CHƯƠNG 643: TIẾN SÁT
Có mười mấy người ở trong phòng khách, cực kỳ náo nhiệt, mà Liễu Nham Tâm ngồi ở một bên khóc thút thít, đã bị mắng một trận.
Doãn Minh Tước trở về vào lúc này, mọi người trong phòng đợi một mình anh ta, ánh mắt hừng hực giống như muốn ăn thịt người.
“Ba hỏi con, 90 tỷ này rốt cuộc lấy từ đâu, có phải rút tiền của công ty hay không!”
Vừa nhìn thấy con trai ngu ngốc này, Doãn Đình Vĩ tức giận không chỗ để xả, hơn nữa nhà họ Doãn có quy định chưa kết hôn thì không được ở bên ngoài, anh ta mấy ngày nay còn ở bên ngoài suốt đêm không về.
Trước đây lão gia tử có thể nhắm một mắt mở một mắt không tính toán, nhưng Doãn Tước Minh sắp cưới Đào Y Y, anh ta phải giữ gìn danh tiếng của nhà họ Doãn.
Doãn Tước Minh đứng ở trung tâm phòng khách, giống như trở thành mục tiêu của mọi người.
Cả nhà đều bị gọi đến, so với cuộc họp tháng còn đầy đủ hơn, nhưng ai ai cũng chỉ đến xem trò cười của anh ta, anh ta biết.
“Cái này, đương nhiên là của công ty rồi.” Anh ta nói rất thẳng thắn.
Anh ta không có gì để giải thích cả, anh ta ở chỗ lão gia tử chính là một công tử khốn nạn không học hành gì, chỉ biết tiêu tiền bao gái, dùng đầu ngón tay cũng biết, nhưng anh ta không hiểu lão gia tử muốn thế nào, vậy mà nửa đêm nghe gió bên gối, gọi anh ta về trong đêm.
“Quả nhiên!!!”
Doãn Đình Vĩ bị tức giận mà lập tức tăng huyết áp, Liễu Nham Tâm cũng ngây người.
Lục Tố Anh: “Ông xã!! Quả nhiên quả nhiên!! 90 tỷ!!!”
“90 tỷ, con còn chưa kết hôn với nhà họ Đào thì được sự trợ giúp của con gái độc nhất của nhà họ Đào, 90 tỷ chỉ là cái đinh, bức tranh này là nó tặng cho con sao?”
90 tỷ đối với nhà họ Doãn mà nói, thật sự là con số không nhỏ.
Lần này, Lục Tố Anh cũng suýt nữa hôn mê.
Dù sao đều là tiền của công ty, công ty chính là của bà ta và con trai bà ta, lần này tương đương rút 90 tỷ từ trong tay bà ta, điều này sao có thể không đau lòng được chứ!!
Doãn Minh Tước thấy vẻ mặt của mấy người này, nội tâm cảm thấy cực kỳ khinh bỉ.
Không phải chỉ là 90 tỷ thôi sao, nhìn bọn họ bị dọa kìa.
Giống như mất đi 900 tỷ không bằng.
90 tỷ này, anh ta một chút cũng không để trong mắt.
Xung quanh đều là ánh mắt như thiêu như đốt nhìn chằm chằm anh ta, Doãn Minh Tước lại không có ý giải thích, thu lại bức tranh.
Anh ta dường như không có sợ bị lão gia tử giáo huấn, ngược lại giống như lợn chết không sợ nước sôi, anh ta bày ra dáng vẻ bất cần đến cùng cực: “Sắp phải kết hôn rồi, chẳng qua tặng cho nhà họ Đào chút quà gặp mặt mà thôi, chẳng lẽ không được, để bọn họ cảm thấy nhà chúng ta keo kiệt, không cần cho người lớn nhà họ Doãn mặt mũi sao? Với cả, đây chính là tranh chữ của Đào Y Y, con không đi đấu giá, đợi người khác đến đấu giá sao? Đến lúc đó mặt mũi đều mất hết rồi, đây cũng là vì mặt mũi của nhà chúng ta, ba nghĩ đi, tác phẩm đấu giá của cô Đào, nếu như bị người khác đấu giá mất, điều này không phải tát vào mặt nhà chúng ta hay sao, con cũng là vì bọn người thôi.”
“Con! Ý này của con lẽ nào là nói chúng ta đối với ngũ phòng không tốt? Con nhìn trang phục trên người em năm! Nhà họ Doãn chúng ta có chỗ nào có lỗi với con?”
Lục Tố Anh tức giận không có chỗ để xả, bà ta luôn bất động thanh sắc cũng lộ ra vẻ khác thường, đầu tiên chọc cho Doãn Đình Vĩ không vui, sau đó đích thân vạch mặt Doãn Minh Tước.
Khi nhìn thấy chỗ tranh đó trong phòng của Liễu Nham Tâm, bà ta vốn tưởng cơ hội của bà ta đến rồi.
Nhưng, Doãn Minh Tước trước mắt, từng câu từng chữ, trực tiếp móc nối mặt mũi của nhà họ Doãn với lần đầu giá này, điều này khiến bà ta nghiến răng nghiến lợi.
Xem ra quả nhiên qua lại thân thiết với nhà họ Đào, bây giờ nói chuyện có vài phần cứng rắn rồi.
Nghĩ đến đây, Lục Tố Anh ngược lại bình tĩnh lại, bà ta trước nay không để Doãn Minh Tước vào trong mắt, thế mà để cho tiểu tử này có cơ hội trưởng thành.
Vậy mà dùng lời nói này đến kích bà ta!!
Doãn Minh Tước nói: “Không phải chứ, sẽ không đâu, chẳng lẽ dì Lục cũng cảm thấy, nhà chúng ta nên mất hết mặt mũi, đừng nói tốn 90 tỷ, cho dù 300 tỷ, nhà chúng ta cũng phải cắn răng nhả ra.” Nói xong anh ta nhìn Doãn Đình Vĩ: “Tất cả những gì con làm đều vì mặt mũi của nhà họ Doãn, như thế, nhà họ Đào mới không xem thường nhà chúng ta, dù sao nhà họ Đào không phải dễ chọc. Đến lúc đó nhìn vào, chút tiền này mà vị hôn phu cũng không bỏ ra được… Hơn nữa, mấy bức tranh chữ này đều rất quý giá, treo ở phòng sách của ba, cũng thích hợp.”
“Lão gia, chị cả, Minh Tước không phải có ý này, chẳng qua khi mấy chị bọn họ xuất giá hồi môn đều phong phú, tôi chỉ có mình lão gia để dựa vào, tôi cũng không muốn Minh Tước mất mặt, thật sự có lòng mà không có sức, nó làm như vậy mặc dù khiến mọi người nghi ngờ, nhưng thực chất vẫn vì mặt mũi của nhà họ Doãn chúng ta, lão gia, ông nên nhìn phần hiếu thảo của con trai…”
Nói xong, Liễu Nham Tâm lại lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào vang lên.
Khiến cho Lục Tố Anh nhíu mày, hồi Doãn Đình Vĩ còn trẻ cũng trúng phải chiêu dịu dàng mong manh này của bà ta, nhìn cái là mềm lòng, chỉ đành thở dài, nói.
“Bỏ đi, Minh Tước nói đúng, đều là vì mặt mũi của nhà chúng ta, nếu như thật sự ở buổi đấu giá, hàng trăm con mắt nhìn vào, nếu như nhà chúng ta thật sự không đấu giá tác phẩm của cô Đào thì thật mất mặt. Hôn lễ cũng sắp tới rồi, Minh Tước, sau khi kết hôn phải cố gắng sống tốt với cô Đào, sau này vào Đào Thị học tập với anh cả của con bé, cũng không phải không được.”
Vừa nói ra lời này, Doãn Minh Thần đâu còn ngồi im, suýt chút nữa đứng bật dậy.
Lão gia chuẩn bị đưa Doãn Minh Tước vào Đào Thị!!
Nếu như thật sự liên hợp với Đào Gia Thiên, Doãn Minh Thần anh ta làm sao còn chỗ ngồi!!
May Lục Tố Anh trầm ổn, cho trong lòng cực kỳ không vui nhưng cũng không dám biểu lộ, chỉ giữ chặt tay góc áo của Doãn Minh Thần.
“Vậy đương nhiên là tốt nhất, Thần tóm lại cũng có thể thả lỏng một chút, có nhiều thời gian ở bên em rồi.”
“Mẹ—“
Doãn Minh Thần còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại ánh mắt của Lục Tố Anh lườm mà thu lại, anh ta không dám vọng động, chỉ đành kiềm nén tức giận trong mắt, lại ngồi trở lại.
Doãn Minh Tước không có rảnh đóng vai con trai ngoan, tùy tiện ứng phó vài câu sau bèn đi lên lầu.
Mà Liễu Nham Tâm chuyển nguy thành an, danh chính ngôn thuận kéo lão gia về phòng thưởng tranh, vào trong phòng bà ta ông ta mới biết, hai mẹ con quả thật sống giản dị, rộng rãi chuyển cho một khoản.
Dặn dò Liễu Nham Tâm, nói đây là dùng cho Doãn Minh Tước, tuyệt đối đừng ở trước nhà họ Đào mất mặt.
Hôm sau.
Lục Diên Phong dẫn người mà Đào Gia Thiên phái theo anh ta cùng đến thành phố Tùng.
Nói với ám vệ: “Trước mặt cô chủ có xuất hiện ở thành phố Tùng hay không còn là nghi điểm, lại có người vô danh gửi tin nhắn đến, cậu chủ mới đặc biệt nghi ngờ nơi này, chủ nhân của biệt thự Hồng Phong, cũng rất thần bí.”
Lục Diên Phong biết, cẩn thận xem bức ảnh đó hồi lâu.
Không ngờ chỉ mấy tháng ngắn ngủi, Đào Y Y lại thay đổi nhiều như vậy, dáng vẻ gầy hơn nhiều so với trước đây thì thôi đi, ngay cả ánh mắt cũng ảm đạm.
Trước đây cô thích nhất trừng đôi mắt tuyệt đẹp vào gần ống kính, nhưng trên bức ảnh, ánh mắt của cô ngơ ngác u tối, có cảm giác khiến người ta nói không lên lời.
Sau khi tắt điện thoại, Lục Diên Phong không nhịn được nhìn vào bức chân dung đó, chỉ căn dặn thuộc hạ đừng ngang nhiên đi theo giống như trước nữa, đã đánh rắn động cỏ một lần, lần này không thể làm như thế nữa.
Ba ngày Đào Y Y không có gặp Cố Thâm, trong lòng cô mong anh đến, mà lại không mong.
Ngày hẹn với bà Bạch cũng không biết cụ thể là ngày nào, trong lòng Đào Y Y cũng không rõ, chỉ có điều sau khi phẫu thuật cô thường cảm thấy ánh mắt yếu xuyên qua băng gạc, nhưng khi cô mở băng gạc ra, vết thương phẫu thuật lại cực kỳ đau đớn.
Vẫn không phải lúc, nhưng may mọi thứ đều từ từ khôi phục ánh sáng.
Nếu đã quyết định ở lại an tâm dưỡng thương, Đào Y Y mỗi ngày cũng không tiếp suy nghĩ trốn khỏi như thế nào nữa, chỉ cần cô có thể nhìn thấy, đến lúc đó đấu trí đấu dũng với Cố Thâm cũng không muộn.
Tối, từ sau khi Cố Thâm căn dặn Tiểu Lâm không cần cho Đào Y Y uống thuốc nữa, cô cũng dần dần bị mất ngủ.
Tiểu Đoàn Tử buổi tối cực kỳ hiếu động, hai mắt như hai đèn pha nhìn xung quanh, một lúc sau chui vào trong chăn, một lát lại bò trên chăn của Đào Y Y khiến cô tỉnh ngủ.
Cô không có tức giận mà ngồi dậy: “Đoàn Tử, mày thật lòng không để tôi ngủ đúng không?”
Động vật cũng biết đáp lại, kêu meo meo phản bác lời nói của Đào Y Y, sau khi đôi chân nhẹ bẫng đi về phía cửa sổ, tuy nhiên Đào Y Y nhìn không thấy, tưởng nó đã chuồn đi thì đột nhiên truyền tới âm thanh sột soạt.
Đào Y Y hai mắt không nhìn thấy, những hai tay lại cực kỳ mẫn cảm, cô có thể chắc chắn đây tuyệt đối không phải tiếng Cố Thâm trở về.
Nhưng muộn như vậy rồi, nếu không phải Cố Thâm thì sẽ là ai, lẽ nào bà Bạch thật sự đến rồi sao?
Nằm trên giường, trái tim của Đào Y Y lại đập thình thịch, nếu như có thể nhận lúc anh không có ở đây mà đi thì đương nhiên là chuyện tốt, dục vọng khống chế của anh quá mạnh, bất luận cô có khỏi hay không, nhất định sẽ không dễ dàng thả cô đi.
Âm thanh bên ngoài đã hấp dẫn sự chú ý của Đoàn Tử, thậm chí Tiểu Tuyết Hoa đang ngủ say cũng tỉnh lại, Đào Y Y chỉ nghe thấy nó ngáp một cái, bèn từ từ đi tới bên cửa sổ.
Thính giác của chó mẫn cảm nhất, Đào Y Y sợ kinh động đến Tiểu Lâm, bèn ‘suýt’ một tiếng.
Tiểu Tuyết Hoa rõ ràng đối bên ngoài cửa sổ có cái gì không phải quá hứng thú, nghe thấy Đào Y Y gọi nó, bèn quay về bên cạnh cô.
Đào Y Y ôm lấy nó, tránh nếu như thật sự có ai đến, tiếng sủa của nó sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Tuy nhiên rất nhanh, rừng cây bên ngoài trở nên yên tĩnh trở lại, theo Tiểu Lâm từng nói, phòng của cô rất gần với cánh cửa đã rỉ sét, nếu như nơi này có rừng, có phải đang ở bên ngoài không?
Đào Y Y không có do dự, nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên cửa sổ, khi cô định mở cửa sổ tìm kiếm, không nghĩ Đoàn Tử lại kêu meo một tiếng bật ra ngoài, sau đó là tiếng kêu thảm thiết.
“Đoàn Tử! Đoàn Tử rơi xuống rồi! Người đâu!”
Đào Y Y không quan tâm nhiều như vậy, cửa sổ sát đất trong phòng cô bình thường không hay mở ra, vì thế bên ngoài cửa sổ chưa đóng kín cũng không ảnh hưởng, nhưng phòng của cô ở tầng 3, ít nhất có độ cao mười mấy mét.
Đoàn Từ trên rơi xuống, không biết sẽ chết hay không nữa.
Tiểu Lâm nghe thấy tiếng, tức tốc mặc áo đi đến, Đào Y Y bởi vì hai mắt không nhìn thấy, vội vàng đi về phía bên ngoài cửa sổ, lại không cẩn thận đập đầu vào.
Âm thanh sột soạt khác thường dưới lầu vang lên, tuy nhiên trước khi Tiểu Lâm đến bèn biến mất rồi.
“Cô chủ, cô không sao chứ, có bị làm sao không?”
Tiểu Lâm rất nhanh mở đèn lên, lúc này mới phát hiện Đào Y Y ngã ở bên cửa, không cẩn thận đập vào sau gáy, cả người co rúm lại, tay không ngừng chỉ ra bên ngoài.
“Đoàn Tử… rơi xuống rồi, cô mau đi tìm nó.”
Tiểu Lâm đâu có quan tâm được nhiều như vậy, trước tiên đỡ Đào Y Y dậy, sau đó cầm điện thoại gọi cho phòng bảo vệ.
“Mèo của cô chủ mất rồi, lập tức phái tất cả mọi người ra ngoài tìm.
Đầu bên kia tút một tiếng bèn cúp máy, Tiểu Lâm lại dìu Đào Y Y thì bị cô đẩy ra.