Phi Thiên

Chương 136: Yêu Nhược Tiên. (4)


Bảo giản trên tay lão nhân dơ dáy lập tức lóe lên, hóa thành vô số hồng quang
bảo vệ thân mình, cấp tốc xoay tròn, giống như màn hào quang màu đỏ.

Một tràng tiếng leng keng vang lên đinh tai nhức óc, chính là tiếng kim loại
chạm nhau.

Hai chiếc vòng lóe hồng quang xoay tròn đánh tới không ngừng, ý đồ công phá vô
số điểm hồng quang đang xoay tròn phòng thủ, đánh tới nỗi màn hào quang màu đỏ
quanh người lão nhân dơ dáy dần dần trở nên ảm đạm.

Tiếp tục như vậy không chịu nổi, lão nhân đưa tay vẫy một cái, bảo giản đang
kịch chiến với lang nha bổng cấp tốc lóe trở về.

Keng, giản của lão nhân dơ dáy đã đánh bay được một chiếc vòng của đối phương.

Đồng thời vô số điểm sáng màu đỏ quanh thân ngưng tụ trong nháy mắt, hóa thành
thanh bảo giản thứ hai rơi vào tay lão nhân.

Lão cầm giản gia trì pháp lực quét ngang ra, lại đánh bay chiếc vòng còn lại,
đồng thời chụp lấy thanh giản kia vào tay.

Lão vừa cầm song giản, lang nha bổng kia đã phá không đập tới, bèn nhanh chóng
xuất song giản trong tay ra ngăn đỡ.

Ầm, lang nha bổng của Viên Khai Sơn bị đánh bay ngược trở lại.

Mà Viên Khai Sơn đã xòe hai tay ra nắm lấy đôi vòng thép.

Hống!

Viên Khai Sơn ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng, hồng quang toàn thân chợt
lóe, thân hình đột nhiên tăng vọt.

Miêu Nghị đang trợn mắt há mồm quan chiến lại trợn to cặp mắt hơn trước. Viên
Khai Sơn đang hóa lớn thân hình đã hiện ra nguyên hình, ngang nhiên biến thành
một con vượn già dáng vóc to lớn, thân dài năm thước có thừa, bộ lông đỏ như
lửa, diện mục cổ kính dữ tợn.

Lão nhân dơ dáy thấy vậy cơ mặt giật giật, người ta đây là không làm thịt được
lão không chịu dừng tay. Cũng không biết là tên khốn kiếp nào làm chuyện tốt ở
Đồng La trại, khiến cho mình gánh lấy nỗi oan này…

Vốn tu vi của lão không bằng Viên Khai Sơn, nếu không trước đó cũng sẽ không
chạy thục mạng. Hiện tại người ta hiện nguyên hình dốc hết toàn lực xuất thủ,
lão không thể nào ngăn được.

Lão không nói hai lời, lắc mình bỏ chạy, thế nhưng lang nha bổng lóe lên hồng
quang lại bay tới nhanh hơn một bước, ngăn cản đường chạy của lão.

Lão nhân dơ dáy xuất ra song giản trong tay một lượt.

Keng, hồng quang của lang nha bổng tối sầm lại, bị đánh bay đi.

Nhưng tiếng xé gió sau lưng đã tới, lão nhân dơ dáy không nhìn, cũng không còn
kịp có phản ứng gì nhiều, xoay người lại giận quét song giản.

Ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, song giản va chạm với đôi vòng thép
trong tay con vượn già kia.

Lão nhân dơ dáy ở dưới thân hình cực lớn của vượn già giống như con gà con.

Sau khi va chạm một chiêu, lão phun ra một ngụm máu tươi, thân hình bay ngược
ra sau giống như sao xẹt.

Thân hình to lớn của vượn già cũng bị chấn bay phất phơ về phía sau.

Tuy rằng đánh bay được lão nhân dơ dáy nhưng vượn già cũng va vào một ngọn núi
khiến cho nó sụp đổ.

Giữa đất đá tung bay đầy trời như mưa bấc, một đạo hồng quang bao bọc một bóng
người nhanh chóng thoát ra.

Lão nhân dơ dáy biết không phải là đối thủ, nắm lấy cơ hội vội vàng chạy trốn.

Lão chạy trốn không cần gấp gáp, Miêu Nghị lại rối loạn vô cùng, bởi vì phương
hướng chạy trốn của lão nhân lại chạy về phía mình.

Hắn nhanh chóng rút đầu vào tàng cây, sợ hết hồn hết vía, phen này có lẽ bị
cháy thành vạ lây. Nhưng cũng thuận tay tung bọn ‘tiểu tử’ ra ngoài, trải khắp
trên cây, kỳ vọng đến thời khắc mấu chốt có thể phát huy tác dụng.

Thế nhưng khiến cho hắn cảm thấy bất ngờ là, chợt nghe tiếng Viên Khai Sơn
rống giận:

– Lão tặc cút ra cho ta!

Tình huống thế nào rồi?

Miêu Nghị thò đầu ra lần nữa nhìn qua cũng biết, chỉ thấy hai vòng sáng màu đỏ
lơ lửng trước người vượn già đang cầm trong tay lang nha bổng, lúc này y đang
nhìn xuống phía dưới vùng núi tìm kiếm khắp nơi. Mà lão nhân dơ dáy kia không
hề chạy tới đây, không biết đã trốn đi đâu.

Nhìn tình hình này, Miêu Nghị mơ hồ hiểu ra. Đoán chừng là lão nhân dơ dáy kia
biết đánh không thắng người ta, chạy cũng không thể chạy thoát, bèn tìm cơ hội
thích hợp ẩn nấp.

Đột nhiên sắc mặt Miêu Nghị cứng lại, nghe tim mình như chìm xuống, ngay sau
đó tim đập rộn lên, có vẻ khóc không ra nước mắt.

Hắn hận mình ham xem náo nhiệt làm gì, nên nắm lấy cơ hội trốn đi trước mới
phải, hiện tại xui xẻo.

Ánh mắt vượn già nhìn chằm chằm vào chỗ hắn, rốt cục nhìn thẳng vào mắt Miêu
đại động chủ.

Miêu Nghị không dám làm một cử động nhỏ nào, hy vọng đối phương chỉ là ngẫu
nhiên nhìn về phía này, không phát hiện được mình. Cho dù là phát hiện cũng dễ
dàng nhận ra mình không phải là lão nhân dơ dáy kia, đừng tới tìm mình.

Kỳ vọng tan biến, vượn già bay tới, từ từ hạ xuống, thân hình lơ lửng ngang
tầm ngọn cây, nhìn thẳng vào mắt Miêu Nghị.

Chợt y cất tiếng hỏi:

– Có thấy mới vừa rồi người nọ trốn đi đâu hay không?

Miêu Nghị vội vàng khoát tay, nặn ra nụ cười hòa ái nói:

– Không liên quan tới ta, ta chỉ xem thử, không quấy rầy các ngươi, các ngươi
cứ tiếp tục!

Vượn già nhất thời giận dữ, ta hỏi ngươi, ngươi dám không đáp ư?

Y giơ tay ra chộp về phía Miêu Nghị bên trong tàng cây.

Miêu Nghị không phải là người ngồi chờ chết, thấy không cách nào may mắn tránh
thoát đã nhanh chóng trượt xuống đại thụ, rơi trên lưng Hắc Thán, không quay
đầu lại liều mạng chạy mau.

– Cỡi long câu cũng muốn chạy trốn trước mặt ta sao?

Vượn già cười lạnh một tiếng, chợt sửng sốt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hắc
Thán mập như heo, nhớ lại lời của bọn tiểu lâu la Đồng La trại, không nhịn
được nhe răng toét miệng một trận, không biết có phải đã đoán ra được chuyện
gì hay không.

Hống!

Y ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng, chộp lấy một ngọn đại thụ nhổ bật gốc
lên vứt ra xa.

Trong lúc y đang muốn xuất pháp bảo ra đánh chết Miêu Nghị, thình lình trên
cánh tay lại truyền tới mười mấy chỗ đau nhói, mười mấy cỗ khí tức kinh khủng
như lạc vào u minh trong nháy mắt rót vào trong cơ thể y.

Vượn già nhanh chóng cúi đầu nhìn qua, chỉ thấy mười mấy con tiểu Đường Lang
đang vừa đâm vừa cắn trên cánh tay mình.

Y rung tay lên, mười mấy tiếng lốp bốp vang lên liên tục, một cỗ pháp lực mênh
mông trong nháy mắt tuôn ra nghiền nát mười mấy con tiểu Đường Lang thành phấn
vụn.

Miêu Nghị đang chạy thục mạng nhất thời đau lòng tới nỗi run run, hắn và bọn
‘tiểu tử’ thành lập một phương thức liên lạc tâm linh kỳ diệu, hắn có thể cảm
ứng được tiểu Đường Lang chết.

Mười lăm con ‘tiểu tử’ chết một lượt!

Miêu Nghị hận không thể quay lại liều mạng với vượn già.

Nhưng hắn biết mình không phải là đối thủ của người ta, mười lăm con ‘tiểu tử’
liên thủ còn không có khả năng chế trụ người ta, mình quay trở lại ngoại trừ
chịu chết ra không có tác dụng gì.

Tuy rằng hắn chạy trốn nhưng không dám để cho những ‘tiểu tử’ khác ngăn trở,
biết không ngăn được, nhanh chóng dùng ý niệm ngăn lại những ‘tiểu tử’ khác đi
chịu chết.

Trên thực tế bọn ‘tiểu tử’ xuất thủ xong cũng không phải là không có chút tác
dụng nào.

Vượn già vì khinh thường mà trúng chiêu cũng không vội vàng đuổi theo Miêu
Nghị, mà nhanh chóng rơi xuống đỉnh núi, toàn thân trên dưới lập tức hiện đầy
một tầng sương lạnh, thân hình to lớn trở nên trắng như tuyết từ đầu đến chân,
muốn bức khí tức âm hàn u minh trong cơ thể ra.

Nhưng vào lúc này biến cố phát sinh, một đạo hồng quang đột nhiên từ núi rừng
vọt ra, nện xuống đầu vượn già kia.

Vượn già nhất thời cả kinh, bởi vì đã phát hiện Miêu Nghị rất có khả năng là
người hành hung ở Đồng La trại, tự nhiên muốn tìm hung thủ thật sự tính sổ,
nhất thời tức giận quá mức lại quên xung quanh còn một đối thủ đang ẩn nấp.

Hai vòng thép toát ra hồng quang xung quanh thân y lập tức bắn nhanh ra ngăn
trở.

Lão nhân dơ dáy trong hồng quang xông tới thật mạnh, lấy hết pháp lực bản thân
gia trì pháp bảo húc tới.

Dường như lão đã nhìn thấu cơ hội mất đi sẽ không tìm lại được, thành bại chỉ
trông vào một đòn này.

Hai tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai vòng thép của vượn già bị đánh bay.

Cùng lúc đó, lão nhân dơ dáy bên trong hồng quang rung hai cánh tay, hồng
quang bao trùm thân hình lão nhanh chóng ngưng kết thành song giản bay ra,
điên cuồng đập về phía vượn già.

Lúc này vượn già vung hai cánh tay múa lang nha bổng ngăn đỡ.

Trước khi hai pháp bảo va chạm vào nhau, thình lình song giản chia ra làm hai.
Một thanh đón đỡ lang nha bổng, thanh kia bay lên đập xuống.

Vượn già bị khí tức u minh âm hàn chế ước chẳng những phải ứng đối địch nhân
đánh bất ngờ, còn phải phân ra một phần pháp lực áp chế hàn khí trong cơ thể,
đối mặt đột biến đã không cách nào thi triển pháp lực như ý được nữa, trong
mắt lóe lên vẻ tuyệt vọng vì có lòng mà không đủ lực.

Bộp một tiếng trầm đục vang lên.

Một thanh bảo giản hồng quang rực rỡ đập trúng vào đầu vượn già, khiến cho đầu
y vỡ nát phun ra cả máu lẫn não, vỡ tan thành mấy mảnh.

Thân thể khổng lồ của vượn già run lên, bảo quang màu đỏ trên lang nha bổng
dần dần biến mất.

Hai chiếc vòng thép đang giằng co với lão nhân dơ dáy cũng ảm đạm thất sắc trở
lại màu đen, rơi xuống đất.

Lão nhân dơ dáy lướt qua không trung vung cánh tay lên, thu hai chiếc vòng
thép vào trong nhẫn trữ vật, bỗng dưng có được hai món pháp bảo. Sau đó lão
lắc mình rơi xuống đỉnh núi, song giản hiện lên bảo quang màu đỏ lơ lửng ở bên
cạnh.

Thân thể to lớn của vượn già quỳ xuống trước mặt lão, lang nha bổng chống
xuống đất, không ngã xuống.

Chuyện khiến cho lão nhân dơ dáy cảm thấy kỳ quái chính là, không thấy đầu
vượn già bị đánh nát phun máu ra, ngược lại chỗ vỡ nhanh chóng ngưng kết ra
một làn sương lạnh, ngăn chặn máu chảy ra.

Ôi!

Lão nhân dơ dáy nhìn thi thể vượn già lắc đầu thở dài một tiếng.

Mấy trăm năm qua, thỉnh thoảng lão tới đảo này lén lén lút lút kiếm chác, bị
vượn già đuổi chạy không chỉ một lần, hôm nay coi như là hoàn toàn kết liễu.

Lão gác một tay sau lưng, tiến lên đi tới bên người vượn già đưa ra một bàn
tay khác, đưa ra hai ngón tay chạm vào làn sương lạnh ngưng kết bên ngoài thi
thể vượn già.

Một cỗ khí tức lạnh thấu xương khác thường truyền tới, nhất thời làm cho lão
nhân dơ dáy ủa một tiếng, phát hiện cũng không phải là sương lạnh của hiện
tượng tự nhiên. Phảng phất là dị tượng do khí tức âm hàn quá nặng đến từ u
minh mà hình thành, không trách tạo thành áp chế cho Viên Khai Sơn lớn như
vậy.

Vành tay lão nhân dơ dáy khẽ động, nhanh chóng nghiêng đầu nhìn về phía Miêu
Nghị đang chạy thục mạng, giơ hai ngón tay lên điểm ra một chỉ:

– Đi!

Một thanh bảo giản đang trôi lơ lửng bên cạnh lão lập tức bắn ra nhanh như sao
xẹt.

Cỡi Hắc Thán cấp tốc chạy thục mạng, Miêu Nghị đang mừng thầm trong lòng.

Nghe động tĩnh từ phía sau truyền tới tựa hồ hai người kia lại đánh nhau lần
nữa, vừa hay cho mình cơ hội chạy trốn.

Trong lúc hắn đang âm thầm cảm thấy may mắn trong lòng, sau lưng đột nhiên có
thanh âm cấp tốc phá không bay đến.

Nhanh chóng nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo bảo quang màu đỏ bắn tới,
nhất thời mặt mày nhăn nhó, lập tức thúc giục Hắc Thán chạy mau.

Hắc Thán ré dài một tiếng, cặp mắt ẩn hiện đầy tia máu, bốn vó tung bay như
quỷ mỵ, liều mạng chạy trốn.

Nhưng không thể nào thoát khỏi tốc độ của pháp bảo tam phẩm, hồng quang bảo
giản vừa đuổi đến phía sau, lập tức tuôn ra vô số hồng quang chụp tới, cuốn cả
thân hình Miêu Nghị vào trong, nhanh chóng mang hắn rời khỏi lưng Hắc Thán,
cấp tốc bay trở về.

Hắc Thán khẩn cấp dừng lại xoay người, liếc nhìn Miêu Nghị bị cuốn đi, lập tức
tung bay bốn vó điên cuồng đuổi theo. Lúc gặp đại thụ che trời tránh né không
kịp, nó lại cắm đầu húc ầm một tiếng cây ngã rồi khẩn cấp liều mạng đuổi theo.

Miêu Nghị bị hồng quang bao phủ chỉ cảm thấy bị một cỗ khí lưu hùng mạnh nâng
lên, liều mạng phản kháng đều vô dụng, bèn gọi ngân thương ra, điên cuồng đâm
loạn hồng quang bao lấy mình xung quanh.

Keng keng…

Một trận tiếng kim loại va chạm dồn dập chói tai vang lên, Miêu Nghị nắm ngân
thương trong tay choáng váng, chỉ còn lại nửa đoạn, hồng quang kia cắt đứt nửa
đoạn ngân thương của hắn giống như đao cắt đậu hủ.

Không còn kịp cẩn thận nghiên cứu sơ hở hồng quang ứng đối, hồng quang bao phủ
Miêu Nghị đã chợt rút lui đi, vứt hắn rơi xuống đất. Mà hồng quang trong nháy
mắt ngưng kết thành bảo giản, cùng bảo giản còn lại hộ vệ hai bên tả hữu lão
nhân dơ dáy.

Miêu Nghị rơi xuống đất nhanh chóng lật người lên, tay cầm nửa đoạn ngân
thương, nhìn chằm chằm lão nhân dơ dáy đang chắp tay nhìn mình.

Lần này mặt đối mặt thấy rõ ràng hơn, phát hiện này lão nhân thật sự là lộ vẻ
bỉ ổi, lôi thôi lếch thếch.

Ừm…

Lão nhân nhìn hắn chép chép miệng.

Miêu Nghị lộ vẻ cảnh giác hỏi:

– Có ý gì?

Ừm…

Lão nhân tiếp tục chép chép miệng.

Miêu Nghị đầu đầy mê hoặc hỏi:

– Tiền bối, ta và lão không thù không oán, vì sao lão lại bắt ta?

Lão nhân liếc mắt, chép miệng lần nữa.

Miêu Nghị tựa hồ hiểu ra chuyện gì, chậm rãi nghiêng đầu nhìn lại, một thân
hình khổng lồ chống lang nha bổng đang quỳ gối phía sau mình, nhất thời giật
mình, vội vàng nhảy dựng ra xa.

Sau đó nhìn qua mới phát hiện Viên Khai Sơn đã bị đánh chết, đầu đã vỡ nát,
trên người phủ một lớp sương lạnh trắng như tuyết, giống như bị đóng băng.

Miêu Nghị thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn về phía lão nhân dơ dáy, thử
hỏi:

– Tiền bối, nếu như không có chuyện gì, ta đi trước.

– Nói nhảm! Không có ta tìm ngươi tới làm gì?

Lão nhân hừ lạnh một tiếng, vung tay lên thu song giản vào bên trong nhẫn trữ
vật, chắp tay đi tới bên cạnh vượn già, thuận tay gỡ sương lạnh nghịch trong
tay:

– Tiểu tử, nói ta nghe thử đây là thế nào, ngươi đã động tay chân gì trên
người Viên Khai Sơn?

Lúc này Miêu Nghị mới phản ứng được, liếc nhìn thi thể quỳ dưới đất, trong
lòng thầm nhủ hiểu rồi, xem ra ‘tiểu tử’ ít nhiều gì cũng sinh ra chút tác
dụng với Viên Khai Sơn. Nếu không chỉ nhìn tình hình trước mắt, lão nhân dơ
dáy này chắc chắn không phải là đối thủ của Viên Thống Lĩnh.

Trước đó hắn cố chạy trối chết, cũng không có mang đi bọn ‘tiểu tử’ còn để lại
nơi đây, còn ở bốn phía có thể dùng được.

Có nên thử một chút trên người lão nhân này chăng…

Miêu Nghị thầm nhủ trong lòng.

Nhưng trước đó một hơi bị Viên Khai Sơn diệt hết mười lăm con, làm cho hắn có
vẻ không dám khinh cử vọng động nữa rồi.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.