Phi Thiên

Chương 95: Gió Tuyết Nam Tuyên (1+2)


Miêu Nghị lắc đầu một cái, đi vào trong nhà, không biết lúc nào mình có thể
dạy hai tên thị nữ trở nên có phong độ ung dung tiêu sái như lão Bạch đây…

Vừa tiến vào tĩnh thất, bọn ‘tiểu tử’ trong tay áo Miêu Nghị lại bay ra, bám
vào xung quanh khung cửa đá bên trong thất.

Miêu Nghị cho bọn ‘tiểu tử’ làm hộ pháp lúc mình tu luyện, quay đầu lại bay
qua hồ nước, khoanh chân từ từ rơi lên giường đá, lấy ra viên Nguyện Lực Châu
mà Đông Lai thành chủ Hứa Tín Lương cung phụng.

Hôm nay mau chóng gia tăng tu vi mình mới là chuyện quan trọng nhất.

Bất quá Miêu Nghị suy nghĩ một chút lại thu viên Nguyện Lực Châu kia vào,
quyết định giữ viên Nguyện Lực Châu này dùng lúc cần khôi phục pháp lực.

Hắn lại lấy ra viên Nguyện Lực Châu hội tụ một năm nguyện lực của vạn người,
trong đầu lại thoáng qua thân ảnh phong tình vạn chủng…

– Người ta không thèm tiết lộ thân phận với ngươi, rõ ràng là ngươi không lọt
vào pháp nhãn người ta, còn muốn làm gì người ta…

Miêu Nghị tự giễu một tiếng, thu liễm tâm tình, ném Nguyện Lực Châu vào trong
miệng, nhắm mắt ngưng thần vận công luyện hóa.

Ủa… Miêu Nghị đang luyện hóa Nguyện Lực Châu chợt mở hai mắt, lại chậm rãi
nhắm lại.

Hắn phát hiện tốc độ luyện hóa Nguyện Lực Châu rõ ràng nhanh hơn một chút, bất
quá hiểu ra rất nhanh, chuyện này có liên quan tới tu vi của mình đột phá đến
Bạch Liên nhị phẩm.

Ngưng thần quan sát pháp nguyên trong cơ thể mình, phát hiện pháp nguyên xoay
tròn như đám mây hỗn độn chẳng những thể tích lớn hơn một chút, năng lượng ẩn
chứa trong đó cũng nhiều hơn không ít.

Pháp nguyên là gì?

Lúc trên hải đảo, lão Bạch áo choàng lộng gió vù vù, tóc dài tung bay từng chỉ
cơn trốt xoáy ba đào mãnh liệt trên biển nói: Giống như trung tâm cơn trốt
xoáy kia, năng lực trung tâm càng lớn, lực lượng sinh ra xung quanh càng lớn,
có thể làm cho biển cả vô bờ phải đảo chuyển, thiên địa phải biến sắc, bài sơn
đảo hải cũng chỉ trong khoảnh khắc.

Lão Bạch nói trung tâm cơn lốc giống như là pháp nguyên của tu sĩ, chung quanh
sinh ra uy lực cực lớn giống như pháp lực tu sĩ thi triển ra. Pháp nguyên càng
hùng mạnh, ngươi thi triển ra pháp lực cũng sẽ càng hùng mạnh, đợi đến khi
pháp nguyên ngươi có thể hùng mạnh như trung tâm cơn lốc kia, pháp tùy tâm
động, chỉ cần búng tay có thể khiến cho thiên địa biến sắc!

Tối thiểu cho tới trước mắt lời lão Bạch chưa từng làm cho Miêu Nghị thất vọng
lần nào, trong lòng hắn càng thêm mong chờ khao khát tu vi cảnh giới mà lão
Bạch đã nói.

Bất quá rất nhanh Miêu Nghị phát hiện mặc dù tốc độ luyện hóa Nguyện Lực Châu
nhanh hơn, nhưng sau khi hắn quan sát kỹ pháp nguyên trong cơ thể, phát hiện
không gian từ Bạch Liên nhị phẩm tăng lên tới Bạch Liên tam phẩm so sánh với
từ nhất phẩm tăng lên đến nhị phẩm cũng tăng lên ít nhất gấp đôi, có nghĩa nhị
phẩm đến tam phẩm cần thời gian dài hơn.

Nói cách khác, nếu như dưới tình huống khổ tu bình thường, từ Bạch Liên nhất
phẩm đến nhị phẩm cần hai mươi năm, cần phải hao phí bốn tới năm viên Nguyện
Lực Châu cấp thấp nhất, coi như năm viên là ổn thỏa. Mà từ nhị phẩm đến tam
phẩm nhiều gấp bội là cần bốn mươi năm, cần mười viên Nguyện Lực Châu cấp thấp
nhất.

Nguyện Lực Châu trung cấp hắn đang ngậm trong miệng chỉ có thể ngang với mười
viên cấp thấp, chỉ mới vừa đủ cho hắn đột phá đến Bạch Liên tam phẩm, chẳng
qua nếu cứ tính gấp đôi như vậy, tu vi đột phá đến cấp bậc Thanh Liên tiêu hao
Nguyện Lực Châu không biết bao nhiêu mà kể.

Rốt cục hắn cũng đã hiểu ra vì sao đời sống tu hành của tu sĩ dài đăng đẵng
như vậy, không trách nhiều tu sĩ khát vọng lấy được Nguyện Lực Châu như vậy,
mà chính dục vọng hắn muốn đạt được nhiều Nguyện Lực Châu hơn cũng càng thêm
mãnh liệt…

———–

Tu luyện là chuyện khô khan vô vị, bắt đầu từ hôm nay Miêu Nghị bế quan, cơ hồ
là không bước chân ra khỏi nhà.

Tu vi của hắn còn chưa đạt tới cảnh giới ích cốc không cần ăn uống, mười ngày
nửa tháng ra thạch thất ăn chút gì, sau đó lại tiếp tục trở lại bên trong
phòng tu luyện.

Lúc bọn ‘tiểu tử’ bám trên cửa đá đói bụng kêu la, hắn cũng chỉ truyền âm cho
Thiên nhi cùng Tuyết nhi phía ngoài chuẩn bị, sau đó điều khiển bọn ‘tiểu tử’
tự đi ra ngoài ăn một chút, ăn xong lại gọi trở về.

Bốn tháng sau, luyện hóa Nguyện Lực Châu trong miệng mới gần hai thành, hắn
còn muốn tiếp tục tu luyện nhưng lại không thể không xuất quan.

Bởi vì lại đến cuối năm, đến thời điểm thu thập Nguyện Lực Châu Đông Lai
thành, mà sau khi thu thập Nguyện Lực Châu hắn còn phải đích thân áp tải
Nguyện Lực Châu nộp lên Trấn Hải sơn. Dọc trên đường đi không thể để xảy ra sơ
xuất, nếu không một khi Nguyện Lực Châu nộp lên bị mất, tội lỗi khó thoát.

Cho nên hắn không thể không xuất quan.

Diêm Tu vào trong hồi báo một số chuyện, sau đó lui ra ngoài, Thiên nhi và
Tuyết nhi lại song song mang y phục tiến vào.

Dưới hồ nước nóng, thân thể thiếu nữ của Thiên nhi và Tuyết nhi vẫn mê người
như trước, phục dịch Miêu Nghị tắm rửa thay quần áo.

Sau khi cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái Miêu Nghị đi tới trước cửa đá, phất tay
thu bọn ‘tiểu tử’ vào bên trong nhẫn trữ vật minh phục.

Trong một ngày bão tuyết tán loạn, Miêu Nghị xuất quan.

Trong sân trăm hoa điêu tàn, Hắc Thán tựa hồ cũng quên mất ân oán trước kia,
sau khi thấy hắn ra ngoài vui sướng nhảy dựng lên hí dài không dứt.

Miêu Nghị giơ tay lên sờ sờ đầu nó đang giụi vào ngực mình, Thiên nhi và Tuyết
nhi khoác một chiếc áo choàng màu đen bên trong lót nhung trắng lên vai hắn,
khiến cho trên người hắn toát ra vài phần khí thế của cấp trên.

Cái áo choàng này là hai nha đầu thấy mùa Đông tới, cùng nhau may cho Miêu
Nghị.

Miêu Nghị vỗ vỗ đầu Hắc Thán, đẩy nó ra cất bước đi vào trong đình viện, chậm
rãi đạp tuyết mà đi.

Hắn leo lên tầng lầu cao nhất, chắp tay nhìn bão tuyết đang rơi giống như lông
ngỗng, như khoác một chiếc áo màu bạc lên khắp vùng rừng núi xung quanh.

Lại thêm một năm trôi qua, không biết lão Nhị và lão Tam thế nào…? Miêu Nghị
khẽ thở dài một tiếng.

Thiên nhi và Tuyết nhi nhìn nhau, không biết động chủ than thở cái gì. Đối với
hai người bọn họ, địa vị động chủ cao cao tại thượng như vậy có gì mà phải thở
dài?!

Suy nghĩ xuất thần hồi lâu sau, nghe được động tĩnh phương xa, Miêu Nghị phục
hồi tinh thần lại, nghiêng đầu híp mắt nhìn một chút, xoay người dẫn hai nha
đầu lại đi xuống lầu.

Nơi xa một đại đội nhân mã phát ra tiếng huyên náo đi trên sơn đạo, đuổi trâu
đuổi dê, đồng thời xe kéo ngựa lôi một số lễ vật đưa tới.

Thành chủ Đại nhân lạnh cóng co người lại mọp sát lưng ngựa, dẫn theo một đám
quân sĩ tới.

Diêm Tu, Trịnh Kim Long, Vương Tử Pháp, ba tên tu sĩ Bạch Liên tam phẩm cỡi
long câu tay cầm vũ khí, tự mình áp trận trước sau.

Bốn người Hầu Thắng, Thương Hựu Lai, Nam Tư Tư cùng Vương Tú Cầm cỡi long câu
chạy quanh bốn phía tra xét không ngừng.

Vì hộ tống số đồ này, đã phái ra bảy trong số mười một tu sĩ của Đông Lai
động.

Sở dĩ hưng sư động chúng như vậy không chỉ là vì vật liệu chở trên xe ngựa
kia, quan trọng nhất là trong số đồ áp tải này có cất giấu thật nhiều Nguyện
Lực Châu.

Nguyện Lực Châu được giấu ở trong bụng một con gia súc trong đó, trước khi lên
đường, ngay cả bọn Diêm Tu đi theo hộ tống cũng không biết chính xác là giấu
trong bụng con dê, trâu hay ngựa nào.

Mục đích làm như vậy rất đơn giản, cho dù có người có ý đồ đánh cướp giữa
đường, sẽ không có nhiều khả năng cướp được số Nguyện Lực Châu quý giá này.

Thành chủ Hứa Tín Lương cũng không thể không cẩn thận như vậy, chỉ có đích
thân y đưa số Nguyện Lực Châu thu thập một năm của Đông Lai thành này đến tay
Miêu Nghị mới coi là bàn giao xong, cho dù là sau đó xảy ra chuyện gì cũng
không liên quan với y nữa.

Bên ngoài sơn môn, Chu Thiên Biểu, Khâu Thiệu Quần cùng Đơn Biểu Nghĩa ngồi
trên long câu tay cầm vũ khí canh chừng bốn phía.

Xe ngựa kéo vật liệu tiến vào sơn môn dừng ở quảng trường, trừ thành chủ Hứa
Tín Lương ra, những người khác đều lui ra ngoài.

Miêu Nghị thân khoác áo choàng đen đứng trên bậc thêm trước cửa đại điện, đưa
tay hứng lấy tuyết rơi như lông ngỗng, Thiên nhi và Tuyết nhi theo hầu hai
bên.

Hứa Tín Lương từ xa thi lễ với Miêu Nghị đứng trên cao, Miêu Nghị khẽ gật đầu
ý nói:

– Lấy ra đi!

Hứa Tín Lương đi vào giữa bầy dê trâu tìm một vòng, bắt một con dê ra.

Đơn Biểu Nghĩa đâm một thương khiến cho con dê ngã xuống trong vũng máu, sau
đó lấy trong bụng dê ra một túi da nhỏ. Sau khi xé túi da ra, bên trong lại có
một túi vải túm miệng.

Vừa mở túi vải ra, bên trong là một đám Nguyện Lực Châu tỏa ra vầng sáng mông
lung.

Bọn Diêm Tu xúm lại, sau khi đếm đủ phát hiện có tất cả một trăm hai mươi
viên, không thiếu một viên.

Trải qua xác nhận, Diêm Tu vọt đến trước đại điện hai tay dâng cho Miêu Nghị.

Sau khi Miêu Nghị kiểm lại lần nữa không sai, bèn thu vào bên trong nhẫn trữ
vật, khẽ phất áo choàng xoay người trong gió tuyết, dẫn theo Thiên nhi và
Tuyết nhi tiến vào trong đại điện.

Lúc này Hứa Tín Lương mới thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, lại chuyển giao
một cái rương lớn cho Diêm Tu. Trong rương là một vạn kim tinh, tương đương
với một trăm vạn hắc tinh, mười ngàn vạn bạch tinh.

Khác với lần trước y chỉ hiếu kính năm ngàn kim tinh, lần này không thể nào
hiếu kính bằng lần trước được.

Số kim tinh này cũng giống như Nguyện Lực Châu, phải nộp lên trên, Đông Lai
động cũng chỉ có thể giữ lại hai thành.

Hứa Tín Lương cùng bọn Diêm Tu vào đại điện, đưa cho Miêu Nghị tấu biểu kể rõ
tình huống một năm qua của Đông Lai thành.

Tuyết nhi đi xuống nhận lấy, chuyển giao cho Miêu Nghị. Miêu Nghị mở ra xem
qua, sau đó ném cho Diêm Tu, bảo Diêm Tu lấy danh nghĩa hắn lập tức dùng ngọc
điệp sao ra một phần, bởi vì phải thượng tấu đến Trấn Hải sơn.

Diêm Tu xử lý ngay tại chỗ.

Sau khi Miêu Nghị hỏi han Hứa Tín Lương một phen, cho y lui xuống. Mà Miêu
Nghị nhận lấy ngọc điệp Diêm Tu đưa tới tra xét xong, cũng đóng pháp ấn của
mình vào trong đó, sau đó thu vào trong nhẫn trữ vật.

Hắn quay đầu lại bảo Diêm Tu mở rương kim tinh ra, phân phát cho mọi người.

Trong ánh mắt chờ đợi như lửa nóng của mọi người, Miêu Nghị không để cho bọn
họ thất vọng, trừ số Nguyện Lực Châu nộp lên, trong số hai mươi bốn viên giữ
lại, tu vi Bạch Liên tam phẩm mỗi người được phát ba viên, nhị phẩm mỗi người
hai viên.

Cả bọn mừng rỡ cười không khép miệng lại được, động nào một năm có thể thu
được Nguyện Lực Châu nhiều như vậy, suy đoán trừ Đông Lai động, không tìm ra
nơi thứ hai.

Miêu Nghị ngồi ở trên cao nhìn mọi người một lượt nói:

– Hy vọng năm tới chư vị tiếp tục tận tâm tận lực, Miêu mỗ quyết sẽ không bạc
đãi mọi người!

Cả đám người lập tức thành tâm thành ý ôm quyền khom người hành lễ:

– Cẩn tuân hiệu lệnh động chủ!

Cảnh tượng này khiến cho Thiên nhi và Tuyết nhi lặng lẽ liếc mắt nhìn trộm
Miêu Nghị giơ tay lên đỡ hờ, có cảm giác mình cũng hưởng vinh dự lây.

Có lẽ là Diêm Tu vẫn chưa nói cho hai người biết tu vi Miêu Nghị là kém nhất ở
Đông Lai động, nếu các nàng biết, chỉ sợ trong lòng sẽ không vui vẻ như vậy.

Miêu Nghị lại nhìn phía dưới nói:

– Trịnh Kim Long, Vương Tử Pháp, Chu Thiên Biểu, Hầu Thắng, Thương Hựu Lai.

Năm người nghe tiếng bước ra khỏi hàng ôm quyền nói:

– Có!

Miêu Nghị nói:

– Để tránh đêm dài lắm mộng, năm người các ngươi lập tức theo ta đưa đồ tới
Trấn Hải sơn giao nộp!

Năm người lớn tiếng nói:

– Dạ!

Sau khi nhận được lợi ích, tinh khí thần mọi người rõ ràng đổi khác, răm rắp
nghe theo lời động chủ, không hề có vẻ thoái thác lười biếng nào. Khiến cho
Thiên nhi và Tuyết nhi lại lé mắt một hồi vì dáng vẻ uy phong lẫm lẫm hạ lệnh
cho thuộc hạ của Miêu Nghị.

Miêu Nghị lại nhìn về phía Diêm Tu:

– Diêm Tu, lão dẫn dắt những người khác coi giữ động phủ!

– Dạ!

Diêm Tu cũng ôm quyền lĩnh mệnh.

Miêu Nghị đi xuống dưới, sải bước đi ra ngoài điện, năm người Trịnh Kim Long
theo sát phía sau.

Hắc Thán nghe một tiếng huýt gió cho gọi của chủ từ bên trong vọt ra, nhảy
tưng tưng một hồi, đã rất lâu nó không được ra ngoài dạo chơi.

Miêu Nghị phóng người lên ngựa, Hắc Thán chở hắn như mãnh hổ rời núi lao xuống
bậc thềm, đạp tuyết chạy đi một mạch.

Bọn Trịnh Kim Long cỡi long câu cầm vũ khí trong tay, theo sát chiếc áo choàng
hai màu đen trắng phía trước, cả bọn biến mất rất nhanh.

Diêm Tu liếc nhìn Thiên nhi và Tuyết nhi tựa cửa trông theo, quay đầu lại căn
dặn những người khác dọn dẹp quảng trường.

———–

Đường dài gió tuyết, cả bọn sáu thớt long câu giẫm tuyết tung bay, chạy đi
nhanh như điện chớp.

Mỗi khi gặp địa phương bốn phía trống trải, bọn Trịnh Kim Long chạy sát ở sau
lưng Miêu Nghị.

Khi gặp núi rừng, năm người bọn họ lập tức tản ra bốn phía cảnh giác, phía sau
đề phòng, phía trước điều tra, bảo vệ Miêu Nghị ở chính giữa.

Quãng đường dài như vậy, ai ai cũng sợ dọc đường sẽ xảy ra chuyện ngoài ý
muốn. Nếu thật sự xảy ra chuyện, đừng ai mong chạy thoát, Lam Ngọc môn cũng
không bảo vệ bọn họ được.

Nói đi thì nói lại, trừ phi thật sự có gan lớn tày trời hoặc là chán sống, nếu
không thật sự là không mấy ai có gan dám làm chuyện cướp đoạt nguyện lực thu
được. Cần phải biết một khi làm loại chuyện như vậy tương đương với chạm vào
vẩy ngược của Lục Thánh, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ đoạt bao nhiêu, đây đều
là chuyện Lục Thánh sẽ không thể dễ dàng tha thứ, có thể tưởng tượng được hậu
quả.

Đến lúc đó đừng nói các lộ Quân Sứ sẽ điều động nhân mã dưới quyền điều tra
kỹ, chỉ sợ ngay cả Thiên Ngoại Thiên cũng phải phái người tới xử lý.

Bất quá cẩn thận không thừa, nếu thật sự xảy ra chuyện hối hận cũng không kịp.

Thật may là đoàn người cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Sơn chủ Trấn Hải sơn Tần Vi Vi sợ xảy ra chuyện, thậm chí lệnh cho các động
khác phái ra thám tử chờ đợi, một khi phát hiện đúng kỳ hạn vẫn chưa tới sẽ
lập tức thông báo.

Bọn Miêu Nghị gặp được thám tử chờ sẵn, được đối phương dẫn đường, cùng nhau
chạy như bay tới Trấn Hải sơn.

Đến bên ngoài sơn môn Trấn Hải sơn, lần này người thủ sơn môn cũng không gây
khó khăn cho Miêu Nghị, nhanh chóng cho đi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.