CHƯƠNG 640: TRỐN KHÔNG THOÁT
Bà ta đã biết rõ bệnh viện này, vào ban đêm đa số y tá sẽ tụ tập trong phòng nghỉ, chỉ có vài y tá trực đêm, nhưng cũng chỉ chơi điện thoại mà thôi, cũng không có người chú ý tới bà ta.
Bởi vì hai mắt Đào Y Y không nhìn thấy, cũng không thể theo kịp bước chân bà Bạch được.
Cô thở hồng hộc, chỉ cảm thấy trái tim mình muốn nhảy ra ngoài.
Bỗng nhiên bà Bạch dừng bước, Đào Y Y sợ tới mức trong lòng run lên: “Sao vậy?”
Hai người đều hạ thấp giọng xuống, nhưng không thể khống chế được lo lắng: “Chờ máy giám sát quay chỗ khác.”
Đào Y Y nghĩ đến chuyện mình vẫn không trốn thoát được, không phải là vì trong bệnh viện lắp không ít máy theo dõi sao, hiện tại có người dẫn đường tốt hơn nhiều.
“Chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi.”
Cô hít một hơi thật sâu đi theo bà Bạch, thừa dịp máy giám sát quay chỗ khác, hai người lập tức biến mất ở góc hành lang.
Trong bóng đêm, hai người thở hổn hển.
Nếu muốn tránh khu vực theo dõi cũng chỉ có thể đi vào lối đi phòng cháy, cũng may Đào Y Y ở tầng lầu không cao lắm, chỉ cần hai người có thể rời khỏi tòa nhà này trước khi Tiểu Lâm phát hiện thì Đào Y Y sẽ thoát được.
Đào Y Y nghĩ đến chuyện có thể thoát khỏi sự giam cầm của Cố Thâm thì kích động đến mức bước hụt cầu thang, cũng may bà Bạch đỡ lấy cô, lúc này mới có thể an toàn đi xuống lầu.
Nhưng lúc này không biết tại sao ồn ào lên.
Bà Bạch dẫn Đào Y Y dừng lại trong cầu thang, nhìn qua cửa sổ có thể thấy được khu vực đậu xe, có mấy người áo đen bị bảo vệ hối xuống xe hỏi chuyện.
“Hiện tại không phải là lúc ra ngoài, chúng ta từ từ đã.”
Đào Y Y gật đầu, lúc này hô hấp mới ổn định lại.
Bà Bạch vốn cho rằng chỉ cần chờ bảo vệ đuổi mấy người kia đi thì có thể đưa Đào Y Y ra ngoài, lúc nghìn cân treo sợi tóc lại không ngờ có một chiếc xe chạy vào bãi đậu xe.
Đào Y Y không chờ nổi, thấp giọng hỏi: “Khi nào chúng ta có thể đi?”
“Xem ra không đi được rồi.”
Ánh mắt bà Bạch nghiêm túc nhìn chiếc xe dừng lại trong bãi đậu xe, biển số xe đúng là của cậu hai Cố, nhưng bà ta rõ ràng nhận được tin tức trong thời gian này anh ta đang ở với người khác trong quán bar, sao trở về nhanh như thế chứ.
“Xuống dưới, tất cả xuống dưới!”
Dưới lầu truyền đến tiếng ồn ào, ngay cả Đào Y Y cũng nhíu mày.
“Sao vậy?”
“Không kịp rồi, chúng ta phải lập tức trở về, cậu ta về rồi.”
Tiếng hít thở nặng nề làm cho Đào Y Y cảm thấy mọi chuyện không chân thật, vừa rồi cô có một tia hy vọng rời khỏi đây, sao hiện tại phải trở về?
Không được, cô không cam lòng.
“Anh ta phát hiện thì sao, chỉ cần bà có thể đưa tôi rời khỏi đây thì anh trai tôi sẽ bảo vệ bà.”
“Không đơn giản như cô nghĩ đâu, không, là tôi nghĩ quá đơn giản rồi, cô nghe tôi, hiện tại chúng ta nhanh chóng trở về, nhân lúc cậu ta chưa phát hiện, nhưng nếu chúng ta tiếp tục đi con đường này thì có thể thành công chạy thoát hay không cũng chưa biết được, nhưng chồng tôi và bệnh viện, còn có tôi, chúng tôi sẽ xong đời.”
Mặc dù bà Bạch rất muốn tiền, nhưng bà ta vốn chỉ nghĩ dưới tình huống này sẽ có thêm một khoản tiền, nhưng nếu bởi vì chuyện này, bác sĩ Bạch và bà ta mất đi tất cả những gì đang có thì chỉ sợ bà ta không đền nổi.
Đào Y Y biết thủ đoạn của Cố Thâm, biết anh sẽ đối xử với cô thế nào, nhưng cô cũng không muốn liên lụy đến người khác.
Cho nên dù trong lòng bất đắc dĩ, cô cũng chỉ có thể kiềm nén khó chịu và mệt mỏi vội vàng quay về tầng chín với bà Bạch.
Mỗi lần lên một tầng, bà Bạch đều quan sát động tĩnh dưới lầu qua cửa sổ, cũng may ở đó có người giữ chân Cố Thâm, nếu không tốc độ bọn họ đi lên so với thang máy thì chỉ sợ đã sớm bị phát hiện.
Trên điện thoại bà Bạch vẫn dừng lại tin nhắn của y tá, bởi vì thời gian kéo dài quá lâu nên Tiểu Lâm đã nảy sinh nghi ngờ.
Cuối cùng cô ta thật sự không kéo dài được nữa, Tiểu Lâm không vui bỏ đi.
Bà Bạch dồn hết sức, thậm chí khiêng Đào Y Y lên cánh tay rồi đưa cô đi lên lầu.
Lúc này giành giật từng giây từng phút, chậm một giây sẽ xong đời.
Nhưng lúc Đào Y Y và bà Bạch trở lại hành lang, chỉ cần quay về phòng bệnh là được, lại truyền đến tiếng bước chân của Tiểu Lâm cuối hành lang, cô ta đã đi tới cửa phòng bệnh.
Bà Bạch thở dồn dập, lúc bà ta cho rằng mọi chuyện bị lộ thì không ngờ hành lang bỗng nhiên vang lên tiếng chuông.
Tiểu Lâm nghe điện thoại.
“Alo, thưa anh, chuyện đó.”
Tiểu Lâm nắm lấy chốt cửa phòng bệnh lại buông ra, sau đó chậm rãi đi đến một hành lang bên kia.
Đào Y Y không tình nguyện quay về phòng bệnh, sau khi bà Bạch đưa cô về rồi đi, không ngờ Đào Y Y nắm lấy tay bà ta.
“Sau khi tôi xuất viện, bà nghĩ cách liên lạc với anh của tôi nói anh ấy cứu tôi.”
Bà Bạch đang tranh thủ từng giây nên sao dám ở lại, nhưng vừa không thể đắc tội với Cố Thâm, vừa bị hấp dẫn bởi ba mươi tỷ, bà Bạch nhất thời không biết lựa chọn thế nào.
“Chúng ta sẽ bàn bạc kỹ về chuyện này, tôi sẽ tìm cô sau, yên tâm.”
Bà Bạch vỗ tay cô rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, sau khi tránh được máy giám sát thì lập tức biến mất trong bóng đêm.
Sau đó Tiểu Lâm cũng nghe điện thoại xong trở về, nếu không phải đèn trong phòng bệnh đã tắt, chỉ còn lại đèn nhỏ trên đầu giường, chỉ sợ Đào Y Y đổ mồ hôi đã sớm bại lộ.
Cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, từ từ xoay người lại, giống như bị cô ta đánh thức.
“Xảy ra chuyện gì vậy, sao cô đi lâu thế?”
Tiểu Lâm kiểm tra xung quanh, sau khi không phát hiện điều gì khác thường mới trả lời vấn đề của Đào Y Y.
“Không có gì, cô ta hỏi vấn đề giống nhau, đúng là không thể hiểu được, vừa rồi ông chủ nói dưới lầu có mấy người kỳ lạ nên nói tôi gọi người tới xử lý, cô không cần lo lắng.”
Người kỳ lạ chẳng lẽ bà Bạch bị phát hiện?
Đào Y Y có chút lo lắng, nhưng vẫn giả vờ vui vẻ: “Anh ta tới?”
“Phải, anh ấy sẽ nhanh chóng lên đây, nếu cô không buồn ngủ thì lát nữa anh ấy có thể nói chuyện với cô.”
Từ hôm đó, mỗi ngày Cố Thâm đều đến, nhưng không ở lại đây lâu, Đào Y Y gật đầu, dưới ánh đèn mờ tối, dáng vẻ có chút xấu hổ.
Tiểu Lâm yên tâm, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.
Dưới lầu, cho dù chiếc xe khiêm tốn thế nào cũng có ngày bại lộ, huống chi bọn họ đã dừng ở chỗ này hơn một tuần.
Bảo vệ đứng ở bên cạnh xe, vừa ra hiệu cho người bên cạnh Cố Thâm vừa chỉ chiếc xe kia.
“Bảy tám người áo đen, võ nghệ không tầm thường.”
Cố Thâm tối sầm mặt xuống: “Nhanh như vậy đã tìm đến chỗ này.”
Nếu anh ta không đoán sai thì mấy người này có người của Đào Gia Thiên, ám vệ nhà họ Đào, nhìn dáng vẻ của bọn họ, nếu thật sự đánh nhau thì mấy bảo vệ của anh ta không thể ngăn được ám vệ đã được huấn luyện của nhà họ Đào!!
Trước đó có người nhắc nhở anh ta, bọn họ không chỉ đơn giản tìm kiếm trong thành phố Hải Châu.
Một khi mở rộng đến thành phố Tùng Châu thì chuyện anh ta giam cầm Đào Y Y sẽ bại lộ.
Nhưng không biết hiện tại đối phương đã điều tra được đến đâu, xem ra phải nhanh chóng xuất viện.
Cố Thâm nhìn lướt qua chiếc xe rời đi, sau đó rảo bước vào tòa nhà nội trú.
Vốn định ở lại quan sát mấy ngày, không ngờ sáng sớm hôm sau bác sĩ Bạch kiểm tra xong thì Cố Thâm nói Tiểu Lâm thu dọn đồ đạc đưa Đào Y Y về nhà.
Trong lòng cô hơi bất an nhưng không dám thể hiện ra ngoài, thậm chí còn phải ra dáng vui vẻ.
Dù sao Đào Y Y nói không muốn chờ đợi ở bệnh viện.
Cố Thâm yêu cầu Tiểu Lâm giữ kín chuyện dưới lầu có người thầm theo dõi, vì vậy Đào Y Y cũng không biết có người đã thử đến đây tìm kiếm tung tích của mình.
Cô cũng hiểu nguyên nhân bà Bạch không dám tùy tiện đi tìm Đào Gia Thiên, cô trốn thoát được, nếu không chắc chắn có thể thoát thân thì bà ta cũng không muốn để Đào Gia Thiên cứu cô.
Lần này trở về cũng có nghĩa là không trốn thoát được hôn lễ vào tháng sau, cô tránh né lâu như vậy, thật sự cứ từ bỏ như thế sao?
Lần lượt các kế hoạch trốn đi hoàn toàn thất bại, còn không phải là vì cô không nhìn thấy nên tạo thành gánh nặng hay sao.
Đào Y Y do dự, cũng bắt đầu tự hỏi rốt cuộc có muốn chờ hai mắt khôi phục rồi rời đi hay không.
“Đồ vô dụng!”
Thành phố Hải Châu.
Danh Thành Biệt Uyển.
Tống Thấm Như nhận được tin tức bọn họ bị Cố Thâm đuổi đi thì giận đến mức ném điện thoại vào tách trà.
Không ngờ Cố Thâm đề phòng cao như thế, nhưng đã theo dõi lâu như vậy vẫn không có thu hoạch..
Hôn lễ đến gần nên bà ta không muốn lãng phí nhiều thời gian, chỉ cần tăng tiền thưởng tìm người lên, bà ta không tin còn có chuyện không thể dùng tiền giải quyết.
Quay lại biệt thự Hồng Phong, Đào Y Y vừa vào cửa thì đụng phải bộ lông mượt mà, giống như bình thường Đoàn Tử đi ngang qua với vẻ mặt kiêu ngạo hất đuôi, sau đó tìm một tư thế thoải mái nằm trên sô pha.
Dường như dùng dùng ánh mắt hoan nghênh cô về nhà.
Đào Y Y đã ra ngoài nhiều ngày, nhớ nhất chính là hai đứa nó.
Cố Thâm không khỏi có chút ghen tỵ, anh ta không hiểu vì sao phụ nữ thích mèo chó như thế, nhưng anh ta nhìn cô hôn tới hôn lui vào mặt con chó kia thì chỉ muốn ném đi.
Sau khi xuất viện, Đào Y Y ăn uống tốt hơn nhiều, thậm chí thái độ nói chuyện với Cố Thâm cũng không còn giữ khoảng cách, anh ta cảm thấy vui mừng, buổi tối còn thưởng cho cô một nồi canh gà, anh ta tự mình xuống bếp.
Đào Y Y cũng không ngờ người như Cố Thâm lại nấu cơm.
Cô sửng sốt rất lâu.
Đương nhiên chuyện này không xảy ra, người đàn ông xắn tay áo sơ mi màu trắng lên, đúng lúc lộ ra đường cong cơ bắp cân đối trên cánh tay, động tác thuần thạo xắt nguyên liệu, động tác vô cùng lưu loát.
Bên trong có thuốc bổ, nước mì lại không dầu mỡ, hương vị ngọt thanh dễ chịu.
“Vào mùa đông thích hợp ăn củ cải trắng.”
Anh ta dùng thìa múc một miếng củ cải trắng vào chén cô, nhưng bởi vì hầm lâu nên đũa không thể gắp được, Đào Y Y có chút mất kiên nhẫn.
“Sao anh lại nhỏ mọn như vậy, dù sao tôi cũng làm phẫu thuật, ít nhất cũng nên hầm rễ nhân sâm bồi bổ cho tôi chứ.”
Cố Thâm tức giận ngồi xuống bên cạnh cô, tự tay cầm thìa đút cho cô.
“Nguyên liệu quá bổ dưỡng sẽ khiến cơ thể của cô không chịu nổi, sẽ chảy máu mũi.”