Thanh Cúc xoay người lại, nhìn chằm chằm hắn ngồi dưới nước hai tay bưng chặt
hạ thể, lộ vẻ hài hước nói:
– Được, vậy ngươi mau lên đi, ta chờ ngươi đưa ta!
Ặc…
Cơ mặt Miêu Nghị giật giật, thầm nghĩ nàng đứng ở đây làm sao ta có thể đứng
lên…
Thanh Cúc cười khúc khích, xoay người đi:
– Không cần đưa tiễn.
Có mấy lời nàng không thể nói ra, cũng sẽ không nói ra trước mặt Miêu Nghị.
Miêu Nghị là người Dương Khánh nhìn trúng, Hùng Khiếu hạ thủ sau lưng, trong
lòng Dương Khánh có thể thoải mái mới là lạ.
Nhưng hiện tại Nam Tuyên phủ có Lam Ngọc Môn mắt hổ lom lom, vốn mình đang
thiếu nhân thủ, nên Dương Khánh không tiện phát tác.
Đến khi Miêu Nghị từ dưới nước bò ra ngoài mặc y phục xong, chạy ra bên ngoài
hỏi mới biết Thanh Cúc đã rời đi rồi, Diêm Tu còn phái Trịnh Kim Long cùng
Vương Tử Pháp hộ tống, bắt hai người chạy tới chạy lui, nhưng đây cũng là
chuyện không có cách nào khác…
Thiên nhi cùng Tuyết nhi theo sau có vẻ muốn nói lại thôi, không biết mới vừa
rồi vị Thanh Cúc cô cô kia đi vào, động chủ có mặc y phục hay không, thế nhưng
những lời này cũng không phải là hai người bọn họ nên hỏi.
Mặc dù hai người rõ ràng biết mình chỉ là thị nữ động chủ, không có quyền can
thiệp chuyện gì, nhưng vẫn có vẻ ấm ức. Bọn họ cảm thấy lúc động chủ tắm chỉ
có mình mới có thể vào, nữ nhân khác, nhất là thị nữ phủ chủ chạy vào thật sự
không ra gì, không biết xấu hổ!
– Động chủ, không có gì chuyện chứ?
Diêm Tu ở bên cạnh hỏi.
Miêu Nghị trầm ngâm lắc đầu một cái, nói sang chuyện khác:
– Đi tới bờ biển xem thử việc chế tạo thuyền.
Sau khi bến thuyền được xây xong, Diêm Tu đã bẩm báo, đáng tiếc Miêu Nghị một
mực không có thời gian đi xem thử.
Diêm Tu thử hỏi:
– Động chủ chuẩn bị ra biển sao?
Miêu Nghị gật đầu một cái, Diêm Tu hiểu ra, xoay người rời đi lấy long câu của
mình.
Tuyết nhi bên cạnh không nhịn được hỏi:
– Khi nào động chủ trở về?
Miêu Nghị quay đầu lại nhìn hai nha đầu, hơi suy tư một hồi, cười hỏi:
– Có muốn đi cùng ta hay không?
Hai nha đầu liền vội vàng gật đầu, Miêu Nghị cười nói:
– Đi thu thập thay y phục đi.
– Dạ!
Hai nha đầu không nói hai lời, nhanh chóng chạy trở về phòng của mình, trong
chốc lát ai nấy thu thập một bao nhỏ đi ra.
Đoán chừng là sợ bên ngoài lạnh lẽo, dù sao hai nàng vừa mới bước vào ngưỡng
cửa tu hành, mỗi nàng khoác một chiếc áo nhung trắng lông cừu bên ngoài, là do
Đông Lai thành may từ vật liệu tốt.
Miêu Nghị thu bao của hai người vào bên trong nhẫn trữ vật, sau đó gọi Hắc
Thán tới, phóng người lên lưng nó, xoay tay lại kéo từng người lên ngồi sau
lưng mình.
Hai người là lần đầu tiên ngồi lên long câu, trên mặt lộ ra vẻ hơi hưng phấn,
bất quá cũng không phải là chưa từng thấy người khác cỡi long câu, cũng bắt
chước đặt chân lên giáp cốt hai bên Hắc Thán giống như bàn đạp.
Thân long câu dài hơn thớt ngựa lớn chừng nửa thân, ngồi ba người trên đó
không có vấn đề gì.
Bên ngoài truyền tới một trận tiếng vó long câu chạy tới, Miêu Nghị biết là
Diêm Tu tới bèn quay đầu lại nói:
– Ôm chặt.
Thiên nhi lập tức đưa ra hai tay ôm lấy hông của Miêu Nghị, lúc phục dịch động
chủ tắm rửa từng chạm qua nên đã quen rồi, hiện tại ôm hắn cũng không xấu hổ,
Tuyết nhi lại ôm lấy Thiên nhi.
Hắc Thán ở trong sân vọt tới trước mấy bước, đột nhiên vọt lên cao, bay qua
mấy cái nhà, khiến cho hai nha đầu cả kinh kêu lên thất thanh.
Thật may là có pháp lực Miêu Nghị gia trì, nếu không hai người sẽ đột ngột bị
hất văng ra.
Vừa rơi xuống quảng trường bên ngoài đại điện, Diêm Tu đang chờ có hơi kinh
ngạc, không nghĩ tới động chủ còn mang theo hai vị thị nữ, mắt thấy động chủ
cỡi Hắc Thán cấp tốc chạy đi, lão lập tức chạy theo sau.
Cả vùng đất một mảnh trắng xóa, đang là tiết trời Đông rét lạnh, gió thổi lạnh
buốt, tốc độ long câu chạy thật nhanh, hai nha đầu chỉ nghe được bên tai gió
thổi vù vù, cảnh trí chung quanh lui về phía sau thật nhanh.
Có pháp lực Miêu Nghị gia trì, hai người cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại
lộ vẻ lạ lẫm và hưng phấn, rất thích cảm giác này.
– Chờ đến khi tu vi các ngươi đủ để cỡi long câu, cho các ngươi mỗi người một
thớt.
Miêu Nghị quay đầu lại cười nói.
– Tạ động chủ!
Hai nha đầu cười hì hì, rất mong đợi ngày đó đến.
Với tốc độ long câu, không mất bao lâu đã tới bờ biển sóng dậy ầm ầm.
Cái gọi là bến thuyền là một động quật được khai phá trong vách đá cao vút bên
cạnh bờ biển.
Để lại hai nha đầu ở bên ngoài, Diêm Tu dẫn Miêu Nghị đi theo một bậc thềm đá
tiến vào trong động.
Bên trong ánh sáng không đủ, bất quá hai người mở pháp nhãn ra nhìn rất rõ
ràng.
Bên trong động quật có vẻ Đông ấm Hạ mát, một chiếc lâu thuyền hai tầng đang
lặng lẽ đậu trong đó, nhìn qua cũng biết kiến tạo hao tốn không ít nhân lực.
Miêu Nghị leo lên thuyền nhìn khắp nơi hài lòng gật đầu một cái, lại lẩm bẩm
rỉ tai Diêm Tu mấy câu, Diêm Tu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó gật đầu lĩnh mệnh.
Sau đó Diêm Tu cẩn thận dạy hắn làm sao lái chiếc thuyền này, cùng với làm thế
nào dùng dầu mỡ bảo dưỡng.
Hai người ra khỏi động quật, Miêu Nghị để lại mấy người ở bờ biển, một mình
giục long câu đi Đông Lai Thành.
Long câu không có vào thành, một mình hắn vào trong thành mua sắm một đống đồ
lớn bỏ vào nhẫn trữ vật, lại rời thành giục long câu trở lại bờ biển.
Lần này hắn đưa Hắc Thán vào bên trong động quật to lớn, cùng nhau mang lên
thuyền, hai nha đầu ngơ ngác không biết gì không dám loạn động, ngoan ngoãn
đứng yên tại chỗ.
Miêu Nghị kéo Hắc Thán đến khoang trong ở đuôi thuyền, dùng xích sắt cột nó
vào bên cạnh một cái bàn kéo tời. Hắc Thán có vẻ bất đắc dĩ, nhưng sau khi bị
Miêu Nghị lấy ra tiểu Đường Lang uy hiếp lập tức trở nên ngoan ngoãn, bắt đầu
kéo xích sắt chạy vòng tròn quanh bàn kéo tời. Nó chính là động lực cho cả
chiếc thuyền, vô cùng xui xẻo.
Chân vịt dưới đuôi thuyền dần dần gia tốc chuyển động, Miêu Nghị đích thân cầm
lái, lâu thuyền cỡi gió lướt sóng, vọt ra khỏi động quật vách núi.
Thiên nhi và Tuyết nhi đứng trên boong thuyền lảo đảo liên tiếp, chỉ thấy trời
biển mênh mông, thân đang cỡi gió lướt sóng giữa biển cả bao la, vô cùng hưng
phấn.
Hắc Thán thân là động lực chạy càng nhanh, thuyền đi tới càng nhanh hơn, bất
quá mùi vị của chạy vòng tròn trong thời gian dài thật sự không dễ chịu. Thế
nhưng loại thuyền này được chế tạo tính toán theo lực kéo của long câu, ngựa
bình thường không đủ sức lực và sức chịu đựng lớn như vậy.
Sau đó Miêu Nghị cũng hiện thân trên boong thuyền, phất phất tay với Diêm Tu
trên vách núi, Diêm Tu chắp tay thi lễ nhảy lên long câu rời đi.
Đối với Miêu Nghị mà nói, lần này giao thủ với Phạm Nhân Phương và Phương Tử
Ngọc đơn thuần là nhờ may mắn, trước không nói có bọn ‘tiểu tử’ giúp một tay,
nếu như không phải là vừa lúc tu vi hắn đột phá đến Bạch Liên nhị phẩm, đã sớm
bị Phạm Nhân Phương kia đánh lén một đòn cho gần chết.