Phi Thiên

Chương 67: Đông Lai Động Chủ (5)


Tần Vi Vi lập tức lướt tới nắm lấy mũi Hồng Miên, giả vờ giận nói:

– Nha đầu này cũng dám giễu cợt ta, muốn cười nhạo ta lòng dạ hẹp hòi sao?

– Tỳ tử không dám, sơn chủ tha mạng!

Hồng Miên cười ngặt nghẽo xin tha luôn miệng.

Tần Vi Vi táy máy tay chân đâm chọc khắp toàn thân Hồng Miên một trận, sau đó
mới chịu buông tha cho nàng.

Nàng thu thập tâm trạng, từ từ đi tới cửa chính, chắp tay sau lưng chậm rãi
nói:

– Thấy tên kia không thuận mắt bất quá chỉ là một trong những nguyên nhân,
thật sự là tu vi tên kia quá thấp, phủ chủ giao cho ta vị trí quan trọng như
vậy, vị trí tên kia trấn giữ càng là chỗ yếu hại. Huống chi đệ tử Lam Ngọc môn
chưa chắc đã phục hắn, ta lo lắng hắn thành sự không đủ, bại sự có thừa, sẽ
làm hỏng chuyện.

Hồng Miên, Lục Liễu nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau.

———–

Tần Vi Vi khó chịu, Miêu Nghị cũng rất khó chịu, bất quá vừa nghĩ tới mình sắp
sửa trấn giữ một phương, thống lĩnh mười vạn tín đồ, trở thành động chủ một
phương danh xứng với thực, lập tức tinh thần phấn khởi.

Hắc Thán bị hắn thúc giục chạy không ngừng vó, chạy một mạch như bay hết một
ngày trời, rốt cục chạy tới ngoài Đông Lai động vào lúc hoàng hôn.

Đây là lần thứ hai hắn tới Đông Lai động, lần đầu tiên là theo cùng Dương
Khánh tới đây.

Dãy núi chập chùng trùng điệp liên miên bất tuyệt, như ẩn như hiện phía trước
chính là địa bàn của hắn.

Nhìn nhẫn trữ vật trên tay, Miêu Nghị cảm thấy vui vẻ trong lòng, bắt đầu suy
nghĩ ngôn từ đáp lại lúc tu sĩ giữ sơn môn thấy mình bái kiến động chủ.

Mình nên nói những lời uy nghiêm một chút, hay là ôn hòa một chút đây?

Thế nhưng đến khi hắn cỡi Hắc Thán dừng trước sơn môn, ngay cả bóng quỷ cũng
không thấy, làm lãng phí một phen chuẩn bị những lời hiển lộ khí thế của động
chủ.

Người đi đâu mất? Đường đường sơn môn Đông Lai động vì sao không có ai canh
cửa, chẳng phải là ai cũng có thể xông vào địa bàn của mình sao?!

Miêu Nghị hết nhìn Đông lại nhìn Tây thật lâu, lại cỡi Hắc Thán chậm rãi lượn
quanh sơn môn một vòng, ra ra vào vào mấy lượt cũng không thấy ai xuất hiện
ngăn cản, thật sự là ngay cả bóng quỷ cũng không thấy.

Ở đây bất cứ người nào cũng có thể vào địa bàn của mình sao?

Hay là Tần Vi Vi đùa bỡn mình, cố ý để cho mình làm động chủ động trống rỗng?

Sắc mặt Miêu đại động chủ đen lại, tâm trạng vui vẻ vì mới nhậm chức động chủ
đã hoàn toàn tan thành mây khói, đột nhiên rống giận:

– Có còn người sống hay không, cút ra cho lão tử!

Hắn thi pháp mà rống, thanh âm chấn động cả vùng rừng núi, khiến cho lũ chim
bị dọa sợ bay lên tứ tán.

Thật may là tình huống không tới nỗi hỏng bét như hắn nghĩ, rất nhanh bên
trong có ba bóng người nghe tiếng lục tục nhanh chóng chạy tới.

Người cầm đầu không ai xa lạ chính là Diêm Tu. Hai người khác Miêu Nghị cũng
biết, cũng là hàng binh Phù Quang động, chính là hai tên tu sĩ Bạch Liên nhị
phẩm lúc trước ở Phù Quang động đầu hàng, một người tên là Đơn Biểu Nghĩa, một
người tên là Khâu Thiệu Quần, có thể nói mọi người đều là hàng binh Phù Quang
động đầu hàng Dương Khánh.

Hai bên vừa thấy mặt nhau, đồng thời sửng sốt.

Ánh mắt Diêm Tu rơi vào nhẫn trữ vật trên tay Miêu Nghị, tươi cười ôm quyền
nói:

– Là tân động chủ tới nhậm chức đó sao?

– Diêm tiền bối???

Miêu Nghị lộ vẻ kỳ quái, không phải là Tần Vi Vi không chịu giao Diêm Tu cho
mình sao, vì sao lão lại ở chỗ này, bèn hỏi:

– Vì sao lão lại ở đây?

Diêm Tu quay đầu lại chỉ chỉ hai người kia, cười nói:

– Sơn chủ bảo ta dẫn hai người bọn họ tới nơi này, tạm thời trông coi Đông
Lai động chờ tân động chủ tới nhậm chức, nói vậy tân động chủ chính là ngươi.

– Tiện nhân kia giở trò quỷ gì, thích đùa giỡn người khác lắm hay sao?

Miêu Nghị trợn trừng mắt.

Hắn không biết, Dương Khánh có thể để cho Tần Vi Vi trấn giữ Trấn Hải sơn vì
biết nàng cũng không dám làm loạn chính sự. Trên thực tế dù nàng rất ghét Miêu
Nghị nhưng cũng sẽ không để lỡ chính sự, nàng cũng lo lắng Miêu Nghị tu vi
thấp, trấn giữ Đông Lai động không thể cai quản được thủ hạ, cho nên cố ý phái
Diêm Tu quan hệ tốt với Miêu Nghị tới đây, chỉ rõ Diêm Tu tạm thời cai quản
Đông Lai động. Ngay cả hai hàng binh khác của Phù Quang động đầu hàng, Đơn
Biểu Nghĩa và Khâu Thiệu Quần cũng được phái tới đây, chính là hy vọng bên
cạnh Miêu Nghị có thêm mấy người thân cận, đừng để cho Đông Lai động gặp
chuyện không may.

Diêm Tu tò mò hỏi:

– Tiện nhân nào vậy?

Ặc… Miêu Nghị nhìn qua Đơn Biểu Nghĩa và Khâu Thiệu Quần, lời vừa tới miệng
lại nuốt xuống, không tiện mắng chửi sơn chủ Tần Vi Vi trước mặt người khác,
thuận miệng nói cho qua chuyện:

– Không có gì.

Diêm Tu lập tức hiểu ra từ phản ứng của hắn, đại khái đoán được hắn đang nói
tiện nhân nào, cũng biết quan hệ giữa Miêu Nghị và người nọ chẳng ra gì, có
mấy lời cũng không tiện nói trước mặt Đơn Biểu Nghĩa cùng Khâu Thiệu Quần, lúc
này chắp tay đổi chủ đề:

– Phải chăng ngài là tân động chủ tới nhậm chức, nếu như phải, xin lấy thủ dụ
sơn chủ ra nghiệm chứng, Diêm Tu cũng tiện tiến hành bàn giao Đông Lai động.

Từ nhẫn trữ vật trên ngón giữa Miêu Nghị bắn ra ngọc điệp, rơi vào tay Diêm
Tu. Sau khi Diêm Tu xem qua nhìn hai người khác gật đầu một cái, ba người lập
tức đứng thành một hàng, cùng nhau khom người hành lễ:

– Thuộc hạ bái kiến động chủ!

Nếu như trước kia Miêu Nghị còn là mã thừa Phù Quang động, Đơn Biểu Nghĩa cùng
Khâu Thiệu Quần chưa chắc coi hắn ra gì. Nhưng hiện tại đã khác, sau khi đánh
một trận Phù Quang động, hai người đã biết thực lực Miêu Nghị, một mình giết
chết ba tu sĩ Bạch Liên nhị phẩm và một tu sĩ Bạch Liên tam phẩm, hơn nữa năm
người liên thủ cũng không hạ được Miêu Nghị, hai người bọn họ muốn không cúi
đầu cũng không được, lúc này chỉ có thể cung cung kính kính.

Miêu Nghị ngồi trên lưng Hắc Thán nhất thời nở nụ cười, đưa tay đỡ hờ nói:

– Diêm tiền bối, ba vị không cần đa lễ.

– Động chủ cũng không nên xưng hô thuộc hạ như vậy.

Diêm Tu nghiêm túc nói:

– Còn có tôn ti trên dưới, sau này động chủ cứ gọi thuộc hạ Diêm Tu là được.

Miêu Nghị chỉ cười một tiếng, bất quá lúc quay đầu lại, sắc mặt hắn lại trầm
xuống, chỉ sơn môn không người trông chừng hỏi:

– Đây là chuyện gì vậy, vì sao không có ai giữ cửa, chẳng lẽ Đông Lai động ta
chỉ có vỏ ngoài, cứ để mặc cho bất cứ ai tùy ý ra vào hay sao? Ngay cả giặc
trộm đồ đi cũng không biết, vậy còn cần chúng ta ở chỗ này làm gì? Diêm Tu,
sơn chủ bảo lão tạm thời cai quản Đông Lai động, lão cai quản như vậy hay sao?

Những lời này hắn nói ra có chút không khách sáo, ngược lại không phải là
không nể mặt Diêm Tu, mà là chuyện này thật là quá đáng. Nếu còn tiếp tục như
vậy, ngày nào đó đột nhiên có người đánh vào Đông Lai động cũng không biết,
Diêm Tu làm việc hồ đồ khiến cho hắn hết sức khó chịu.

– Động chủ Đại nhân, thật sự ngài đã nói oan cho thuộc hạ.

Diêm Tu tỏ vẻ khổ sở giải thích.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.