Á….
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên trên không, hai người bị cuốn trong xúc tua
siết chặt, thân thể vỡ tan phun máu.
Mấy xúc tua của quái vật chống xuống đất, thân hình ngũ sắc khổng lồ của nó
bay vọt lên không.
Cùng lúc đó, hai xúc tua vươn ra lại cuốn trở về, nhét hai người vào cái miệng
rộng kinh khủng của bạch tuộc, nuốt chửng xuống.
Ầm!
Theo bạch tuộc ngũ sắc sặc sỡ cực lớn nhảy xuống biển, mặt biển xao động dữ
dội một trận. Thân hình khổng lồ của nó đập xuống biển thật mạnh nhưng lại
không làm bắn lên giọt nước nào, có thể thấy được nó nắm thủy tính trong tay
tới mức nào, có thể nói là muốn sao được vậy.
Tám xúc tua giăng kín giữa biển, hình thể khổng lồ, hoành hành bá đạo.
Đôi mắt to lớn dọa người của nó đảo một vòng, trong nháy mắt đã tìm được Miêu
Nghị và Hắc Thán đang nấp sau một rặng san hô dưới đáy biển.
Tám xúc tua giăng giăng trong biển thình lình run lên một trận, dường như bạch
tuộc kia đang cười đến nỗi run rẩy. Nó đang cười Miêu Nghị ngu ngốc, lại dám
chơi trò trốn tìm dưới biển với mình, chẳng lẽ không biết bạch tuộc trời sinh
là cao thủ chơi trò trốn tìm dưới biển hay sao?
Một xúc tua cực lớn vươn ra, đang muốn lật tung dãy san hô mà Miêu Nghị đang
ẩn nấp, thình lình cảm thấy toàn thân truyền tới mấy chục điểm đau nhói, mấy
chục đạo khí tức kinh khủng làm cho người ta như lạc vào trong u minh rót vào
trong cơ thể nó, làm cho thần trí nó hoảng hốt một trận.
Dựa vào ý thức sau cùng bạch tuộc phát hiện ra, có không ít Đường Lang nho nhỏ
đang nằm trên người mình.
Tựa hồ sợ nó không gục, lại có mấy chục con Đường Lang trong nước biển cấp tốc
chạy tới, múa lưỡi hái nhỏ hung hăng đâm phá pháp lực phòng ngự ngoài da nó,
lại lục tục rót mấy chục cỗ khí tức kinh khủng như rơi vào u minh vào cơ thể
nó.
Nhiều khí tức kinh khủng như vậy nhất tề rót vào làm ý thức nó nhanh chóng hỗn
loạn, không hiểu vì sao Đường Lang có thể xuống biển như vậy…
Miêu Nghị nấp sau rặng san hô hết sức vui mừng, vỗ một cái lên lưng Hắc Thán,
Hắc Thán tung vó đạp mạnh vào san hô một cái.
Ầm!
Mặt biển bọt nước văng khắp nơi, Hắc Thán chở Miêu Nghị lao lên mặt nước.
Nước biển gây trở lực quá lớn, lại thêm nguyên nhân từ sâu dưới đáy biển vọt
lên, Hắc Thán vừa bay ra khỏi mặt nước lại rơi xuống.
Bất quá Miêu Nghị lại mượn cơ hội nhảy lên, hai chân đạp một cái lên lưng nó,
phi thân bay lên giữa không trung hai tay cầm ngân thương, nhìn về phía cái
đầu bóng loáng của bạch tuộc ngũ sắc sặc sỡ nổi lên mặt biển một nửa, dùng hết
toàn bộ pháp lực cả người lẫn thương đâm mạnh xuống.
Rầm!
Tình cảnh này giống như một tảng đá đập vào đậu hủ, giữa máu tươi bắn tung
tóe, cả người lẫn thương Miêu Nghị đâm vào trong cơ thể khổng lồ của bạch
tuộc.
Đối mặt yêu quái thực lực vượt xa mình, Miêu Nghị không dám cầu may chút nào.
Vừa đâm vào cơ thể đối phương lập tức vung thương khuấy loạn, dốc hết toàn lực
tiến hành phá hoại.
Bạch tuộc không có pháp lực phòng ngự, dù là tu vi cao hơn nữa, tấm thân xương
thịt cũng không chịu được lực phá hoại như vậy.
Thân thể to lớn của nó chia năm xẻ bảy rất nhanh, máu tươi trào ra nhuộm đầy
dưới biển. Miêu Nghị từ trong đó vọt ra, một tay cầm thương, từ từ trồi lên
mặt biển, trên tay kia nắm một hạt châu trắng nõn, chính là yêu đan của phụ
nhân xinh đẹp kia, một viên yêu đan nhất phẩm.
Chương Ngư Tinh chết đi không hề đau đớn chút nào, thậm chí từ đầu tới đuôi
cũng không phản kháng lần nào.
Nhìn yêu đan nhất phẩm, trong tay Miêu Nghị lộ vẻ vui mừng, có thể cảm nhận
được năng lượng ẩn chứa trong đó.
Hắn tới nơi này không hề nghĩ tới chuyện có thể giết chết yêu nghiệt cấp Thanh
Liên đạt được yêu đan nhất phẩm, chỉ muốn tìm những yêu nghiệt cấp Bạch Liên
lấy một ít yêu đan không nhập phẩm, lấy một đổi một kiếm chác một ít Nguyện
Lực Châu, hôm nay thật đúng là bất ngờ ngoài ý muốn.
Lợi dụng bọn ‘tiểu tử’ đối phó yêu tu cấp Thanh Liên, hắn cũng không có chút
nắm chắc nào, bây giờ xem ra mình đã đánh giá thấp bọn ‘tiểu tử’.
Bất quá làm loại chuyện này đối với bọn ‘tiểu tử’ nguy hiểm cực lớn, nếu bề
ngoài chúng lớn như Minh Đường Lang trong Vạn Trượng Hồng Trần, Miêu Nghị cũng
không cần lo lắng. Nhưng bọn ‘tiểu tử’ vẫn còn thuộc về ấu trùng, cũng không
có lực phòng ngự, một tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm cũng có thể dễ dàng giết chết
chúng.
Cho nên chỉ có thể đánh lén, nếu không một khi cho địch nhân có thời gian
chuẩn bị phòng ngự, bọn ‘tiểu tử’ sẽ không thể tiếp cận được địch nhân. Nanh
vuốt của chúng có thiên phú dị bẩm trời sinh, có thể phá được phòng ngự địch
nhân là không sai, nhưng phần lớn thân thể chúng nó vẫn không làm được điểm
này.
– Phát tài rồi, phát tài rồi!
Miêu Nghị chậc chậc hai tiếng, viên yêu đan nhất phẩm này có thể đổi được một
trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, mình phải làm động chủ Đông Lai động bao
nhiêu năm mới có thể đổi được đây?! Chỉ cần có thể còn sống trở về, chuyến đi
này cực kỳ xứng đáng.
Nghĩ đến Đông Lai động, nghĩ đến thủ hạ của mình toàn quân bị diệt, Miêu đại
động chủ không cao hứng nổi nữa. Cho dù là có thể còn sống trở về, chỉ sợ cũng
rất khó ăn nói, nói không chừng sẽ không giữ được vị trí động chủ.
Trong lúc đang dở khóc dở cười, Hắc Thán đột nhiên bơi tới, thỉnh thoảng ngửi
ngửi yêu đan trong tay Miêu Nghị, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm chủ nhân hết
sức ngây thơ, có thể nhìn ra vẻ mong đợi trong mắt nó.
Miêu Nghị cau mày nói:
– Tên mập chết tiệt, ngươi muốn làm gì?
Hắc Thán khịt mũi, há miệng muốn nuốt chửng yêu đan trong tay Miêu Nghị.
Miêu Nghị tát một cái đẩy đầu nó ra:
– Không phải là ngươi kén ăn lắm sao, ăn tôm cá đi, vật này không phải là
ngươi có thể ăn được, ăn vào sẽ chết…
Hắc Thán giụi đầu vào lòng hắn, dáng vẻ cầu khẩn muốn ăn.
Miêu Nghị đẩy ra nó, không thèm lý tới nó, cho dù là có thể ăn được, vật quý
giá như vậy cũng không thể nào cho súc sinh chết tiệt này ăn.
Hắn lật tay thu yêu đan vào bên trong nhẫn trữ vật, hoàn toàn cắt đứt mơ ước
của Hắc Thán.
Sau đó hắn xoay người lại chìm xuống biển thi pháp tìm tòi di vật đám thuộc hạ
Đông Lai động của mình.
Lúc từ dưới biển chui lên, Miêu Nghị nhìn vật trong tay cất tiếng thở dài.
Không ra ngoài dự liệu của hắn, quả nhiên sưu tầm được một ít Nguyện Lực Châu
từ thi thể đám người Trịnh Kim Long, không nhiều không ít vừa đúng hai mươi
viên. Một lần có thể lấy được nhiều Nguyện Lực Châu như vậy, rất hiển nhiên
phần lớn trong đó là số Nguyện Lực Châu Đông Lai động phân phát năm nay, mọi
người còn chưa kịp sử dụng, sau này cũng không có cơ hội sử dụng nữa. Người đã
chết rồi, Miêu Nghị cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, thu vào trong nhẫn trữ
vật, cũng không thể vứt đi lãng phí ở chỗ này.
Tay trái Miêu Nghị lật một cái thu Nguyện Lực Châu vào nhẫn trữ vật, lại xòe
bàn tay phải ra, chỉ thấy ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út mỗi ngón đeo một
chiếc nhẫn trữ vật màu đen.
Kẻ giết người cướp của đang ở trước mắt, dĩ nhiên ba chiếc nhẫn trữ vật này là
của Chương Ngư Tinh.