Cung Thụy Thần suy nghĩ một chút liền gật đầu, chỉ gọi về nhà nói ba mẹ vợ muốn họ ở thêm vài ngày, đây cũng là chuyện thường tình, ba mẹ Cung cũng không ý kiến.
Trở lại Lăng gia, Lăng Nhược Tịch gặp mẹ Lăng, trong lòng nhịn không được một hồi chua chát, mạnh mẽ lao lên ôm bà, nhỏ giọng bên tai bà một tiếng gọi: “Mẹ”
Bây giờ cô không còn chút oán hận nào với bà, người mà nhiều năm nay đối với mình…. Đứa con riêng của chồng, bà có thể lo đến như thế này, thật sự không phải dễ dàng, cô tự hỏi nếu là mình liệu cô có làm được như vậy không?
Mẹ Lăng bị cô làm cho ngạc nhiên, Lăng Nhược Tịch sẽ không gần gũi mình như vậy. Có điều đây là đứa nhỏ bà nuôi bên mình hai mươi mấy năm, tuy không phải ruột thịt nhưng tình cảm là phải có.
Mẹ Lăng mơ hồ cảm thấy cô giống như bị chịu uất ức, vì thế nhẹ vỗ lưng cô, dịu dàng an ủi: “Nhược Tịch, sao vậy con, có chuyện gì xảy ra?”
Lăng Nhược Tịch rất nhanh thu hồi cảm xúc, lui từng bước, đôi mắt ẩn ẩn nước miễn cưỡng mỉm cười: “Không có việc gì ạ, chỉ là nhớ mẹ, muốn mẹ ôm con thôi à.”
Mẹ Lăng là người đã trãi qua bao nhiêu sóng to gió lớn, hành động vụng về kia của cô sao có thể qua mắt bà được, nhưng ngại có con rể ở đây, bà cũng không hỏi thêm, chỉ vỗ vỗ lưng cô nói: “Lớn như vậy rồi còn muốn làm nũng mẹ hả?”
“Lớn cũng là con mẹ mà, mẹ, đêm nay con ngủ với mẹ được không?” Cô to mắt mong chờ nhìn bà, trong lòng có có nhiều điều muốn nói, muốn tìm người tâm sự, nhưng lại không biết tìm ai, mẹ ruột thì đã mất sớm, chị lớn thì đang mang thai, bây giờ chỉ có duy nhất người mẹ nuôi dưỡng mình hai mươi mấy năm này thôi.
Mẹ Lăng có chút do dự nhìn Cung Thụy Thần phía sau lưng cô, con gái đột nhiên muốn ngủ cùng mình, xem ra hai đứa đã cãi nhau. Cung Thụy Thần biết mình không thể quản chặt cô, nên để cô có chút không gian, để cô ổn định tâm trạng, vì vậy chỉ nói: “Xem ra, đêm nay con phải tìm ba vợ đánh cờ thôi.” Nói xong liền đi lên lầu.
Đến lúc tối, Lăng Nhược Tịch nằm trên giường ôm chặt lấy mẹ không biết nghĩ gì, cũng không nói chuyện.
Mẹ Lăng thấy cô không nói cũng không ép hỏi, chỉ vỗ về trên lưng cô, giống như đang dỗ dành trẻ con đi ngủ,
“Mẹ, mẹ hận con không?” Đột nhiên cô mở miệng hỏi.
Mẹ Lăng sửng sốt, liền ngồi dậy kinh ngạc, không thể tin được nhìn cô “Con biết?”
“Dạ” cô cũng ngồi dậy theo, gật đầu nói: “Lúc nhỏ con đã biết rồi, con không phải con ruột của mẹ, mẹ ruột của con đã mất sớm. Mẹ, mẹ thật sự ghét con.”
Mẹ Lăng nhìn cô đầy phức tạp hồi lâu, rồi thở dài nói “Nói không là nói dối, nhìn thấy con làm mẹ nghĩ ngay đến chuyện chồng mình từng thuộc về người phụ nữ khác, sao mẹ không oán không hận cho được. Nhưng đó là số của mẹ, lúc mẹ sinh chị con bị khó sinh, cố gắng mới giữ lại được một mạng, nhưng không thể sinh con được nữa.”
Lăng Nhược Tịch nghe vậy liền hoảng hốt: “Vậy Nhược Minh cũng là….?”
Mẹ Lăng gật đầu: “Đúng, nó cũng không phải do mẹ sinh ra.”
Cô kinh ngạc, không thể tin vào lỗ tai mình, cô vẫn nghĩ người không phải chỉ có mình cô thôi, không ngờ Nhược Minh cũng như vậy.
Mẹ Lăng không để ý cô đang kinh ngạc, nói tiếp: “Nhà họ Lăng chúng ta, sản nghiệp lớn như vầy sao có thể không có con nối dõi tông đường được, cho nên đối với chuyện ba con có người khác bên ngoài, mẹ cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, nhưng rồi một ngày, có một người phụ nữ bỗng nhiên ôm theo đứa nhỏ đến trước mặt mẹ, nói là con của chồng mẹ, dù rằng mẹ đã sẵn sàng tâm lý nhưng vẫn cảm thấy trời đất như đang sụp xuống. Nhưng cô ta lại quỳ xuống trước mặt mẹ, nói xin lỗi mẹ, nói là không biết ba con đã kết hôn, nói nếu như cô ta biết, cô ta tuyệt đối sẽ không dính vào ba con. Sau đó liền giao đứa bé cho mẹ, cầu xin mẹ đối xử với đứa nhỏ thật tốt, cô ấy nói cô ấy từ nay về sau sẽ không đến trước mặt ba con nữa, sau đó bỏ đi. Ba con có lẽ cũng có yêu cô ta, liền cho người đi tìm, sau đó nghe nói cô ấy đã bị bệnh đã qua đời, ông mới dừng lại. Đứa bé cô ta ôm đến chính là con, đối với con mẹ không có cách nào để hận, nhưng lại không thể yêu thương được. Nhược Tịch, con có biết trong lòng mẹ có bao nhiêu đau khổ không?” Mẹ Lăng như đem hết tất cả oán hận đè nén trong lòng bao nhiêu năm qua nói ra hết, liền cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Nếu lúc trước thì cô sẽ không thể nào hiểu được, nhưng đã trãi qua chuyện như vậy, Lăng Nhược Tịch lại hiểu, cô đau lòng ôm lấy mẹ Lăng, vỗ vỗ lưng bà trấn an: “ Mẹ, đã khổ cho mẹ, xin lỗi, con thật xin lỗi mẹ, mẹ, con từng oán giận mẹ, nghĩ rằng vì mẹ mà mẹ ruột con sớm ôm bệnh qua đời, nhưng bây giờ con đã hiểu, bất kể mọi người khi đó có oán hận gì cũng đã là chuyện quá khứ, từ giờ trở đi con sẽ xem mẹ là mẹ đẻ của mình, nếu mẹ không thể yêu thương con vậy cũng không cần, chỉ cần để con yêu mẹ là được rồi, nếu như mẹ hận con, thì mẹ cứ đánh con cho nguôi giận.”
Cô nói làm lòng mẹ Lăng ấm áp, nín khóc mà cười, sờ sờ đầu cô: “ Bé ngốc, cho dù có hận cùng oán thì qua hai mươi mấy năm thời gian cũng đã không còn, mẹ lãnh đạm với con chỉ là thói quen, không biết cách ở chung cùng con thôi. Tuy không phải con ruột, nhưng cũng đã nuôi hơn hai mươi năm, sao lại bỏ được, đánh con được.” Nói ra rồi, bức tường ngăn cách giữa hai người giống như đã biến mất, mẹ Lăng bây giờ thật sự có thể xem cô như đứa con mình dứt ruột sinh ra mà yêu thương. Có phải con ruột hay không bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.
“Mẹ….” Lăng Nhược Tịch nhào vào lòng bà, tiếng gọi mẹ này cũng là tận đáy lòng cô nói ra.
Mẹ Lăng vỗ về cô một hôi, rồi mới lên tiếng dò hỏi “Nói với mẹ nghe, con với chồng rốt cuộc là làm sao? Cãi nhau à?”
“Dạ…” Lăng Nhược Tịch ậm ự hồi lâu rồi mới đem chuyện nói đầu đuôi với bà, sau khi nghe xong, bà thở dài, nhẹ lòng nói: “May mắn là đứa bé không phải con của nó, nếu đã biết đây là âm mưu của người khác sao con lại không vui?”
“Con cũng không biết, dù sao lòng con rất rối rắm, con sợ, sợ ngày nào đó lại có một người phụ nữ khác ôm theo đứa bé chạy đến trước mặt con nói đó là con của anh ấy.” Trước khi sống lại, Lâm Lộ vuốt ve bụng mình nói đó là con anh, sau khi trọng sinh lại là Vu Thiến dẫn theo đứa bé trai, nói đó là con của Cung Thụy Thần, cô sợ, cô sợ mình không trốn được số mệnh.