Phi Thiên

Chương 128: Quỳnh Tương Ngọc Dịch Hội (7+8)


Nói là đáng tiếc vì long câu, nhưng nghe giọng nói trong lời nói, dường như mơ
hồ có chút ý vị đáng tiếc vì Hắc Thán trở thành vật cỡi của Ngưu Hữu Đức.

Chu Đại Năng cảm khái một tiếng cũng không muốn nói nhiều gì, gọi một tên thủ
hạ tới, dặn dò y trông coi vật cỡi của Miêu Nghị thật tốt, xoay người lại đưa
tay mời Miêu Nghị:

– Ngưu huynh đệ mời!

Miêu Nghị lại đưa tay lên trước mời.

Chu Đại Năng cũng lười khách sáo với hắn nữa, vung tay một cái. Bởi vì người y
lùn mà áo choàng quét đất, sải bước dẫn Miêu Nghị vào trong động phủ.

Không gian phòng khách chính của động phủ không nhỏ, từng cây đuốc cắm ở trên
tường đá làm cho động quật sáng như ban ngày.

Chu Đại Năng đi vòng ra chủ vị phía sau bàn dài trong phòng ngồi xuống, lúc
này bất kể tu vi của mọi người cao hay thấp, y là chủ nhân của nơi này xứng
đáng ngồi chủ vị.

Mặc dù y không ưa Miêu Nghị, nhưng trước khi ngồi xuống vẫn không quên đưa tay
ra mời Miêu Nghị, ý bảo mời ngồi, làm hết tình địa chủ.

Mà hai bên trái phải của chủ vị trở xuống, đã sớm có một hàng trường án thẳng
hàng dọn sẵn, trên mỗi trường án bày các loại rượu thịt hoa quả đủ màu sắc.

Các vị trại chủ đều ngồi vào vị trí, nâng rượu nói cười, bên cạnh có tiểu yêu
lui tới xuyên qua nâng bình rót rượu.

Trên mặt đất trống ở giữa, có hai tên hồ mị tử (cáo cái) đang nhảy múa uốn éo
eo thon câu dẫn người ta.

– Ngưu Đại nhân mời dùng.

Một tên tiểu yêu sau khi rót rượu cho Miêu Nghị khách sáo nói một câu rồi lui
xuống.

Miêu Nghị bưng chén ngọc lên ngửi mùi của rượu, phát hiện màu sắc trong suốt,
mùi thơm ngát xông vào mũi, không nhịn được uống một ngụm nhỏ, ánh mắt hơi
sáng lên. Thật là rượu ngon khó có được, xem ra đám yêu quái này thật đúng là
biết cách hưởng thụ.

Hắn không biết điều này có liên quan đến tính thích rượu của Viên thống lĩnh
kia. Nếu như Viên thống lĩnh đi tới sơn trại nào đó lại phát hiện không có
rượu ngon, là sẽ mất hứng.

Vì hùa theo sở thích của thượng cấp, bảy mươi hai vị trại chủ trải qua nhiều
năm tháng miệt mài dưới ánh trăng đều tu luyện ra bản lãnh cất rượu ngon lành
nghề, nói là quỳnh tương ngọc dịch đúng là không quá đáng, không phải địa
phương khác của Tinh Tú Hải có thể so sánh, tới lúc này Miêu Nghị xem như là
khẩu phục rồi.

Lại nhìn một chút từng đống thịt hoặc nướng hoặc nấu đặt ở trong mâm, phát
hiện không có đũa, lại nhìn mọi người một chút, đều là trực tiếp lấy tay xé.

Hắn tự nhiên không tiện nói, người đâu, cho ta một đôi đũa… Như vậy khẳng
định sẽ lộ tẩy.

Không thể làm gì khác hơn cũng trực tiếp đưa tay xé xuống một cái chân không
biết là loại chim gì, kết quả sau khi cắn một miếng suýt chút nữa phun ra,
không ngờ thịt ở nơi này đều chỉ nướng một phần ngoài mặt nhìn cho đẹp mắt, ăn
vào trong miệng tràn đầy mùi máu tanh, so với ăn thịt sống không khác nhau
mấy.

Có thể nhìn những trại chủ khác đều uống rượu chén lớn, miệng ăn thịt to, ăn
rất có dáng vẻ ngon miệng, vì không muốn lộ tẩy, chỉ có thể mạnh mẽ nuốt xuống
bụng.

Ăn một miếng liền không muốn ăn miếng thứ hai nữa, không có khẩu vị tốt như
những yêu quái kia.

Cầm một quả đỏ rực chưa từng thấy qua đưa lên miệng cắn, giòn tan ngọt dịu hợp
khẩu vị, mùi vị tương đối kỳ lạ lại ăn ngon, đáng giá ăn nhiều một chút.

Lại nhìn các đại trại chủ xung quanh, hoặc ngồi chung một chỗ chạm chén nói
chuyện phiếm, hoặc là đi lại giữa các bàn cầm tay nói chuyện với nhau, có thể
nói nói thật vui, phần lớn lộ vẻ rất hào sảng.

Không khí nơi này vẫn rất náo nhiệt, Miêu Nghị vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy
nhiều yêu quái như vậy, cũng là lần đầu tiên ngồi uống rượu với nhiều yêu quái
như vậy, ít nhiều có chút hưng phấn.

Chẳng qua khiến hắn kỳ quái chính là, bối cảnh của mình đường đường là Bích Du
thủy phủ, tại sao không có ai tới đây nói chuyện với mình?

Mới đầu trong lòng hắn vẫn còn âm thầm bảo trì cảnh giác, sợ lộ tẩy, hiện tại
tốt rồi, căn bản là không ai để ý tới mình, phát hiện thuần túy là tự mình
nghĩ nhiều, xâm nhập vào giữa những người này có thể hoàn toàn không có độ khó
sao?

Một mình mình ngồi ở chỗ này có phải quá cách biệt không, có thể dễ dàng lộ
tẩy hay không?

Miêu Nghị nhìn hai bên một chút, thấy mọi người có qua có lại, có vẻ ngồi
không yên.

– Lão Hắc, nghe nói ngươi thu được một mỹ cơ, tại sao không mang theo tới để
mọi người cùng nhau xem thử?

Cách đó không xa có mấy vị trại chủ chụm đầu chung một chỗ, lấy một vị trong
đó trêu chọc.

Miêu Nghị thuận tay cầm chén rượu rời chỗ, đưa tới, cười ha ha nói:

– Đúng vậy, vì sao không mang theo xem một chút.

Mấy người quay đầu nhìn lại, có người như cười như không với hắn một cái, có
người không giả bộ, có người cười ha hả gật đầu một cái, tiếp theo lục tục
xoay người rời đi.

Còn lại một mình Miêu Nghị cầm chén rượu ngưng cười đứng tại chỗ không nói
được gì, các ngươi làm như vậy là có ý gì?

Quay đầu nhìn hai bên một chút, lại đi về phía chỗ mấy người khác tụ tập, chủ
động xen vào nói:

– Mấy vị trại chủ đang nói chuyện gì vậy?

Ai ngờ giống hệt như lúc trước, mọi người vừa nhìn ra là hắn, đều không lạnh
không nóng từ từ đi ra chỗ khác.

Có người quá đáng thậm chí cười lạnh một tiếng hỏi:

– Liên quan gì tới ngươi?

Lúc trước là Miêu Nghị không muốn lộ tẩy mới chủ động bắt chuyện, hiện tại bị
người ta làm như không thấy như vậy, nhất thời có chút không cam lòng. Vì sao
mình bị người ta ghét bỏ xa lánh như vậy, chỉ là một đám yêu quái cũng dám làm
tổn thương lòng tự tôn của mình…

Với suy nghĩ không từ bỏ ý định, dường như người này quên mục đích của mình
tới đây, đi khắp nơi chủ động tìm các trại chủ bắt chuyện.

Nếu như cảnh tượng này để cho tu sĩ con người khác nhìn thấy không biết sẽ có
cảm tưởng thế nào, chỉ sợ sẽ khiếp sợ đối với sự phách lối lớn gan của người
này. Tu vi thấp kém xông vào Tinh Tú Hải không nói, không ngờ còn lẫn vào
trong đám yêu quái không biết tránh né che giấu chút nào, ngược lại chủ động
đi tìm chuyện, quả thực là trong mắt không có yêu quái, làm cho bầy yêu Tinh
Tú Hải làm sao chịu nổi.

Thật ra nếu như các vị trại chủ cẩn thận kiểm tra Miêu Nghị, chỉ sợ chưa chắc
không thể đoán được thân phận của người này.

Chẳng qua các vị trại chủ đồng dạng là nằm mơ cũng không nghĩ đến, còn có
người gan lớn như vậy dám hành động không theo như lẽ thường.

Đối mặt với người chủ động tham gia náo nhiệt này, căn bản liền không ai suy
nghĩ hắn là tu sĩ con người, ngược lại cảm thấy vì sao người này không biết
điều như vậy, không thấy mọi người đều không muốn để ý tới ngươi sao?

Kết quả có thể tưởng tượng được, không ai thèm để ý tới Miêu đại động chủ, làm
cho lòng tự tôn của Miêu đại động chủ chịu đả kích sâu nặng.

Vì vậy Miêu đại động chủ oán niệm trong lòng bắt đầu tập trung tinh thần suy
nghĩ, phải làm thế nào chơi chết đám người này.

Cẩn thận quan sát một phen, hiện trường người đến người đi, thị giác của mọi
người bao quát bốn phương tám hướng, lại thêm một đám tiểu yêu trong lúc hầu
hạ đi qua đi lại, muốn lợi dụng đám ‘tiểu tử’ ném đá giấu tay căn bản không có
bất kỳ nắm chắc nào.

Quan trọng nhất là bọn ‘tiểu tử’ quá yếu, chỉ có thể đánh lén, một khi bị phát
giác, vậy chỉ có một con đường chết.

Hai tháng trước, mặc dù có thể giết chết Ngũ Hoa phu nhân, thuần túy là lợi
dụng sự che chở của biển rộng để đánh lén. Nếu không bọn ‘tiểu tử’ muốn tiếp
cận cao thủ cấp bậc Thanh Liên sợ là rất khó khăn, không lẽ thật sự coi một
thân tu vi của người ta chỉ là trang trí.

Sau khi đi mấy vòng trong sảnh tụ hội, thấy đông người hỗn tạp, Miêu Nghị thật
sự không tìm được cơ hội hạ thủ.

Đưa chén rượu không ra, được một tiểu yêu rót cho rượu ngon, ánh mắt rơi vào
trên người trại chủ Chu Đại Năng đang nói chuyện với người khác.

Miêu Nghị đi tới, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người:

– Chu trại chủ, ta muốn ra ngoài đi dạo Đồng La trại một chút, không biết là
có thể được hay không?

Hắn muốn đi ra ngoài quan sát hoàn cảnh một chút, nhìn xem có thể tìm được cơ
hội hạ thủ khác hay không.

Chu Đại Năng gật đầu cười, y cảm giác mình có thể hiểu được tâm tình của Miêu
Nghị, tình hình lúc trước Miêu Nghị xung quanh đụng vào tường y đều nhìn thấy,
cảm giác Miêu Nghị có thể cảm thấy trong lòng buồn bực, có vẻ hoàn toàn xa lạ
ở nơi này, cho rằng tiếp tục ở lại sẽ khó xử, mới muốn ra ngoài đi lại một
chút.

Y phất tay gọi một tên tiểu yêu lại, bảo nó đi cùng Miêu Nghị ra ngoài dạo một
chút.

Sau khi đưa mắt nhìn thân ảnh của Miêu Nghị rời khỏi đây, bên cạnh có một
người hừ lạnh nói:

– Người này thật không biết điều, không biết Ngũ Hoa phu nhân đã thất thế
sao, cần gì phải tới liên lụy chúng ta.

– Người tới là khách, ta dù sao cũng không tiện đuổi người ta đi. Ngũ Hoa phu
nhân vốn đã thất thế, nếu lúc này ta không nể mặt nàng, có quỷ mới biết nữ
nhân điên kia sẽ làm ra chuyện gì, huynh đệ phải thông cảm cho sự khó xử của
ta.

Chu Đại Năng lắc đầu buông tiếng thở dài, sắc mặt bất đắc dĩ.

Thật ra thì mọi người cũng không phải là khinh bỉ quan hệ dây mơ rễ má của
‘Ngưu Hữu Đức’, chỉ vì Ngũ Hoa phu nhân ở Bích Du thủy phủ đã thất thế.

Cần phải biết Bích Du Ba cũng không chỉ có một tiểu thiếp là Ngũ Hoa phu nhân,
chuyện tranh sủng giữa những tiểu thiếp kia khiến người ta rất đau đầu, dễ
dàng gặp phải tai ương. Nếu chuyện mọi người quá mức nể mặt Ngũ Hoa phu nhân
truyền đến tai những tiểu thiếp khác của Bích Du Ba, không chừng sẽ đắc tội
với người ta.

Vì sao lúc trước vị trại chủ kia của Bì Quân Tử muốn triệu hồi những thủ hạ
của Bì Quân Tử? Chính là không muốn để cho nhiều người như vậy hầu hạ Ngũ Hoa
phu nhân, chính là muốn bày ra thái độ cho những tiểu thiếp khác của Bích Du
Ba nhìn.

Thế nhưng mọi người cũng không tiện đắc tội Ngũ Hoa phu nhân, ngay cả Viên
thống lĩnh cũng là như vậy. Ngộ nhỡ ngày nào đó Ngũ Hoa phu nhân lại lần nữa
đắc sủng trước mặt Bích Du Ba, quay đầu lại nhất định sẽ mượn thế của Bích Du
Ba tìm bọn họ tính sổ.

Ngũ Hoa phu nhân không đáng sợ, tu vi của Bích Du Ba cũng không đến mức kinh
thiên động địa làm cho người ta nơm nớp lo sợ, mấu chốt là bối cảnh của Bích
Du Ba dọa người, cho nên cho dù là tiểu thiếp của Bích Du Ba cũng sẽ làm cho
Viên thống lĩnh tránh lui chín mươi dặm.

Thế nhưng hết lần này đến lần khác vị ‘Ngưu Hữu Đức’ này không biết điều chút
nào, không nên đến trước mặt mọi người làm quen, khiến mọi người ứng phó không
được, không ứng phó cũng không được, khiến cho tất cả mọi người chán ghét, chỉ
có thể trốn tránh ra xa.

Nhưng điều này sao có thể trách ‘Ngưu Hữu Đức’?

Miêu Nghị căn bản cũng không biết sau lưng Ngũ Hoa phu nhân ẩn giấu nội tình
phức tạp như vậy, địa vị một yêu tu như Bì Quân Tử quá thấp cũng không có biện
pháp biết được ẩn tình của người phía trên, nói toàn bộ chân tướng sự thật cho
hắn.

Hết lần này đến lần khác Miêu Nghị lại gan lớn bằng trời, chưa hoàn toàn tìm
hiểu rõ lai lịch đã dám chạy tới đục nước béo cò, lúc này mới làm mình va đầu
vào tường khắp nơi.

Vốn là Miêu Nghị muốn ỷ vào thế của Bích Du thủy phủ, trước tiên làm quen với
mọi người, sau đó xem có thể có hàn huyên riêng một chút chuyện nhỏ với nhau
hay không, dẫn từng trại chủ đơn độc đến chỗ vắng vẻ hạ hắc thủ, như vậy là
bảo đảm nhất.

Kết quả dưới tình huống trời xui đất khiến khó có thể tưởng tượng được, ai nấy
đều tránh xa hắn, khiến hắn căn bản không có cơ hội hạ thủ.

Bên trong động phủ không tìm được cơ hội, Miêu Nghị ra bên ngoài động phủ đi
dạo khắp nơi, quan sát địa hình xung quanh, đồng thời hỏi thăm tiểu yêu đi dạo
cùng:

– Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội tối nay sẽ cử hành ở nơi nào?

Tiểu yêu đưa tay chỉ một khu đất bằng cách đó không xa:

– Bẩm Đại nhân, đợi đến khi trăng sáng giữa trời, các trại chủ sẽ ở đó nâng
chén ngắm trăng.

– Nơi đó ư…

Miêu Nghị ồ một tiếng, khẽ lắc đầu, địa thế quá trống trải rồi, vẫn là không
tiện hạ thủ.

Tâm tình có chút phiền muộn, suy đoán lần này là đi không rồi, hoàn toàn không
tìm được cơ hội hạ thủ, xem ra tiếp tục lưu lại cũng không có ý nghĩa gì, nói
không chừng trà trộn ở lâu ngược lại dễ gặp chuyện không may.

Nhưng tên này vẫn có vẻ chưa từ bỏ ý định, toi công ở Tinh Tú Hải hai tháng
cũng không làm gì, thủ hạ của mình mang tới cũng toàn quân chết hết, nếu như
cứ như vậy chạy trở về, hắn thật không cam lòng.

Cho nên vẫn quyết định bí quá hóa liều, để xem tình huống một chút, nói không
chừng còn có thể tìm được cơ hội.

Đợi đến màn đêm phủ xuống, toàn bộ trại chủ bảy mươi hai trại cũng lục tục
chạy tới Đồng La trại, toàn bộ tới đông đủ.

Các tiểu yêu của Đồng La trại trước khi cử hành Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội đã
bố trí từng bồn lửa chiếu sáng.

Từng chiếc bàn dài được bày chỉnh tề, hơn bảy mươi hai vị trí bày thành hình
chữ U, có một chiếc đơn độc ở vị trí khuyết của hình chữ U, hiển nhiên là vị
trí của Chu Đại Năng chủ nhân Đồng La trại, hôm nay y là chủ nhân, xứng đáng
ngồi ghế đầu.

Miêu Nghị chắp tay sau lưng đi khắp nơi xem náo nhiệt, chỉ thấy tiểu yêu đi đi
lại lại bày rượu thịt hoa quả đủ các màu sắc đầy các bàn, một đám hồ mị tử
quần áo mỏng manh thần thái xinh đẹp mê người đang tiến hành diễn tập vũ đạo
lần cuối cùng.

Đợi đến khi trăng sáng lên cao, đồng la bên trong sơn trại kêu vang một tiếng
keng.

– Ha ha…

Bên trong động phủ truyền đến một trận tiếng cười và tiếng bước chân.

Bảy mươi hai vị trại chủ hùng dũng hiên ngang, lấy Chu Đại Năng cầm đầu, mỗi
người đều cười ha ha đi ra dự tiệc.

Dưới trăng sáng đầy sao, nơi yến hội ánh lửa hừng hực, bầy yêu vừa cười nói
vui vẻ vừa ngồi vào bàn.

Chu Đại Năng cũng không có quá mức khinh mạn Miêu Nghị, cố ý bày trên bữa tiệc
thêm một vị trí, cho người mời Miêu Nghị vào ngồi.

Đợi sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, trên ghế đầu, Chu Đại Năng giơ
hai cánh tay thô to của mình lên cao, các tiểu yêu đang đi lại lập tức ngừng
lại, hiện trường yên tĩnh một mảnh.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.