Phi Thiên

Chương 126: Quỳnh Tương Ngọc Dịch Hội (5)


Loại người như hắn phương thức suy nghĩ vấn đề có thể theo nhiều người thấy sẽ
không biết nói gì, nguyên nhân chính là vì người khác cũng không dám tới Tinh
Tú Hải, mà hắn đã tới rồi.

Nói đi lại phải nói lại, lão Bạch nhìn người vô số, nếu như Miêu Nghị hắn là
loại người trông trước ngó sau, do do dự dự kia, lão Bạch cũng sẽ không chọn
trúng hắn, bởi vì người thông minh hơn nữa nếu như chỉ biết suy nghĩ viễn vông
thì không làm được việc…

Quần sơn vô danh, có yêu chiếm cứ, sơn trại một tòa, vì vậy thành tên, tên là
Đồng La trại.

Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội năm nay đến phiên Đồng La trại cử hành, trại chủ bảy
mươi hai trại tụ tập nơi này, Miêu Nghị cưỡi long câu chạy như bay tới đường
hoàng giậm vó xông tới.

– Là người nào xông tới, cưỡi long câu, chẳng lẽ là tu sĩ con người?

– Không giống, tu sĩ con người sao có thể to gan như vậy cưỡi long câu trực
tiếp xông tới?

– Ngăn lại hỏi một chút sẽ biết.

Hai tên tiểu yêu tuần sơn chú ý tới bóng người chạy một mạch như bay tới, núp
trong bóng tối xì xào bàn tán.

Cũng không phải hai người không nghi ngờ thân phận của Miêu Nghị, thật sự địa
phương Tinh Tú Hải này phần lớn là đảo, địa phương có thể dung nạp tốc độ của
long câu tùy ý dong ruổi tung hoành không nhiều lắm.

Chủ yếu là địa phương nhỏ, bằng tốc độ của long câu chỉ mấy cái đã vọt tới bờ
biển, tốc độ của long câu ở trên đất bằng không tệ, ở dưới biển lại không ra
hình dáng gì, có vẻ không có đất dụng ở Tinh Tú Hải võ. Yêu tu bằng vào cước
lực của mình qua lại ở trên đảo là đủ rồi, lại thêm yêu tu không giỏi về nuôi
dưỡng long câu, cho nên bình thường chỉ ở trên đảo lục địa có diện tích tương
đối lớn mới có thể sử dụng long câu.

Miêu Nghị cẩm y ngọc quan xông vào núi rừng, chỉ nghe trong rừng phía trước xa
xa truyền tới tiếng quát:

– Người tới là ai?

Hai bóng người cầm đao thương đột nhiên từ trong rừng nhảy ra, ngăn ở trên sơn
đạo.

Vó trước của Hắc Thán tung bay, vó sau cày thành rãnh sâu dưới đất khiến cho
bụi đất bắn tung tóe, mới khẩn cấp dừng lại.

Miêu Nghị ngồi ngay ngắn ở trên quan sát hai tên tiểu yêu tuần sơn, trong lòng
có chút buồn cười, phát hiện hôm nay xem như là mở rộng tầm mắt.

Hai tên tiểu yêu tuần sơn đại khái có tứ chi của người, một tên có thân lợn
đầu cũng là đầu lợn, một con thân sói đầu sói, tứ chi cũng chưa thể hoàn toàn
biến thành tứ chi của người, lông thật dài và dầy, răng nanh trắng nhởn, nhìn
có chút dọa người, hết lần này tới lần khác lại nói ra tiếng của con người.

Rất hiển nhiên, tu vi của hai con tiểu yêu này còn chưa tiến vào phẩm cấp,
trước mắt không có biện pháp hoàn toàn biến thành bộ dáng con người.

Ánh mắt của Miêu Nghị từ trên người hai con tiểu yêu nhìn về phía vị trí tinh
kỳ tung bay trên đỉnh núi trước mặt, không trả lời mà hỏi lại:

– Phía trước chính là Đồng La trại ư?

Hai tên tiểu yêu đầu tiên là khiếp sợ đối với thân thể mập mạp của Hắc Thán,
có chút nghi ngờ có phải là mình phán đoán sai rồi không, đây thật sự là long
câu ư?

Cuối cùng mới đặt lực chú ý ở trên người Miêu Nghị, cảm ứng được yêu khí nhàn
nhạt, hơi buông lỏng cảnh giác, chẳng qua vẫn không chịu dễ dàng cho đi, Dã
Trư tinh khua thương hô:

– Ngươi là ai?

Trên hai tay Miêu Nghị lộ ra bốn cái nhẫn trữ vật, làm cho hai tên tiểu yêu
tràn đầy hâm mộ, cảm thấy người tới không tầm thường.

Quả nhiên, Miêu Nghị triệu ra từ trong nhẫn trữ vật một tấm lệnh bài thủy
tinh, xoay mặt chữ ‘Bích’ về phía hai người:

– Ta là người của Bích Du thủy phủ, nghe nói Đồng La trại cử hành Quỳnh Tương
Ngọc Dịch hội, đặc biệt tới tham gia náo nhiệt, làm phiền thông báo một tiếng
với quý trại chủ.

– Bích Du thủy phủ?

Hai con tiểu yêu nhìn nhau.

Lang tinh đã thu tư thế thù địch lại, vác đao đi tới, nhận lệnh bài tới tay
lật nhìn một chút, y chưa từng nhìn thấy qua lệnh bài của Bích Du thủy phủ,
thế nhưng trên cảm giác cảm thấy không có vấn đề gì, tức thì tra hỏi:

– Xin hỏi quý khách quý tính đại danh, có chức vụ gì ở Bích Du thủy phủ, cũng
tiện cho tiểu nhân bẩm báo với trại chủ.

Miêu Nghị lạnh lùng nói:

– Tính danh của ta tên tiểu yêu như ngươi có thể hỏi sao? Còn không mau đi
thông báo!

Hắn bày ra dáng vẻ này làm cho Lang tinh ngược lại có chút sợ hãi, lập tức gật
đầu khom lưng nói:

– Quý khách chờ một chút, tiểu nhân lập tức đi thông báo!

Xoay người cầm lệnh bài của Miêu Nghị lập tức như một làn khói chạy như bay về
phía Đồng La trại.

Miêu Nghị ngồi ở trên cao mắt lạnh nhìn Dã Trư tinh đang nhìn mình, người sau
lập tức gật đầu cúi người cười bồi một tiếng:

– Quý khách chờ một chút, không bao lâu sẽ lập tức có trả lời.

Miêu Nghị nhàn nhạt hỏi:

– Đầu heo, ta hỏi ngươi, bảy mươi hai trại chủ đã đến đông đủ chưa?

Đừng quên xuất thân của hắn là gì, xuất thân mổ lợn, tự tay cắt lấy đầu heo
không biết bao nhiêu lần, trong bụng heo có bao nhiêu ruột cũng rất rõ ràng,
đúng là không xem một con Dã Trư tinh ra gì.

Nghe được vị quý khách này trực tiếp gọi mình là ‘Đầu heo’, Dã Trư tinh hộc
một tiếng trong mũi, trợn trừng hai mắt, suýt chút nữa trở mặt tại chỗ, chẳng
qua vẫn không dám tự chuốc khổ vào thân, gật đầu khom lưng nói:

– Sắp, sắp đủ rồi, đã tới mấy chục vị, hôm nay chắc là có thể tới đủ.

Xem ra thật đúng là tới kịp rồi!

Miêu Nghị ‘a’ một tiếng:

– Làm sao biết được hôm nay có thể đến đủ?

Dã Trư tinh giơ ngón tay đầy lông chỉ trời trả lời:

– Quý khách có chỗ không biết, đêm nay chính là đêm trăng tròn trăng sáng
giữa trời, Quỳnh Tương Ngọc Dịch hội hàng năm đều sẽ nâng chén ngắm trăng vào
cùng một ngày đêm trăng tròn, chuyện thanh cao như vậy, bảy mươi hai vị trại
chủ Đại nhân sao lại bỏ qua, tự nhiên sẽ tới đủ trước khi trời tối.

Thanh cao cái rắm, một đám yêu tinh giả bộ văn nhân nhã sĩ cái gì, còn nâng
chén ngắm trăng? Miêu Nghị trong lòng hừ một tiếng, ngoài mặt lại khẽ vuốt cằm
nói:

– Thì ra là như vậy…

Đúng lúc hắn đang hỏi tình huống của Đồng La trại, Lang yêu kia lần nữa nhanh
chóng chạy về, phía sau còn đi theo một đại hán thô lỗ ngang hông treo song
chùy, để vai trần.

– Lệnh bài của ngài!

Lang yêu kia hai tay kính trả tấm lệnh bài, thái độ trở nên vô cùng cung kính
có thừa.

Bởi vì trại chủ đã chứng thực đích xác là lệnh bài của Bích Du thủy phủ, hơn
nữa trại chủ cũng nói, người có thể có loại lệnh bài này, địa vị ở Bích Du
thủy phủ sẽ không thấp.

Đại hán hông đeo song chùy cũng không nhịn được liếc mắt nhìn Hắc Thán mập
mạp, trong lòng ồ một tiếng, đây là long câu sao?

Y trực tiếp gạt Lang yêu chắn ở trước mặt sang bên, hoàn toàn là dáng vẻ phách
lối của lão Đại đối với tiểu đệ, ngược lại đối với Miêu Nghị đưa tay mời nói:

– Quý khách, trại chủ cho mời!

Miêu Nghị thu hồi lệnh bài gật đầu một cái, cỡi long câu đi theo phía sau đối
phương không nhanh không chậm, chạy thẳng về phía Đồng La trại.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.