Phi Thiên

Chương 151: Luyện bảo. (7)


– Tiền bối thật đúng là anh minh.

Miêu Nghị mặt không đổi sắc khen một câu.

Yêu Nhược Tiên lại không phải người ngu, há có thể không nghe ra ý mỉa mai
trong lời Miêu Nghị, rõ ràng đang nói mình đang tìm cách chiếm tiện nghi của
hắn.

– Tiểu tử, có thể thấy ta luyện bảo là phúc khí của ngươi, bình thường ta
luyện chế đồ chắc chắn sẽ không cho người khác quan sát, tránh cho bị người
đánh cắp kỹ xảo luyện bảo của ta.

Dường như Yêu Nhược Tiên có ý nói ta cũng để cho ngươi chiếm tiện nghi.

Miêu Nghị lại xem thường, mình không hiểu luyện bảo, có nhìn cũng không học
được gì, sợ rằng bảo ta ở bên cạnh lão là vì lo lắng ta sẽ chạy trốn.

Bên trong tụ bảo bồn trong suốt óng ánh, trên người cự mãng và heo rừng bao
phủ một tầng bạch quang bị hư ảnh gấu cắn nuốt dần dần trở nên ảm đạm, mà bảo
quang màu đỏ bao phủ trên người gấu dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Cuối cùng, thân hình hư ảo của cự mãng và heo rừng mất đi năng lượng chống đỡ,
hoàn toàn sụp đổ.

Keng keng hai tiếng, tam xoa kích và chùy hiện hình, rơi vào đáy tụ bảo bồn.

Hư ảnh gấu kia cũng biến trở về bảo giản, từ bên trong tụ bảo bồn lật mình bay
ra, bị Yêu Nhược Tiên vẫy tay một cái thu hồi vào trong nhẫn trữ vật.

Yêu Nhược Tiên quay đầu lại đứng trước một đống yêu đan nhất phẩm, vuốt bộ râu
bẩn thỉu trầm ngâm hỏi:

– Tiểu tử, ngươi muốn bảo thương nghiêng về lực đạo hay nghiêng về linh hoạt?

Miêu Nghị vẫn đang quan sát lão nãy giờ, phát hiện lão nhân dơ dáy này vừa
tiến vào trạng thái luyện bảo, dường như vẻ bỉ ổi trên người đã hoàn toàn biến
mất, khí chất như đã có thay đổi. Chuyện này khiến cho người ta có cảm giác
lão cực kỳ chuyên tâm, cũng hơi ra vẻ là cao thủ luyện bảo.

– Ta cũng không biết chọn loại nào tốt hơn, chỉ cầu uy lực sát thương trong
lúc đối chiến.

Miêu Nghị do dự đáp.

Yêu Nhược Tiên suy nghĩ một hồi, khẽ vuốt cằm nói:

– Với tu sĩ tu vi như ngươi vẫn chưa thể thi triển pháp bảo công kích tầm xa,
uy lực cận chiến hùng mạnh có lẽ thích hợp hơn là linh hoạt. Vậy thanh bảo
thương này sẽ lấy phát dương lực đạo làm chủ, ngươi thấy có được chăng?

Miêu Nghị chưa dùng qua pháp bảo, không biết thế nào, cũng chỉ có thể bất đắc
dĩ gật đầu nói:

– Nghe theo tiền bối vậy.

Yêu Nhược Tiên lập tức lục tìm trong đống yêu đan nhất phẩm một hồi, lão thi
pháp rót vào từng viên yêu đan trên tay bức ra ảo ảnh linh thể khi còn sống,
sói, vượn, rắn… ảo ảnh đủ các loại phi cầm tẩu thú hiện ra trông vô cùng
sống động.

Cuối cùng sau khi ảo ảnh một con tê giác xuất hiện, Yêu Nhược Tiên mới hài
lòng gật đầu một cái, thu lấy ảo ảnh tê giác trên yêu đan, lật tay cầm yêu đan
trong lòng bàn tay.

Lão lại xoay qua nửa rương Diễm Chi tinh thạch, một khối Xích Diễm Chi màu đỏ
theo ngón tay lão khẽ vẫy, từ trong rương nhảy vọt ra.

Chỉ thấy khối Xích Diễm Chi kia cấp tốc xoay tròn dưới đất đào ra một cái hố
cực lớn.

Xích Diễm Chi ma sát với đất đá xung quanh trong khi xoay tròn, bắn ra hoa lửa
tung tóe.

Thình lình một ngọn lửa màu đỏ bùng lên từ thân Xích Diễm Chi, nhiệt độ cả mặt
đất kịch liệt gia tăng, khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông.

Miêu Nghị nhanh chóng thi pháp chống lại nhiệt độ, nếu không có vẻ không chịu
nổi.

– Đi!

Yêu Nhược Tiên co chỉ búng ra, ngọn lửa màu đỏ kia rơi vào trong tụ bảo bồn.

Ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ từ miệng tụ bảo bồn, trong cả lò thủy tinh trong
suốt này tràn đầy ngọn lửa kịch liệt.

Trong lòng Miêu Nghị ít nhiều gì cũng có kinh ngạc, không nghĩ tới một khối
Xích Diễm Chi nhỏ như vậy lại có thể đốt lên ngọn lửa có uy lực hùng mạnh như
vậy, chẳng trách nào nó chuyên được dùng để luyện chế pháp bảo.

Lại thấy Yêu Nhược Tiên vung tay lên, nắp hình đa giác của tụ bảo bồn bay lên
ầm một tiếng đậy kín lại, phong tỏa phần lớn ngọn lửa Xích Diễm Chi bên trong
tụ bảo bồn. Chỉ thấy lỗ nhỏ giữa nắp đa giác đậy trên bồn thỉnh thoảng có ngọn
lửa kịch liệt phun ra nuốt vào.

Yêu Nhược Tiên ném yêu đan trong tay đi, bay tới trấn áp ngọn lửa kịch liệt
phun ra nuốt vào trên nắp tụ bảo bồn.

Trên bụng của Tụ bảo bồn có một lỗ gió to bằng nắm tay, được một cái nắp khác
đậy lại tránh cho ngọn lửa hung mãnh phun ra từ mé bên.

Yêu Nhược Tiên vung tay lên, nắp đậy lỗ gió này lật ngược mở ra, một ngọn lửa
rất mạnh lập tức phun ra ngoài, nhưng bị lão nhanh chóng đẩy đơn chưởng ra hất
ngược vào trong trở lại.

Lại thấy lão giơ hai ngón tay thi pháp dấy lên một trận gió, theo ngón tay bay
ào ào vào tụ bảo bồn theo lỗ gió.

Có gió rót vào, thế lửa Xích Diễm Chi bên trong lò càng tăng vọt, yêu đan nằm
trên lỗ nhỏ trên nắp lập tức bị một ngọn lửa hất bay lên, trôi lơ lửng ở độ
cao chừng một thước, ngọn lửa đã biến thành màu trắng hồng.

Mà tam xoa kích và chùy bên trong lò cũng đã trôi lơ lửng, không ngừng xoay
tròn theo gió rót vào.

Trong lúc không hay không biết sắc trời bắt đầu tối, lại dần dần sáng.

Hai món binh khí trong lò vẫn còn đang xoay tròn trong lửa, không thấy bất kỳ
biến hóa nào, khiến cho Miêu Nghị ở bên cạnh chờ đợi có vẻ nôn nóng không nhịn
được.

Ngược lại yêu đan trên miệng lò kia đã bành trướng không ít, đã tan ra thành
một luồng chất lỏng, toát ra bảo quang trắng mờ, thỉnh thoảng hiện ra ra ảo
ảnh tê giác giãy giụa, tựa hồ bị luyện hóa không chịu nổi, theo bản năng muốn
thoát đi, lại bị Yêu Nhược Tiên thi pháp đè xuống.

Miêu Nghị một mực không lên tiếng rốt cục không nhịn được hỏi:

– Yêu tiền bối, có phải hỏa hầu không đủ hay không? Ta nghe nói hỏa lực Lam
Diễm Chi mạnh hơn Xích Diễm Chi không ít, có nên đổi Lam Diễm Chi thử xem hay
không?

– Ngươi biết cái gì, hỏa hầu lớn nhỏ không quan trọng, vừa đúng mới là quan
trọng nhất.

– Như thế nào mới gọi là vừa đúng?

– Câm miệng! Đến thời khắc mấu chốt, đừng làm cho ta phân tâm, nếu không
luyện hỏng cũng đừng trách ta!

Yêu Nhược Tiên đột nhiên quát lớn.

Miêu Nghị lập tức nhìn về phía tụ bảo bồn, chỉ thấy tam xoa kích và chùy đã có
phản ứng, quanh thân có dấu hiệu hóa lỏng, hào quang màu bạc chảy xuôi ướt át.

Mà y phục Yêu Nhược Tiên đột nhiên không gió mà lay, râu tóc phất phơ nhìn
chằm chằm vào ngọn lửa trong lò dưới đất, đôi mắt nhỏ đột nhiên trở nên lấp
lánh hữu thần, theo dõi chặt chẽ tình huống trong lò.

Bốp!

Song chưởng Yêu Nhược Tiên vỗ một cái, đôi tay áo bào rộng lớn dần dần bành
trướng lên, phảng phất biến thành đồng tử thổi gió, rót gió vào cửa lò vù vù.

Mười ngón tay lão búng liên tục, khiến cho người xem hoa cả mắt.

Tam xoa kích và chùy dính vào nhau xoay tròn bên trong lò, mà hào quang màu
bạc chảy xuôi ướt át quanh thân lại theo mười ngón tay Yêu Nhược Tiên búng
không ngừng bay ra những điểm bạc, bay lên theo ngọn lửa xoay tròn ra khỏi
miệng lò, phát ra những thanh âm phập phập nho nhỏ, chui vào bên trong yêu đan
đã hóa lỏng lơ lửng trên không.

Những điểm bạc chui vào bên trong yêu đan đã hóa lỏng sau đó chui ra thật
nhanh, trôi lơ lửng bên trên yêu đan hóa lỏng, toát ra bạch quang sáng mờ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.