– Đúng vậy, vốn phủ chủ muốn tra xét chuyện này nước cạn lòi đá…
Tiền Tử Phụng nói đến đây nhìn chung quanh, đổi thành truyền âm:
– Sau đó điện chủ Trấn Ất điện bất ngờ đích thân đến Nam Tuyên phủ một
chuyến, không biết phủ chủ bị áp lực gì, sau lập đó tức hạ lệnh cho Hùng sơn
chủ ngưng truy xét chuyện này. Suy đoán chuyện kia nếu không phải là người
phía trên làm, vậy cũng là người có liên quan phía trên làm. Phía trên có
người lên tiếng, phủ chủ không dám tra xét nữa, tránh cho mở rộng ảnh hưởng,
vị Hoàng thành chủ kia coi như là chết vô ích.
– Trấn Ất điện…
Miêu Nghị khẽ lẩm bẩm.
Dưới Trấn Ất điện có mười phủ, Nam Tuyên phủ chính là một trong số đó, chẳng
qua là tại sao chuyện này lại liên quan tới Trấn Ất điện… Điểm này khiến cho
Miêu Nghị không hiểu vì sao, trong đầu như có một làn sương mù bao phủ, thế
nào cũng không nghĩ ra.
Khoan nói nảy sinh ra hai người sát nhân là chuyện thế nào, Miêu Nghị tự nhận
mình không có quan hệ gì với Trấn Ất điện kia, cửa Trấn Ất điện mở hướng nào
hắn cũng không biết, càng không cần phải nói tìm người nói giúp.
Bất quá giúp hắn thoát khỏi quan hệ là rất tốt, không cần biết là điện gì,
cách hắn quá xa xôi, Miêu Nghị dựa theo nguyên tắc tả hữu (người đứng bên trái
lớn hơn người bên phải) hỏi:
– Thị nữ ở bên trái Hùng sơn chủ vừa rồi hẳn là Xuân Tuyết phải không?
– Đúng vậy!
Tiền Tử Phụng gật đầu một cái, lại hỏi tới:
– Ngươi cảm thấy hứng thú với nàng ư?
Miêu Nghị lập tức nháy nhó với y:
– Chẳng qua là hâm mộ Hùng sơn chủ có tầm nhìn tốt mà thôi.
Ha ha…
Tiền Tử Phụng lập tức cùng Chu Lập Cần nhìn nhau bật cười, lộ ra vẻ mọi người
đều là nam nhân trong lòng biết rõ ràng, không hỏi tới nữa
Dò xét tới đây, trong lòng Miêu Nghị đã có hiểu biết nhất định, thầm cảm thấy
‘chút tâm ý nhỏ’ vừa rồi không hề uổng phí. Bằng không sẽ không ai âm thầm nói
cho hắn biết chuyện riêng liên quan tới cấp trên.
Mà Hùng Khiếu giảm tốc độ long câu cũng quay đầu lại liếc mắt nhìn phía sau.
Sau khi nhảy xuống long câu ngắm nhìn bốn phía một vòng, khẽ vuốt cằm ra hiệu
cho hai tên động chủ sau lưng.
Hai vị động chủ kia một tên là Phạm Nhân Phương, một tên là Phương Tử Ngọc,
lập tức đi tới nghe lệnh.
Ai ngờ Hùng Khiếu lại cười nói:
– Không biết năm nay phủ chủ có thể lấy ra một chút lì xì để cho mọi người
vui vẻ náo nhiệt một trận hay không?
Phương Tử Ngọc cười bồi nói:
– Có lẽ vui vẻ một trận là không tránh khỏi.
– Cũng phải.
Hùng Khiếu gật đầu một cái, sau đó đôi môi khẽ mấp máy, truyền âm nói mấy câu
cho hai vị động chủ thủ hạ.
Sắc mặt hai người đại biến, bất quá thấy ánh mắt lạnh lùng của Hùng Khiếu quét
tới, cả hai đành phải ôm quyền tuân mệnh.
Hùng Khiếu xoay người một mình đi về phía đại điện, những người khác không có
tư cách đi vào.
Hai vị động chủ nhìn nhau, sau đó lại chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía sơn
môn…
———–
Không ra ngoài suy đoán của Hùng Khiếu, hai ngày sau, Dương Khánh thu Nguyện
Lực Châu cảnh nội Nam Tuyên phủ viên mãn vô cùng cao hứng, đối mặt chúng thủ
hạ ở đại điện tuyên bố tại chỗ, sẽ lấy ra hai mươi viên Nguyện Lực Châu hạ
phẩm làm lì xì, để xem trên trăm vị động chủ dưới quyền có ai có thể cướp được
lì xì này.
Phía sau đại điện Nam Tuyên phủ có một mảnh thảo nguyên, bất quá lúc này đã bị
bão tuyết thật dày bao phủ trắng xóa.
Gió rét thổi mạnh, một đám người cỡi long câu đứng vững vàng ở giữa sườn núi,
phủ chủ Dương Khánh ở giữa, vây quanh là các lộ sơn chủ dưới quyền.
Mười mấy thớt long câu dong ruổi giữa đồng tuyết, vó long câu hất tuyết tung
bay mù mịt, phân ra thành từng mảnh khu vực trên đồng, để trên trăm vị động
chủ phân cao thấp trong các khu vực này, xem bản lãnh ai hơn.
Hai mươi viên Nguyện Lực Châu làm phần thưởng lì xì, chia làm ba hạng, hạng
nhất sẽ được mười viên Nguyện Lực Châu, hạng nhì sáu viên, hạng ba bốn viên.
Nói cách khác, trên trăm vị động chủ Nam Tuyên phủ chỉ có ba người có thể đạt
được tưởng thưởng, nhưng các lộ động chủ cũng xoa tay hào hứng.
Bởi vì bất kể có thể lấy được tưởng thưởng hay không, chỉ cần có thể cho thấy
bản lãnh đánh ngã nhiều đối thủ, dù cuối cùng thua cũng là tuy bại mà vinh, có
thể làm rạng rỡ cho sơn chủ của mình. Nói không chừng lọt vào pháp nhãn phủ
chủ, sau này sẽ có cơ hội được trọng dụng.
Còn đang chuẩn bị, ánh mắt Dương Khánh lại bị tình huống cách đó không xa hấp
dẫn. Chỉ thấy Miêu Nghị khoác áo choàng còn uy phong hơn cả vị phủ chủ là y,
không biết tìm Thanh Cúc đang nói chuyện gì, dường như ra vẻ cầu khẩn, chọc
cho Thanh Cúc che miệng cười, hai vai giật giật, dáng vẻ vui không thể tả.
– Đang nói chuyện gì buồn cười, hãy tới đây nói, để cho ta nghe một chút.
Dương Khánh lời vừa ra khỏi miệng, lập tức khiến cho những người khác nhìn
theo.
Thanh Cúc xoay người hơi khom người về phía này, quay đầu lại đưa tay về phía
Miêu Nghị cười tủm tỉm nói:
– Miêu động chủ, phủ chủ cho đòi, ngươi hãy tự đi cầu xin phủ chủ!
Miêu Nghị lộ vẻ lúng túng nói:
– Tiểu cô cô, xin giữ cho tại hạ chút thể diện đi, nói ra chuyện này trước
mặt mọi người, bảo tại hạ làm sao chịu nổi?
Thanh Cúc như hù dọa nói:
– Phủ chủ đang chờ, nếu ngươi không qua đó chọc giận phủ chủ, e rằng sẽ càng
khó coi hơn!
– Ta…
Miêu Nghị không biết nói gì, chỉ có thể khổ sở đi theo sau nàng.
Sở dĩ có chuyện này thật sự là vì sau khi Miêu Nghị hỏi Trịnh Kim Long chuyện
tranh đoạt lì xì này là thế nào, lập tức cảm thấy không cần thiết tham dự
chuyện này.
Các lộ động chủ cơ hồ đều có tu vi Bạch Liên ngũ phẩm trở lên, thực lực Bạch
Liên ngũ phẩm là thế nào, hắn đã sớm lĩnh giáo qua dưới tay Tần Vi Vi, căn bản
không phải tu sĩ Bạch Liên nhị phẩm như hắn có thể ngăn cản.
Mặc dù hắn cũng muốn lì xì, nhưng cần gì phải tham gia cho mất mặt xấu hổ, kết
quả cũng không lấy được gì?!
Vì vậy hắn nghĩ biện pháp tìm Thanh Cúc, định nhờ nàng nghĩ cách châm chước
cho động chủ Đông Lai động là mình sẽ không tham gia, kết quả lại bị Dương
Khánh theo dõi.
Sau khi đi tới trước mặt Dương Khánh, Miêu Nghị xấu hổ mở miệng, ấp a ấp úng.
Hắn chỉ muốn giữ thể diện cũng không được sao, nhiều người như vậy rửa tai
lắng nghe có gì hay ho chứ…
Cuối cùng Thanh Cúc nói rõ chuyện này, nhất thời chọc cho các lộ sơn chủ bật
cười ha hả, ai nấy nhìn chằm chằm Miêu Nghị dường như muốn nói, tiểu tử ngươi
cũng tự biết mình.
Dương Khánh cũng lắc đầu cười khẽ không dứt, rốt cuộc hiểu rõ tại sao nhìn
thấy Thanh Cúc che miệng cười.
Trong số mọi người có mặt tại trường, chỉ có một mình Tần Vi Vi không cười
nổi. Người mất thể diện không phải là những sơn khác, đương nhiên bọn họ có
thể cười được, Miêu đại động chủ chỉ làm mất thể diện của Trấn Hải sơn nàng.
Sắc mặt Tần Vi Vi lạnh như băng, còn lạnh hơn cả tiết trời, cắn chặt môi không
nhìn tới Miêu Nghị, tránh cho không nhịn được lửa giận.
Trong bụng Miêu Nghị cũng tràn đầy lửa giận, tu vi lão tử thấp buồn cười lắm
hay sao, chờ lão tử cũng tu luyện mấy trăm năm giống như các ngươi thử xem…