CHƯƠNG 619: KHÔNG CAM LÒNG TỪ BỎ
Hạ Thư Dao gọi điện thoại cho anh trai: “Anh, bây giờ mọi người vẫn còn chưa tan tiệc nữa hả?”
“Vẫn chưa.”
Tròng mắt của Hạ Thư Dao xoay chuyển một cái: “Anh, có phải là Gia Thiên cũng ở đó không?”
“Thư Dao, đến bây giờ em vẫn còn chưa hết hi vọng nữa hả?” Hạ Tùng Vân quả thật không hiểu nổi đứa em gái này của mình.
Hạ Thư Dao cực kỳ khó chịu khi bị anh trai của mình răn dạy, vội vàng nói: “Em cúp máy đây, anh cứ bận đi.”
Bây giờ cô ta đang ở cửa của khu giải trí, cúp điện thoại, cô ta vừa mới mua chuộc được cô gái bên trong, chỉ cần có thể đến gần Đào Gia Thiên, thả… chút đồ vào trong rượu của Đào Gia Thiên.
Tối ngày hôm nay Đào Gia Thiên uống quá nhiều.
Anh ra lệnh cho tài xế lái xe về nhà, nhưng mà tài xế lại không lái xe đến biệt thự Lan Giang mà lại lái xe đến khách sạn Thần Hi.
Chính xác là ở đây có một phòng dành riêng cho Đào Gia Thiên.
Hạ Thư Dao đi theo ở đằng sau.
Đợi đến lúc tài xế rời khỏi, ở trong phòng chỉ còn lại Đào Gia Thiên và cô ta.
Hạ Thư Dao nhìn người đàn ông đang nằm ở trên giường, cô ta đốt hương lên.
Cô ta nhớ đến lời nói mà người đàn ông khi nãy đưa thuốc cho cô ta.
Loại mùi hương này có hiệu quả cực kỳ kịch liệt.
Cô ta không nghĩ quá nhiều, dù sao Đào Gia Thiên cũng đã ở đây rồi, tốt nhất cứ gạo nấu thành cơm, lần này chắc chắn cô ta sẽ thành công, không ai có thể ngăn cản cô ta được.
Vị trí mợ Đào cũng sẽ là của cô ta.
Hạ Thư Dao đốt mùi hương lên, huân hương cũng không có hương vị gì, cô ta cởi quần áo xuống nằm ở bên cạnh của Đào Gia Thiên, Đào Gia Thiên cũng không say dữ dội: “Như Phương… Như Phương, sao em lại ở đây vậy…”
Hạ Thư Dao cắn răng.
Mộc Như Phương!
Đào Gia Thiên lại xem cô ta như là Mộc Như Phương!
Cô đưa tay kéo ngón tay của người đàn ông lại, đặt lòng bàn tay của anh ở trên mặt của cô ta, nhưng mà từ từ cơn say của Đào Gia Thiên ập đến, nhắm mắt lại ngủ tiếp đi. Hạ Thư Dao lắc cánh tay của anh: “Gia Thiên, Gia Thiên, anh tỉnh lại đi! Không phải chứ, thuốc đó không có tác dụng hả? Tại sao đã được một lúc rồi mà thuốc lại không có tác dụng? Gia Thiên, anh đừng có ngủ mà.”
Một cảm giác khô nóng chậm rãi dâng lên.
Hạ Thư Dao bắt đầu cắn răng, nhưng mà từ từ cô ta còn trở nên khó chịu hơn.
“A…”
Thật là khó chịu, khó chịu quá đi thôi.
Cô ta cần phải phát tiết dục vọng của mình…
Nhưng mà…
Đào Gia Thiên…
Đã ngủ rồi.
Hạ Thư Dao cảm thấy cả người của cô ta đang bị một ngọn lửa thiêu đốt rất khó chịu.
Cô ta vội vàng thủ thỉ ở bên tai của Đào Gia Thiên: “Gia Thiên, em là Như Phương đây, Gia Thiên, em thật sự rất khó chịu, anh giúp em một chút đi…”
Nhưng mà lúc này Đào Gia Thiên đã ngủ thiếp đi rồi, không có cử động.
Cô ta khó chịu uốn éo thân thể, cuối cùng lăn xuống từ trên giường.
Bên tai văng vẳng lời nói của anh Huy.
“Hiệu quả của thuốc này rất nóng, cũng rất bền bỉ, cô phải kiềm chế một chút.”
Nhưng mà cô ta cũng chỉ đốt một điếu.
Nhưng mà ai ngờ đến Đào Gia Thiên lại ngủ thiếp đi.
Mà bây giờ Hạ Thư Dao cũng đã không chịu nổi rồi.
Cả người của cô ta giống như có lửa thiêu đốt khó chịu.
Cô ta khó khăn đứng lên từ dưới đất, đi vào phòng tắm mở vòi sen tắm nước lạnh.
Không biết là dội lên người bao nhiêu nước lạnh cô ta mới cảm thấy thoải mái được một chút.
Ngã ngồi xuống đất.
Trong lòng của cô ta đang nhanh chóng chuẩn bị nên làm cái gì.
Rất nhanh, trong đầu của Hạ Thư Dao có một âm mưu.
Cô ta trở về phòng ngủ nhìn người đàn ông ở trên giường, một người đàn ông ưu tú lại tuấn mỹ như vậy nên là của cô ta, cô ta đi đến bên giường cởi sạch quần áo của mình, sau đó nằm ở bên cạnh của Đào Gia Thiên.
Cho dù tối ngày hôm nay cũng không xảy ra chuyện gì, vậy thì cô ta cũng sẽ làm bộ đã xảy ra hết tất cả.
Chờ đến sáng ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Đào Gia Thiên Mở to mắt ra.
Anh cảm thấy hơi choáng váng, chắc có lẽ là do tối ngày hôm qua uống rượu quá nhiều, cho nên mới như vậy.
Anh ngồi dậy.
Đột nhiên nghe thấy ở bên cạnh vang lên một trận âm thanh hốt hoảng.
“A…”
Là giọng của một người phụ nữ.
Người đàn ông hơi híp mắt lại, ngồi dậy, lúc này mới đánh giá tình huống trước mắt. Đây là một phòng của khách sạn, xem ra, chắc có lẽ là… khách sạn Thần Hi, anh đều có giữ lại một phòng ở tất cả các khách sạn ở thành phố Hải Châu, phòng ở đây được trang trí cũng không khác gì mấy so với phong cách của Thần Hi.
Tối ngày hôm qua quả thật anh đã uống nhiều lắm.
Nhưng mà cũng không thể nào…
Uống vài ly liền say.
Một đêm này Hạ Thư Dao đều không ngủ, cô ta nằm ở trong ngực của người đàn ông, nhưng mà Đào Gia Thiên đều không chạm vào cô ta, Hạ Thư Dao cũng không có cách nào khác, đây là cơ hội cuối cùng của cô ta. Cô ta vẫn luôn chờ người đàn ông tỉnh dậy, nhưng mà không ngờ đến sau khi người đàn ông tỉnh dậy, vậy mà lại không thèm để ý đến cô ta!
Cô ta lại kêu to một tiếng: “Anh Gia Thiên… tại sao lại là anh…”
Lúc nói chuyện thì Đào Gia Thiên xoay người lại nhìn, Hạ Thư Dao vội vàng bày ra dáng vẻ hoảng hốt, dùng chăn mền che thân thể của mình lại, nhưng mà vẫn lộ ra bên ngoài một mảng lớn da thịt ở vùng ngực.
Ký ức về tối ngày hôm qua Đào Gia Thiên cũng không nhớ rõ lắm, anh chỉ nhớ rõ anh uống rượu với bọn người tổng giám đốc Trần, tiếp theo đó uống mấy ly liền say, sau đó…
Người đàn ông nhìn cô ta, ánh mắt thâm thúy: “Đúng vậy đó, tại sao lại là cô nhỉ…”
Đào Gia Thiên đưa tay xoa xoa mi tâm của mình, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì: “Tôi nhớ tối ngày hôm qua tôi đã uống say, sao có thể chạm vào cô Hạ được?”
Phản ứng của Đào Gia Thiên hoàn toàn ngoài ý muốn của Hạ Thư Dao, lúc đầu Hạ Thư Dao cho rằng sau khi Đào Gia Thiên tỉnh dậy, cho dù không nói chịu trách nhiệm gì đó với cô ta, dựa theo tính cách của anh, có lẽ là trước tiên sẽ kêu cô ta rời đi, hoặc là… không được nói với ai, nhưng mà không ngờ đến anh lại hỏi ngược lại mình.
“Tối ngày hôm qua em đến đây để tìm bạn bè, sau đó, em cũng không biết tại sao mình lại choáng váng, lúc tỉnh dậy thì đã ở đây rồi.” Tạm thời Hạ Thư Dao tùy tiện tìm một lý do, dùng chăn bao mình lại, rồi sau đó cắn môi khóc lên: “Em cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, em vừa mới mở mắt thì lại ở trên giường với anh. Gia Thiên… tối ngày hôm qua, tối ngày hôm qua…”
Hạ Thư Dao khóc lên.
Đào Gia Thiên đứng dậy, mặc xong quần áo thì nhìn Hạ Thư Dao ở bên cạnh đang khóc thút thít, khóe môi lạnh lùng cong lên: “Cô Hạ, trùng hợp như vậy à. Tôi cũng không biết cái gì cả, tôi cũng đã quên rồi, vậy thì bây giờ đi ngay đi. Tôi cũng sắp kết hôn rồi, tôi không có thời gian rảnh mà chơi chút trò chơi nhỏ với cô ở đây.”
Tiếng khóc của Hạ Thư Dao đột ngột dừng lại.
Cô ta nhìn Đào Gia Thiên: “Gia Thiên, anh đang nói cái gì vậy chứ… tối ngày hôm qua chúng ta… Anh Gia Thiên, em cũng là con gái trong trắng mà… cái gì là trò chơi nhỏ chứ, anh đang nói cái gì vậy, em nghe không hiểu, tối ngày hôm qua… anh Gia Thiên, sức lực của anh rất lớn, em căn bản cũng không thể kháng cự lại được.”
Trong mắt của Đào Gia Thiên không có bất cứ thần sắc nào, anh nhìn Hạ Thư Dao giống như là đang nhìn không khí vậy: “Phải vậy không? Cô chống lại không được à, tôi cưỡng ép cô, không bằng cô cứ chọn báo cảnh sát đi, cứ nói tôi đã cưỡng hiếp cô.”
Hạ Thư Dao sững sờ tại chỗ.
Đào Gia Thiên ăn mặc chỉnh tề, đi đến cửa thì anh dừng bước lại, trên mặt mang theo một nụ cười lạnh lùng, giọng nói rét lạnh: “Cô Hạ, chút thủ đoạn nhỏ giống như cô thế này không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, nhưng mà tôi nể mặt mũi của ông cụ Hạ, đừng phải không biết nhìn người!”
Đào Gia Thiên nhanh chân rời đi.
Hạ Thư Dao run lên mấy giây.
Sau đó mới phản ứng lại được, cô ta giống như bị điên mà rống to lên.
…
Thứ bảy là hôn lễ của Mộc Như Phương và Đào Gia Thiên.
Đào Kiệt cũng trở về từ nước ngoài, ông ta và Tống Thấm Như đã sớm không có tình cảm gì với nhau, chỉ là vì phương diện quan hệ, ông ta và Tống Thấm Như vẫn duy trì mối quan hệ vợ chồng như cũ. Con người của Tống Thấm Như quá mạnh mẽ, Đào Kiệt lại là một người mạnh mẽ hơn.
Đương nhiên Đào Kiệt là vì củng cố thế lực nên bất đắc dĩ mới cưới Tống Thấm Như, từ bỏ người phụ nữ mà mình yêu nhất.
Cả hai người đều sẽ không vì đối phương mà cúi đầu.
Ngày mai sẽ là hôn lễ của Đào Gia Thiên, là một người ba, ông ta đương nhiên phải trở về rồi.
Đối với cuộc hôn nhân này.
Đào Kiệt hiểu con mình rất rõ.
Mộc Như Phương…
Nhớ đến cô gái này, Đào Kiệt nhớ lại lần đầu tiên mà ông ta gặp Mộc Như Phương vào năm đó.
Đào Gia Thiên đã đưa cô về nhà.
Lúc đó cô vẫn còn nhỏ.
Nhưng mà Đào Kiệt liền có thể biết được, Mộc Như Phương này chính là kiếp nạn của Đào Gia Thiên…
Bởi vì cô gái này…
Bởi vì Mộc Như Phương rất giống với bà ấy…
Đào Kiệt nhớ đến người phụ nữ đã khắc sâu trong trái tim của mình, Tống Minh Yên.
Mộc Như Phương rất giống với bà ấy.
Tối thứ sáu, Hạ Thư Dao đến nhà họ Đào.
Lôi Minh nhìn người đến: “Cô Hạ?”
“Tôi tìm dì Thấm Như.” Hạ Thư Dao nắm chặt tay.
“Trước tiên cô cứ đi vào đi, để tôi đi lên lầu nói với bà chủ.” Lôi Minh có dự cảm không tốt.
Ngày mai sẽ là hôn lễ của cậu chủ và Mộc Như Phương.
Tối nay Hạ Thư Dao lại đến…
Tống Thấm Như ở trong phòng ngủ đang chuẩn bị nghỉ ngơi, Lôi Minh đến gõ cửa: “Có cô Hạ Thư Dao đến, đang ở trong phòng khách.”
Tống Thấm Như nhíu mày: “Đã trễ như thế này rồi cô ta đến đây để làm gì vậy?”
Hơn nữa ngày mai lại là hôn lễ.
Bà ta biết Hạ Thư Dao thích Đào Gia Thiên, nhưng mà ngày mai Đào Gia Thiên và Mộc Như Phương cũng đã kết hôn với nhau, bà ta cũng không còn cách nào khác, bà ta cũng không thể làm mình làm mẩy với con trai của mình được.
Nhưng mà Hạ Thư Dao đã đến rồi.
Bà ta cũng không thể không gặp.
Dù sao thì bà ta cũng đã từng cảm thấy rất hài lòng nếu như Hạ Thư Dao làm con dâu của bà ta.
“Để cho nó vào thư phòng chờ tôi đi.”
Trong thư phòng.
Hạ Thư Dao ngồi ở trên ghế sofa, vừa nhìn thấy Tống Thấm Như đi tới, vành mắt liền đỏ lên: “Dì Thấm Như.”
Tống Thấm Như nói: “Thư Dao à, đã trễ như thế này rồi cháu đến đây làm gì vậy?”
“Dì Thấm Như…” Hạ Thư Dao đi qua: “Dì Thấm Như, con cũng không muốn phải vòng vo nữa, dì cũng biết là con thích Đào Gia Thiên, mà dì thì cũng rất hài lòng.”
Tống Thấm Như thấp giọng thở dài: “Thư Dao à, quả thật là dì rất hài lòng đối với cháu, nhưng mà dù sao dì cũng không thể quản được đứa con trai này… ngày mai nó sắp cưới Mộc Như Phương rồi…” Nghĩ đến ngày mai người phụ nữ Mộc Như Phương kia đã có thể bước chân vào nhà họ Đào, Tống Thấm Như liền cảm thấy có gì đó chặn ở ngực.
Hạ Thư Dao cắn môi, rốt cuộc nói: “Dì Thấm Như à, hôm trước con và anh Gia Thiên đã uống rất nhiều rượu… anh ấy… chúng con ở cùng một căn phòng…”
Tống Thấm Như cầm lấy bàn tay của cô ta: “Cháu nói cái gì chứ?”