Phi Thiên

Chương 8: Lão Nhị Lão Tam


Gốc tiên thảo mà hắn thấy Yến Bắc Hồng cướp được trước đó vẫn không to bằng
hai gốc trước mắt.

Thân thể Miêu Nghị dính vào vách núi không có nhiều tâm trạng thưởng thức hai
gốc tiên thảo mới vừa hái được vào tay, bởi vì người thư sinh hào phóng kia
làm cho hắn có chút bận tâm. Hắn nhanh chóng xé vải bao hai gốc tiên thảo lại
nhét vào trong ngực.

Sau khi xác nhận đã ổn thỏa, mới vừa leo xuống một chút đột nhiên cảm giác bên
cạnh gió nổi mây vần.

Gió nổi ư… Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa bị dọa sợ đến hồn phi
phách tán.

Chỉ thấy một con Minh Đường Lang hình thể chừng hai trượng đang vỗ cánh bay ở
phía sau mình, đôi mắt u quang xanh biếc trên đầu tam giác của nó đang nhìn
mình chằm chằm, miệng sắc bén đang ngậm mở không ngừng.

– Xong rồi!

Miêu Nghị cúi đầu liếc nhìn xuống chân núi, đằng nào cũng chết không bằng liều
một phen. Trong lòng đã quyết lập tức buông tay, nhảy xuống hồ nước dưới chân
núi.

Trong lúc thân thể hắn sắp chạm mặt hồ nước bên dưới, phát hiện thân hình đột
nhiên dừng lại, tiếp tục bay lên.

Miêu Nghị phát điên, ngón tay đã gần chạm mặt nước, cố gắng quơ quào vài cái,
rất muốn nhảy xuống hồ, nhưng thân thể lại nhanh chóng rời xa mặt hồ sắp sửa
chạm tới.

Con Minh Đường Lang kia bất ngờ ‘cứu’ Miêu Nghị đang nhảy xuống hồ ‘tự sát’,
bốn cái chân dài đầy gai mọc ngược cắp lấy thân thể hắn, nhanh chóng bay trên
mặt hồ đi xa.

Thật vất vả mới hái được hai gốc tiên thảo, ai ngờ thân lại rơi vào tay Minh
Đường Lang.

Hắn chỉ muốn khóc lớn một trận, rút đao giết heo ngang hông ra chém mạnh mấy
đao vào chân quái vật đang cắp mình, hy vọng có thể chém cho Minh Đường Lang
buông tay, để cho mình rơi xuống hồ.

Hai tiếng xoảng vang lên, đao giết heo chém vào chân con Minh Đường Lang bắn
ra hoa lửa như chém vào sắt, không để lại vết hằn nào cả, ngược lại chọc cho
Minh Đường Lang đang nhanh chóng phi hành cúi đầu nhìn về phía bụng mình.

Bị ánh mắt xanh biếc kinh khủng kia nhìn chằm chằm, Miêu Nghị tay cầm đao giết
heo sắc mặt cứng đờ, ngượng ngùng buông đao xuống không dám chém lung tung
nữa, sợ bị ‘người ta’ bóp chết.

Tốc độ phi hành của Minh Đường Lang đột nhiên tăng nhanh, lướt qua trong mây
mù. Khiến cho Miêu Nghị không mở mắt ra được vì gió lớn, lạnh cóng run lẩy
bẩy.

Cũng không biết đã bay bao lâu, đến khi cảm giác tốc độ chậm lại, mới vừa mở
mắt ra Miêu Nghị lại phát hiện Minh Đường Lang đột nhiên lao xuống thấp.

Mắt thấy sắp sửa va vào mặt đất, tim Miêu Nghị đã trồi lên tới cổ.

Minh Đường Lang đột nhiên bay ngược lên một chút, hóa giải quán tính hạ xuống,
đồng thời tứ chi cũng buông lỏng Miêu Nghị ra.

Khụ khụ…

Miêu Nghị ngã úp mặt xuống đất, sau đó lồm cồm bò dậy, theo bản năng nhanh
chóng lật người nhìn xem rốt cục Minh Đường Lang mang mình tới chỗ nào.

A… Kết quả không thấy gì cả, con Minh Đường Lang kia không biết đi đâu, biến
mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, khó tin nhất là…

Miêu Nghị trợn to mắt nhìn phía trước, hoạt động tứ chi tê cứng, lảo đảo đi ra
khỏi sương mù vô biên vô tận.

Trước mắt có không ít người thủ ở bên ngoài xem náo nhiệt đang nhìn hắn.

Phía sau những người này là ngôi cổ thành quen thuộc, lúc Vạn Trượng Hồng Trần
mở ra, hắn đã xuất phát từ nơi này.

Đột nhiên Miêu Nghị quay đầu lại xem thử sau lưng, toàn là sương mù tràn ngập
cả đất trời.

Hắn ra sức giụi giụi mắt, còn tưởng là ảo giác, trước sau quay đầu lại mấy
lần, sau khi xác nhận vài lần phát hiện không sai, mình đi ra ngoài Vạn Trượng
Hồng Trần thật rồi. Chẳng lẽ là trong lúc vô tình con Minh Đường Lang kia lại
đưa mình ra?!

– Lão Đại Trương gia, là ngươi đó sao?

Một phụ nhân quấn khăn trên đầu nhìn Miêu Nghị người không ra người quỷ không
ra quỷ hỏi, dường như không dám xác nhận.

Cũng đúng là không dám xác nhận, hoa cỏ cây cối trong Vạn Trượng Hồng Trần
toàn bộ hóa than thành màu đen, người vào trong đó trở ra ai ai cũng giống như
thợ mỏ than bò ra. Nếu không phải là thanh đao giết heo Miêu Nghị đeo ngang
hông có vẻ quen mắt, phụ nhân kia cũng không lên tiếng hỏi.

Sở dĩ gọi Miêu Nghị là lão Đại Trương gia là vì hắn còn có đệ đệ muội muội, đệ
đệ mười bốn tuổi gọi Trương Phong Bảo, muội muội mười hai tuổi gọi Lục Tuyết
Hinh.

Năm Miêu Nghị tám tuổi nhà gặp hỏa tai, biến thành kẻ mồ côi, suýt chút nữa bị
đưa vào Từ Nguyện phủ.

Từ Nguyện phủ là địa phương cung cấp từ thiện cho người quan quả cô độc không
có năng lực kiếm sống.

Đây là một thế giới người tu hành hoàn toàn làm chủ đạo, cường giả đặt tượng
mình ở từng nhà, bá tánh bình dân phụng thờ như thần linh, mỗi ngày quỳ trước
bàn thờ trên ba canh giờ cầu nguyện, cống hiến nguyện lực của mình.

Mà người bị đưa vào Từ Nguyện phủ ngoại trừ thời gian ăn uống ngủ ra, cơ hồ
tất cả thời gian còn lại đều phải cầu nguyện trước bàn thờ cống hiến nguyện
lực, cuộc sống chẳng khác nào heo nuôi trong chuồng, không giống con người.

Thật may cha mẹ Lục Tuyết Hinh là hàng xóm láng giềng kịp thời chứa chấp Miêu
Nghị, nếu không hết thảy cô nhi mười tuổi trở xuống đều phải đưa vào Từ Nguyện
phủ.

Ai ngờ hai năm sau Lục gia lại gặp hỏa tai vào một buổi tối, phu thê Lục gia
cũng táng thân trong biển lửa, để lại một nữ nhi năm tuổi.

Trong lúc nhất thời Miêu Nghị trở thành tai tinh trong miệng mọi người, nhưng
rốt cục cũng có người không tin tà.

Nói trắng ra là thấy hai đứa bé đáng thương, nhà Trương đồ phu bán thịt trên
đường lại thu nuôi hai đứa bé.

Kết quả một hai năm sau, vợ chồng Trương đồ phu làm việc ở bên ngoài gặp phải
cháy rừng, lại một đôi phu thê hảo tâm phải táng thân biển lửa, lại một đứa bé
thành cô nhi. Vì vậy Miêu Nghị trở thành Thiên Sát Cô Tinh trong miệng mọi
người, cũng không ai dám chứa chấp nữa.

Thật may là ở nhà Trương đồ phu hai năm qua, Miêu Nghị cũng không phải ở
không. Hắn không muốn dẫn theo muội muội Lục Tuyết Hinh ăn cơm mà không làm
việc, nên thường chủ động giúp Trương đồ phu làm việc vặt, vì vậy học được
nghề giết heo.

Năm ấy Miêu Nghị mười hai tuổi, cầm đao giết heo của Trương đồ phu để lại,
chuẩn bị bằng vào năng lực của mình nuôi sống đệ đệ muội muội.

Nhưng vào lúc này Hoàng Bảo Trưởng phụ trách quản lý khu vực này trong thành
lại dẫn người tìm tới cửa. Bởi vì Trương Bàn Tử và Lục Tuyết Hinh không có
người lớn chiếu cố, lại đều chưa tròn mười tuổi, muốn đưa hai đứa nhỏ vào Từ
Nguyện phủ trong thành.

Lúc ấy Miêu Nghị vô cùng nóng nảy, trên lưng cõng Lục Tuyết Hinh, một tay dắt
Trương Trương Bàn Tử, một tay cầm đem đao giết heo giằng co với mọi người,
sống chết không chịu để cho người đem đệ đệ muội muội của mình đi.

Lúc Miêu Nghị trở thành cô nhi, cha mẹ của Lục Tuyết Hinh không để cho hắn bị
đưa vào Từ Nguyện phủ. Lúc hắn và Lục Tuyết Hinh song song trở thành cô nhi,
phu thê Trương đồ phu cũng không để cho hai người bị đưa vào Từ Nguyện phủ,
Miêu Nghị há có thể trơ mắt nhìn con của dưỡng phụ mẫu bị đưa vào Từ Nguyện
phủ.

Lúc ấy Miêu Nghị đang mù quáng nhưng cũng biết dùng sức mạnh chống lại là vô
dụng, mình còn nhỏ tuổi không đánh lại một đám người lớn. Lúc đối mặt đám
Hoàng Bảo Trưởng hắn bất chấp hết thảy, hô to cầu cứu bốn phía chọc cho một
đám hàng xóm láng giềng chạy tới vây xem.

Miêu Nghị nhân cơ hội này thỉnh cầu mọi người chủ trì công đạo, sau đó dùng
đao giết heo đâm vào đùi mình một nhát, tỏ rõ tâm ý. Hắn tuyên bố dẫu có chết
cũng sẽ không để cho đệ đệ muội muội đi Từ Nguyện phủ, nói mình có năng lực
nuôi sống đệ đệ muội muội.

Thấy trên đùi Miêu Nghị máu chảy như suối, hàng xóm láng giềng trở nên động
lòng, vì vậy cũng khuyên Hoàng Bảo Trưởng không nên quá thất đức.

Dưới áp lực mồm năm miệng mười của hàng xóm láng giềng, Hoàng Bảo Trưởng cũng
không tiện làm quá mức đưa tới chúng giận. Dù sao mọi người bình thường đều là
hàng xóm láng giềng đi ra đi vào chạm mặt nhau mỗi ngày, nên y chỉ có thể thẹn
thùng rời đi.

Cũng vì vậy, nhà Hoàng Bảo Trưởng không thể nào có cảm tình với Miêu Nghị, con
y Hoàng Thành thường tìm đến Miêu Nghị kiếm chuyện.

Bất quá chuyện này không quan trọng đối với Miêu Nghị. Tóm lại từ ngày đó trở
đi, hắn bất chấp cực khổ vất vả, còn nhỏ tuổi đã dựa vào giết heo mà sống,
chẳng những nuôi sống được đệ đệ muội muội, còn cố gắng cho đệ đệ muội muội đi
học. Chỉ cần đãi ngộ đứa trẻ nhà người bình thường có thể hưởng được, hắn đều
cố gắng cung cấp.

Mà nhà của huynh muội ba người chính là phu thê Trương đồ phu để lại, cho nên
hàng xóm cũng thường gọi Miêu Nghị là lão Đại Trương gia.

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, nhìn thấy là người quen, rốt cục Miêu Nghị xác
nhận mình thật sự đã đi ra khỏi Vạn Trượng Hồng Trần.

Quay đầu nhìn biển sương mù tràn đầy quỷ quyệt sau lưng, trong lúc nhất thời
hắn cảm thấy vui buồn lẫn lộn. Người ngoài không có cách nào tưởng tượng trong
đó có bao nhiêu hung hiểm, bao nhiêu lần thoát chết trong gang tấc, rốt cục
mình cũng ra ngoài được.

Hiện tại an toàn rồi! Vì duy trì trật tự, trên đầu tường cổ thành có tiên nhân
trấn thủ, cho dù là mọi người biết trên người hắn có bảo vật, nhưng cũng không
ai dám cướp bóc ở chỗ này.

Nhưng trong lòng hắn ít nhiều vẫn duy trì cảnh giác, không đáp lời, dưới ánh
mắt nhìn soi mói của mọi người nhanh chóng thoát khỏi đám đông, đi về phía cổ
thành.

Ánh mắt không ít người tập trung vào bao Miêu Nghị đeo, đang suy đoán hắn có
tìm được bảo vật ở bên trong hay không, dù sao người bị dọa đến tay không mà
về ra ngoài cũng không phải số ít.

Cổ thành cách Vạn Trượng Hồng Trần đầy quỷ quyệt chỉ có hai dặm, tổ tiên cư
dân cổ thành Miêu Nghị ở sinh sống nơi đây đã lâu đời, nhưng sau khi một phen
kinh thiên động địa kịch biến xuất hiện tòa đại trận tuyệt sát kia, mỗi ngày
có hơn nửa thời gian ánh mặt trời bị sương mù màu máu mịt mờ kia che lấp. Đối
với cuộc sống người bình thường, thiếu đi một nửa ánh mặt trời sẽ tạo thành
ảnh hưởng không nhỏ, tỷ như đơn giản phơi y phục, vì vậy bèn dời đi cách đó
mười mấy dặm xây một tòa thành mới.

Mà mỗi khi Vạn Trượng Hồng Trần mở ra, địa phương sẽ tổ chức người tu sửa cổ
thành, nghênh đón thật nhiều kẻ tu hành đến.

Huynh muội ba người hẹn nhau gặp mặt dưới một gốc cây liễu già dưới chân tường
cổ thành. Đây là một gốc cây liễu mấy năm trước bị sét đánh chết, lần này
huynh muội ba người tới đây ngạc nhiên phát hiện cây liễu chết đột nhiên sống
lại, vì vậy ước định gặp mặt dưới tàng cây.

Dưới gốc cây có một tên mập nhỏ tròn trĩnh, đôi mắt cơ trí giảo hoạt lộ vẻ lo
âu, không ngừng nhìn chung quanh.

Một tiểu nha đầu tóc đuôi sam đang ngồi dựa lưng vào gốc cây, dung mạo xinh
xắn, trời sanh mỹ nhân bại hoại, hai mắt sưng đỏ tựa hồ đã khóc.

– Đại ca có thể chết hay không?

Tiểu nha đầu nắm lấy quần tên mập nghẹn ngào hỏi.

Tên mập hừ một tiếng:

– Miệng quạ đen, không nghe hàng xóm láng giềng nói sao, Đại ca là Thiên Sát
Cô Tinh, người khác có chết sạch cũng không tới phiên Đại ca chết.

Tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt tràn đầy lo âu của y lại bán đứng ý nghĩ trong
lòng. Vạn Trượng Hồng Trần mở ra mấy tháng trước, Đại ca đột nhiên bảo y học
tập giết heo, khi đó y cũng biết Đại ca đã làm xong chuẩn bị vạn nhất, một khi
Đại ca xảy ra chuyện, y cũng có được một nghề tiếp tục duy trì sinh kế nuôi
nấng muội muội.

Hai huynh muội đều không muốn Đại ca đi mạo hiểm như vậy, nhưng lại không ngăn
được.

Tên mập lớn tuổi hơn, biết ý nghĩ của Đại ca, hàng xóm láng giềng đều nói Đại
ca là Thiên Sát Cô Tinh khắc chết cha mẹ của huynh muội hai người. Có lẽ là vì
báo ân, có lẽ là lòng mang áy náy, có lẽ là vì chứng minh gì đó với hàng xóm
láng giềng, chỉ cần có cơ hội, Đại ca sẽ dứt khoát đi ra ngoài tranh thủ cuộc
sống tốt hơn cho hai huynh muội. Lần này có cơ hội để cho hai huynh muội trở
thành tiên nhân, Đại ca càng không tiếc liều mạng.

– Hu hu, phải chăng là chúng ta làm liên lụy tới Đại ca? Muội nghe nói nhà
lão Lý tiệm đậu hủ đối diện không chịu gả Lý tỷ tỷ cho ca ca làm vợ, cũng là
vì trong nhà có gánh nặng hai đứa nhỏ chúng ta.

Tiểu nha đầu vừa khóc vừa kể.

– Lão Tam, đừng khóc nữa, khóc phiền chết.

Tên mập đang vỗ đầu tiểu nha đầu tỏ vẻ khó chịu, đột nhiên nghe được thanh âm
quen thuộc kêu:

– Lão Nhị, lão Tam.

Tên mập và tiểu nha đầu lập tức ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đen như
từ trong đống than bò ra, đang sải bước chạy tới.

– Đại ca! Đại ca!

Tiểu nha đầu vui mừng kêu một tiếng, nhảy dựng lên cùng tên mập chạy nhanh tới
đón.

Ba huynh muội ôm chầm lấy nhau, hết sức vui mừng.

Ba người vừa chia ra, tiểu nha đầu lập tức giúp Miêu Nghị phủi bụi trên người,
tên mập lộ vẻ bỉ ổi hắc hắc cười nói:

– Lão Tam còn lo lắng huynh sẽ chết ở bên trong, lão Trương ta đã nói rồi,
Đại ca là ai, ai cũng có thể chết, Đại ca không chết được!

Nói xong y hết nhìn Đông tới nhìn Tây một phen, lén lén lút lút tiến tới bên
tai Miêu Nghị, thấp giọng nói:

– Đại ca, huynh tự thân xuất mã, có đắc thủ hay không?

Nhìn bộ dáng kia của y liền biết không phải tốt lành gì. Cũng đúng, từ nhỏ
Trương Bàn Tử đã không chuyện ác nào không làm, thích làm những chuyện trộm gà
trộm chó. Khiến cho láng giềng oán hận nghiến răng nghiến lợi, hối hận vì sao
lúc trước không để cho tiểu tử này vào Từ Nguyện phủ, cũng bớt đi một mối họa.

Miêu Nghị vỗ vỗ vào ngực áo nằng nặng thay câu trả lời.

– Thật ư?

Trương Bàn Tử và Lục nha đầu nhất thời sáng mắt lên.

Miêu Nghị khẽ lắc đầu, nhìn chung quanh một chút, ý bảo không nên lộ ra.

Trương Bàn Tử giống như hồ ly trộm gà, hai tay ôm bụng mập cười hắc hắc một
trận:

– Con bà nó, không phải là nhà lão Hoàng sinh ra một nữ nhi đẹp đưa cho tiên
nhân làm thị nữ sao, dựa vào nữ nhi có được chức Bảo Trưởng cũng dám ức hiếp
trên đầu trên cổ chúng ta. Chờ chúng ta đổi đời xem lão Trương ta thu thập
Hoàng gia thế nào, nhất là tên khốn kiếp Hoàng Thành kia, không làm cho y vỡ
trứng là không được, có thù không báo không phải là quân tử, các ngươi hãy chờ
đó!

Y nói tới đây lộ vẻ đắc ý, Miêu Nghị lại biến sắc mặt.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.