Phi Thiên

Chương 77: Tần Vi Vi Rối Loạn (2+3)


Lúc hai tay Hồng Miên cầm khăn lông trắng lau qua bộ ngực đầy đặn của Tần Vi
Vi, cười khẽ nói:

– Sơn chủ có vóc người thật đẹp, để thân hình đẹp như vậy không tìm một quan
nhân song tu, thật sự là đáng tiếc.

– Đúng là như vậy.

Lục Liễu phía sau chà lưng cười hì hì nói tiếp:

– Thật sự là phí của trời!

Tần Vi Vi đỏ mặt lên, trợn mắt nói:

– Hai con nỡm không biết xấu hổ!

Sau đó ra tay thu thập hai nàng.

Trong lúc nhất thời trong hồ bọt nước văng khắp nơi, hai nha đầu không dám
hoàn thủ, chỉ có thể không ngừng cầu xin tha thứ.

Đùa giỡn xong rồi, Hồng Miên mới lộ vẻ đứng đắn nói:

– Sơn chủ, nói cho người biết một bí mật, phủ chủ từng ngấm ngầm gọi hai
chúng ta hỏi han.

Giơ cao đôi cánh tay ngọc cho hai người lau, Tần Vi Vi lập tức tò mò hỏi:

– Phủ chủ gọi các ngươi hỏi cái gì?

Lục Liễu phì cười một tiếng:

– Phủ chủ hỏi thăm hai chúng ta, hỏi sơn chủ có để ý nam nhân nào không, nếu
có lập tức nói cho ông ấy biết, ông ấy sẽ nghĩ biện pháp âm thầm an bài cho
sơn chủ.

Tần Vi Vi đỏ mặt lên lần nữa, hừ lạnh một tiếng:

– Phụ thân thật không đứng đắn chút nào, bao nhiêu đại sự không chịu quan
tâm, lại phí tâm vào chuyện vớ vẩn như vậy. Lần sau ông ấy hỏi nữa các ngươi
cứ nói ta không tìm ai cả, sống một mình tốt hơn!

Hồng Miên cười khúc khích:

– Chúng ta cũng không dám nói với phủ chủ như vậy, đến lúc đó phủ chủ sẽ
tưởng là chúng ta xúi giục. Hay là chờ sau khi sơn chủ tìm được ý trung nhân,
chúng ta mới nói thì hơn.

– Không tìm!

Tần Vi Vi cười lạnh nói:

– Nam nhân có gì tốt, không có tên nào tốt cả.

Nàng quay đầu lại trừng mắt:

– Các ngươi may mắn đi theo ta, nếu đi theo nam nhân, sẽ biết mùi những nam
nhân kia đối đãi thị nữ thế nào. Nói là thị nữ, cuối cùng toàn là trở thành
thị thiếp thông phòng, chỉ nghĩ tới thôi cũng đã cảm thấy ghê tởm.

Lục Liễu âm thầm le lưỡi một cái, không dám nói tiếp, đây chính là mắng cả phủ
chủ.

Hồng Miên cười nói:

– Vậy sơn chủ hãy chờ đợi, chúng tỳ nữ sẽ để ý giúp sơn chủ, để xem có nam
nhân nào có thân phận điều kiện xứng với sơn chủ, lại không ngủ chung với thị
nữ bên cạnh mình hay không.

– Không biết xấu hổ, phải chăng là hai người các ngươi đang thèm thuồng nam
nhân, hôm nào đưa các ngươi cho nam nhân làm thị thiếp thông phòng đi!

Tần Vi Vi hừ lạnh uy hiếp một tiếng, sau đó đổi chủ đề hỏi:

– Bên ngoài không có gì chuyện chứ?

Đã hỏi tới chính sự, Hồng Miên thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói:

– Không có chuyện gì, chỉ là Đông Lai động phái người cả đêm đưa tấu biểu
tới, tín sứ vẫn còn chờ ở trên núi, chờ sơn chủ huấn thị trở về phục mệnh!

– Đông Lai động ư? Tên kia vừa mới đi nhậm chức đã dâng tấu biểu lên nhanh
như vậy, lẽ nào muốn qua loa dối gạt ta…

Vừa nghĩ tới Miêu Nghị, Tần Vi Vi liền tức giận, quay đầu lại nói:

– Đem tấu biểu tới đây.

– Dạ!

Lục Liễu nhanh chóng đứng dậy rời đi hồ tắm, lau lau thân thể, khoác một chiếc
trường bào che thân, bước nhanh rời đi.

Không bao lâu sau nàng trở lại, lấy hộp đựng tấu biểu đưa tới, mở ra đặt trên
bờ hồ.

Tần Vi Vi buông xõa mái tóc đen nhánh trên bờ vai trắng muốt, dựa lưng vào bên
bờ, đưa tay sờ vào trong hộp…

– Vì sao lại nhiều tấu biểu như vậy, chẳng lẽ tên kia viết thơ từ văn chương
trường thiên sao?

Nàng cầm một ngọc điệp lên rót pháp lực vào tra xét, xem xong một cái lại tiếp
sang cái khác.

Kết quả không xem thì thôi, vừa xem liền trợn tròn mắt, đầu tiên là sững sờ,
tiếp theo biểu lộ càng ngày càng phức tạp.

Sau khi xem xong còn cho là mình nhìn lầm rồi, lại xem tỉ mỉ tất cả tấu biểu
một lần nữa.

Xen xong lần thứ hai vẫn chưa yên tâm, kiểm tra tỉ mỉ lần nữa, xem có địa
phương nào bị động tay chân hay không.

Cuối cùng đặt ngọc điệp trên bờ hồ, Tần Vi Vi chau mày, trong mắt thỉnh thoảng
thoáng qua vẻ mê hoặc không hiểu, miệng lại không ngừng lẩm bẩm:

– Tên này làm gì vậy…

Không dám quấy rầy công vụ sơn chủ, Hồng Miên cùng Lục Liễu đều nhìn thấu Tần
Vi Vi có vẻ khác thường, cũng không biết vị Miêu Nghị Miêu động chủ kia viết
tấu biểu gì, lại có thể làm cho sơn chủ trở thành như vậy, nhưng lại cũng
không thấy sơn chủ tức giận.

Hồng Miên cùng Lục Liễu ngơ ngác nhìn nhau, thấy số lượng ngọc điệp tấu biểu
thật sự là nhiều, tấu biểu của một Đông Lai động bằng với tấu biểu động chủ
các động toàn bộ Trấn Hải sơn đưa tới.

Đợi hồi lâu thấy Tần Vi Vi chậm chạp xuất thần không có phản ứng, Hồng Miên
thử nhẹ giọng hỏi:

– Sơn chủ, có phải Đông Lai động xảy ra chuyện gì hay không?

A… Phục hồi tinh thần lại, suy nghĩ Tần Vi Vi vẫn có chút hỗn loạn, không
biết nên nói cái gì cho phải, khẽ giơ tay lên nói:

– Các ngươi xem đi, giúp ta phân tích xem rốt cuộc bên Đông Lai động đã xảy
ra chuyện gì.

Bởi vì thân phận thị nữ, không được sơn chủ lên tiếng, các nàng không dám động
vào tấu biểu.

Bởi vì dáng vẻ thất thố của Tần Vi Vi, hai người cũng rất muốn biết trong ngọc
điệp viết cái gì, bây giờ sơn chủ đã lên tiếng nói, hai nàng nôn nóng cầm ngọc
điệp lên xem xét.

Không xem không biết, sau khi xem qua, hai nữ tử cũng cảm thấy bối rối.

Sau khi hai nàng trao đổi xem qua xong, hiển nhiên cũng có nghi ngờ giống như
Tần Vi Vi, lo rằng không biết có phải làm giả hay không, lại đọc kỹ thêm một
vài lần nữa.

Thế nhưng mười bản tấu biểu này rõ ràng là do mười người pháp lực khác nhau
viết ra, thi pháp đóng dấu ký tên không thể nào giả mạo được, cũng giống như
vân tay của mỗi người vậy.

Cuối cùng Lục Liễu ôm ngọc điệp kinh ngạc nói:

– Vị Miêu động chủ kia thật là lợi hại, chỉ trong một đêm đã thu phục toàn bộ
thuộc hạ Đông Lai động!

Tần Vi Vi đang suy nghĩ nghe tiếng không nhịn được liếc mắt, quay đầu nhìn
lại, châm chọc nói:

– Bằng vào tu vi của hắn, ngươi cảm thấy có khả năng sao?

Hồng Miên lẩm bẩm nói:

– Đúng là có chút cổ quái!

Hai nàng đi theo bên Tần Vi Vi đã lâu, cũng biết rõ tình huống Nam Tuyên phủ
hiện tại.

Đối với phủ chủ Dương Khánh mà nói, đưa đệ tử Lam Ngọc môn vào địa bàn mình
chính là dẫn sói vào nhà.

Thật ra thì ngay từ đầu Dương Khánh cũng không muốn vội tạo phản, còn muốn
chậm rãi tích góp thực lực, nhưng nguyên phủ chủ Lư Ngọc không thể nào nhìn
Dương Khánh bành trướng như vậy, bèn hạ pháp chỉ điều Dương Khánh đến bên
người nhậm chức, muốn cho y mất đi quyền lực.

Dương Khánh biết một khi đi đến bên người Lư Ngọc, y cũng sẽ không cho mình cơ
hội ra mặt nữa.

Chính là vì hành động này của Lư Ngọc đã ép Dương Khánh không thể không quyết
định thật nhanh, đáp ứng hợp tác với Lam Ngọc môn, nhất cử tru diệt Lư Ngọc
công chiếm Nam Tuyên phủ.

Cố nhiên là Dương Khánh và Lam Ngọc môn bên nào cũng thu được lợi ích của
mình, nhưng có một số việc hai bên đều biết rõ ràng trong lòng.

Lam Ngọc môn biết Dương Khánh không phải là người cam chịu ở dưới người khác,
nhất định sẽ nghĩ biện pháp chặt đứt ảnh hưởng của Lam Ngọc môn đối với Nam
Tuyên.

Mà Dương Khánh cũng biết mặc dù bây giờ Lam Ngọc môn còn chưa dám làm loạn,
nhưng một khi mượn chuyện này tiến vào, từ từ đả thông quan hệ trên dưới, nhất
định sẽ nghĩ biện pháp thay mình.

Dương Khánh dám tạo phản cũng chính bởi vì những năm gần đây đã tổ chức quan
hệ dây mơ rễ má trong thể chế này, bên cạnh điện chủ có người nói giúp. Bằng
không cho dù là y công chiếm được Nam Tuyên phủ nhưng không được điện chủ thừa
nhận, Nam Tuyên phủ cũng không có phần của y, ngược lại nói không chừng còn
phải gánh lấy tội danh tạo phản.

Lam Ngọc môn không dám khinh suất, bọn họ thiếu mối quan hệ giống như Dương
Khánh, nên không dám đối kháng với thế lực khổng lồ của thể chế này.

Nhưng nếu muốn tạo quan hệ, người của Lam Ngọc môn ở Nam Tuyên phủ nhiều hơn
người của Dương Khánh. Một khi làm khó dễ Dương Khánh, y rất khó ngăn cản.

Hai bên đều hiểu hợp tác chỉ là tạm thời, nhiều lắm là chưa tới năm mươi năm,
nói không chừng hai bên sẽ trở mặt với nhau. Đến lúc ấy phải xem bên nào cao
tay ấn hơn, tóm lại không phải là gió Đông áp đảo gió Tây, chính là gió Tây áp
đảo gió Đông.

Bởi vì nguyên nhân Dương Khánh thiếu người, mặc dù vị trí chủ yếu Nam Tuyên
phủ lớn như vậy đều bị người mình nắm trong tay, nhưng những vị trí thứ yếu cơ
hồ đều bị người của Lam Ngọc môn chiếm lấy.

Không chỉ có những sơn khác, Trấn Hải sơn cũng đang phải đối mặt với tình cảnh
này. Tần Vi Vi cũng đang đối mặt với người Lam Ngọc môn bên dưới lá mặt lá
trái, chỉ bất quá bởi vì Tần Vi Vi là con gái nuôi Dương Khánh, nên đệ tử Lam
Ngọc môn dưới quyền nàng không dám làm gì ngoài mặt, ít nhiều gì cũng phải nể
mặt Dương Khánh.

Nhưng các động chủ thủ hạ Tần Vi Vi lại không được nể mặt như nàng, trong số
tấu biểu các động chủ gởi tới đều than thở với Tần Vi Vi, kể lể chuyện người
của Lam Ngọc môn lá mặt lá trái, khó lòng cai quản.

Chín động chủ dưới quyền nàng toàn là gởi tấu biểu tới kể khổ, kết quả một
động chủ thực lực kém nhất ngược lại gởi tới tin vui duy nhất.

Động chủ tu vi chỉ có Bạch Liên nhất phẩm, vừa lên nhậm chức liền giết một tên
đệ tử Lam Ngọc môn tu vi Bạch Liên tam phẩm, nói không chừng chuyện này sẽ gây
ra sóng gió giữa Lam Ngọc môn và Dương Khánh.

Nhưng kết quả hoàn toàn khác, người của Lam Ngọc môn nhất trí chỉ trích là tên
Tống Phù nào đó đáng tội chết, kể ra vô số tội danh của lão. Vừa nhất trí
khiển trách, vừa toàn lực ủng hộ hành động của động chủ Đại nhân, suy đoán cho
dù Lam Ngọc môn có ý kiến cũng không làm gì được.

Thấy tin vui này, Tần Vi Vi lại không vui nổi, ngược lại hết sức nghi ngờ. Tên
khốn kia vừa mới đi, chỉ bất quá một đêm đã lập tức tổ chức cả Đông Lai động
trở nên vững vàng như tường đồng vách sắt thật sao?!

Nhất là đệ tử Lam Ngọc môn đoàn kết chặt chẽ sát vai đứng bên Miêu đại động
chủ, đây là chuyện đùa sao, chỉ suy nghĩ một chút cũng đã cảm thấy buồn nôn.

Chuyện này là thế nào… là tát vào mặt chín vị động chủ kia, hay tát vào mặt
của sơn chủ Tần Vi Vi nàng!? Chẳng lẽ chín động chủ kia kém cỏi không bằng
Miêu động chủ hắn, chẳng lẽ lúc trước Tần Vi Vi không muốn để cho Miêu động
chủ đi Đông Lai động nhậm chức là hành động ngu xuẩn?

Nhưng nếu nói là giả mạo, những người này lại không giả mạo được lời chứng.

Chẳng lẽ tên Tống Phù kia thật sự ghê tởm như vậy…

Nhưng phải ghê tởm đến mức nào, mới có thể làm cho tất cả đệ tử Lam Ngọc môn
đều đồng lòng phản bác?

Tần Vi Vi khẽ lắc đầu, cảm thấy cũng không đúng, cho dù là Tống Phù kia ghê
tởm tới mức nào, đệ tử Lam Ngọc môn cũng không thể nào viết tấu biểu khiển
trách từng người một như vậy, còn tỏ rõ thái độ ủng hộ Miêu đại động chủ.

Tên khốn kia mới vừa đi, tu vi lại thấp, lấy đâu ra uy vọng lớn như vậy?

Nếu nói là dùng khí thế chấn nhiếp gì đó, đánh chết Tần Vi Vi cũng không tin.

Hồng Miên, Lục Liễu cũng cau mày thật chặt, dáng vẻ không sao hiểu nổi.

– Không tắm nữa, thay y phục, gọi tín sứ kia tới gặp ta!

Tần Vi Vi đứng phắt dậy, lên bờ thi pháp, thân thể trắng muốt toát ra một
luồng hơi nước, nháy mắt trở nên khô ráo hoàn toàn.

Hai vị thị nữ lập tức giúp nàng mặc y phục vào, bới tóc lên cao, sáu cây ngọc
trâm trắng muốt cài thành hình con bướm sau gáy.

Trong đại điện Trấn Hải sơn, sơn chủ Tần Vi Vi sắc mặt lạnh lùng ngồi trên
cao.

Đơn Biểu Nghĩa đứng dưới bị hỏi sợ hết hồn hết vía, vậy mà bất kể Tần Vi Vi
hỏi thế nào, y vẫn một mực khẳng định rằng Tống Phù không phục tùng hiệu lệnh
động chủ, làm cho sơn môn bị hủy, còn vô lễ với động chủ mới bị động chủ cho
tru diệt lấy đó làm răn.

Đối với chuyện Miêu Nghị có khả năng tru diệt tu sĩ Bạch Liên tam phẩm, Tần Vi
Vi cũng không nghi ngờ gì. Nàng cũng đã thấy trận đánh ở Phù Quang động, sau
đó cũng nghe nói chuyện Miêu Nghị đi trừ quỷ tu, hai tu sĩ Bạch Liên tam phẩm
đều chết hết, chỉ một mình hắn hoàn thành nhiệm vụ trở về, cho nên nói Miêu
Nghị giết chết một Tống Phù hoàn toàn có thể.

Nhưng nàng không phải người ngu, đơn giản như vậy là có thể làm cho tất cả đệ
tử Lam Ngọc môn Đông Lai động cùng nhau viết biểu giúp Miêu Nghị thoát khỏi
trách nhiệm sao?

– Đơn Biểu Nghĩa, ngươi xác nhận không có gì giấu giếm ta ư?

Tần Vi Vi nhìn chằm chằm phía dưới hừ lạnh một tiếng.

Người của tầng dưới thấp không biết rõ tranh đấu ở tầng cao, Đơn Biểu Nghĩa
chỉ biết rằng mình tham dự chuyện giết Tống Phù, một khi thừa nhận, đừng nói
người Đông Lai động không tha cho mình, người của Lam Ngọc môn còn sẽ trả thù
mình, huống chi còn quan hệ đến chuyện thu nhập Nguyện Lực Châu gia tăng gấp
bội.

Cho nên đánh chết cũng không thể nói thật, Đơn Biểu Nghĩa khăng khăng cả quyết
đúng là có chuyện như vậy, khiến cho Tần Vi Vi không thể làm gì, mơ hồ cảm
giác Đông Lai động thật sự đã được tên khốn kia xây dựng vững vàng như tường
đồng vách sắt chỉ trong một đêm.

Chẳng lẽ nói tên khốn kia trời sinh may mắn, vừa khéo gặp được một đám người
liều mạng thần phục hắn hay sao, chuyện này trẻ con cũng không tin được!

– Ngươi lui xuống trước đi!

Tần Vi Vi lộ vẻ lạnh lùng cho Đơn Biểu Nghĩa lui.

Chờ Đơn Biểu Nghĩa rời khỏi, Hồng Miên bên cạnh chợt hỏi:

– Sơn chủ, có cần báo chuyện này lên cho phủ chủ biết hay không?

– Hiện tại chưa làm rõ ràng tình huống này, ngươi bảo ta làm sao báo lên hồ
đồ như vậy được?

Tần Vi Vi lắc đầu bác bỏ, lập tức lại bảo Lục Liễu đi truyền một tên đệ tử Lam
Ngọc môn tới.

Chờ một chút, một tên đệ tử Lam Ngọc môn tiến vào đại điện bái kiến sơn chủ,
Tần Vi Vi hỏi:

– Ngươi có biết đồng môn Tống Phù của mình không?

– Tống Phù Tống sư huynh ư?

Người tới sửng sốt, còn chưa biết xảy ra chuyện gì, bất quá vẫn gật đầu nói:

– Biết.

Tần Vi Vi lại hỏi:

– Nhân phẩm Tống Phù như thế nào?

Người tới lại ngây người ra, không biết vì sao sơn chủ hỏi chuyện này, bất quá
tự nhiên ôm quyền nói:

– Tống sư huynh tính tình đôn hậu thuần phác, tôn sư trọng đạo, nhân phẩm
không thể bắt bẻ!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.