy mình nên anh mới có thể dễ dàng thỏa hiệp như thế.

“Chẳng lẽ còn muốn tôi đây phải cảm ơn cậu?” Lục Nam Thành có chút dở khóc dở cười, giống như anh ta vừa mới chiếm được tiện nghi.

Phó Hàn Xuyên lại nói thẳng: “Không khách khí.”

Lúc sau, Phó Hàn Xuyên cũng không ở chỗ Lục Nam Thành quá lâu, giải quyết xong sự tình liền đem người ném sang một bên rồi trở về phòng.

Anh sợ Lâm Chi Hạ sẽ về sớm.

Một mặt cũng suy đoán xem cô rốt cuộc khi nào sẽ về.

Lại trăm triệu không nghĩ tới, hai giờ sau Lâm Chi Hạ được hai nữ đồng nghiệp đỡ về, bởi vì cô uống say.

Rõ ràng say đến rối tinh rối mù nhưng vẫn không quên phải đóng gói bữa tối cho Phó Hàn Xuyên, trong miệng vẫn luôn lầm bầm, còn giãy giụa phải về phòng ăn, hai nữ đồng nghiệp không thể không ôm chặt cô, kéo cô đi về phía trước.

Phó Hàn Xuyên mở cửa, còn chưa thấy rõ người thì Lâm Chi Hạ thân đầy mùi rượu đã bị đẩy đến trong lồng ngực của anh.

Anh vội vàng ôm chặt thân hình mảnh khảnh mềm mại.

Đồng nghiệp có chút ngượng ngùng nói: “Tiểu Phó, thật xin lỗi. Chi Hạ muốn về sớm với cậu nhưng lại bị chúng tôi lôi kéo ở lại. Chúng tôi không nghĩ tửu lượng của cô ấy lại kém như vậy, uống có một ly bia liền say, sau đó lại uống càng nhiều hơn mới say thành như vậy. Không phải cô ấy muốn uống mà là vì chúng tôi ồn ào náo loạn, ép cô ấy uống.”

Đồng nghiệp tuổi cũng lớn, ý nghĩ cũng nhiều, sợ vợ chồng son cãi nhau nên ôm trách nhiệm lên người mình.

“Cảm ơn các cô đã đưa cô ấy về, làm phiền rồi.” Phó Hàn Xuyên nói lời cảm ơn rồi ôm Lâm Chi Hạ vào phòng.

Người trong ngực anh không ngừng giãy giụa, trong miệng lẩm bẩm: “Không được… muốn đóng gói… anh ấy còn chưa ăn… chưa ăn…. đói bụng.”

Đồng nghiệp lúc này mới nhớ tới liền đem túi đồ ăn đưa cho Phó Hàn Xuyên, cười cười, ánh mắt có chút trêu chọc nói: “Chi Hạ uống say cũng không quên gói đồ ăn cho cậu, vẫn luôn nghĩ đến cậu. Tình cảm của hai người thật tốt.”

Nghe những lời này, trên mặt Phó Hàn Xuyên hiện lên tươi cười nhợt nhạt, lại một lần nữa cảm ơn đồng nghiệp rồi mới đóng lại cửa phòng.

Trong phòng, Phó Hàn Xuyên đem Lâm Chi Hạ say đến rối tinh rối mù đặt lên giường.

Anh mới vừa muốn đứng dậy, Lâm Chi Hạ đột nhiên xoay người, bàn tay túm chặt áo sơ mi mới thay của anh, kéo xuống.

Người uống say nào có sức lực gì, nhưng vừa rồi Phó Hàn Xuyên không hề phòng bị, thành ra dép lê trượt trên sàn nhà, anh ngã xuống trên người Lâm Chi Hạ, may mắn cánh tay anh chống lại được, bằng không đã đè lên người cô.

Trên mặt Lâm Chi Hạ đỏ bừng bừng, chóp mũi cũng là một màu hồng phấn.

Cô híp mắt lại, hốt hoảng nói: “Muốn ăn cơm, không cần đói bụng… Muốn ăn cơm… anh ấy còn chưa có ăn… không được để đói bụng…”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.