Ông Xã Tiếp Chiêu Đi Mị Sắc Hoa Viên

Chương 126


Cung Thụy Thần cũng gọi cô hai hai lần, muốn cô dậy, ăn uống chút gì, cô mơ màng mở to mắt chưa nói được hai câu liền ngủ tiếp, nhìn cô giống như mệt muốn chết được, anh cũng không đành lòng, chỉ có thể để cô thoải mái tiếp tục ngủ.

Nhìn trời đã tối đen, cô còn chưa dậy, Cung Thụy Thần sợ cô ngủ sẽ xảy ra chuyện gì, lo lắng đánh thức cô: “Nhược Tịch, Nhược Tịch, dậy đi em, đừng ngủ nữa, em ngủ cả ngày rồi, ngoan, dậy ăn chút gì đi, nhanh nào, nhanh nào.”

Lăng Nhược Tịch mở to đôi mắt đầy mơ màng, dáng vẻ ăn không no ngủ không ngon, cau mày lẩm bẩm: “Ưm, không được ồn ào, buồn ngủ quá, để em ngủ thêm một lát nữa đi.”

“Còn ngủ nữa, em đã ngủ cả ngày rồi, ngoan, dậy ăn gì đi, cả ngày chưa ăn, nên chắc là đói bụng lắm.” Cung Thụy Thần dỗ dành, dáng bộ muốn kéo cô dậy.

“Không cần, em muốn ngủ” Lăng Nhược Tịch xoay người, lại dúi đầu vào chăn, nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp.

“Em…” Cung Thụy Thần thấy cô không ngoan ngoãn nghe lời, hết cách đành phải xoay người ôm cô xuống giường, với hành dộng này, Lăng Nhược Tịch không giãy dụa, rât nghe lời ở trong lòng anh cọ cọ nhắm mắt ngủ tiếp.

Anh ôm cô đến phòng tắm, khó khăn lắm mới đến suối nước nóng, mà cô ngủ cả ngày nên cứ vậy trôi qua, vừa vặn nhân lúc này để cô ngâm mình một chút, thuận tiện để nhanh tỉnh giấc.

Lăng Nhược Tịch bị lột sạch ôm vào suối ngâm nước nóng, mới mở to mắt, giữ chặt cổ anh la hét hoảng sợ: “A… Anh làm gì đó.”

“Giúp em ngâm nước nóng chứ làm gì, không phải đến để tắm suối nước nóng à, sáng sớm ngày mai về rồi, bây giờ nếu không ngâm thì hết cơ hội, thuận tiện để em tỉnh táo hơn, cả ngày đều ngủ, có tinh thần không?” Cung Thụy Thần đặt cô ngồi xuống bên cạnh bờ hồ, sau đó ôm cô từ phía sau, dịu dàng hỏi han.

Lăng Nhược Tịch dần dần khôi phục tỉnh táo, cuộc nói chuyện sáng nay lại hiện rỏ như một, trong lòng lại phiền muộn, cảm giác được ngực anh và lưng mình chặt chẽ kề sát một chỗ, nghĩ đến cảnh anh cũng từng cùng người đàn khác, cũng trần trụi ôm nhau như vậy, Lăng Nhược Tịch cảm thấy ghê tởm, theo bản năng xoay người đẩy anh ra, liền nói: “Anh cách xa tôi một chút, đừng có chạm vào tôi.” Sau đó thuận thế nhấc người né qua một bên, tạo khoảng cách một thước với anh.

Cung Thụy Thần bị cô làm cho sửng sốt, ánh mắt sâu thẩm lướt qua một tia đau thương, tức giận hỏi: “Em là vợ anh, sao anh không thể chạm vào em?” Vừa nói vừa đưa tay ra kéo cô lại ôm vào lòng.

“Không cần…” Tay chân Lăng Nhược Tịch giãy dụa tránh né, nhưng cuối cùng lại không thể so được với sức của anh, bị anh ôm chặt trong ngực, chỉ có thể đánh vào vai anh phản đối, nói: “Thụy Thần, anh bình tĩnh đi, buông em ra… Bây giờ trong đầu em rất loạn, anh để cho em một mình yên tĩnh một chút, em muốn suy nghĩ thật kỹ.”

Trước giờ cô chưa từng như vậy cho nên anh rất sợ hãi, hai tay không khỏi ôm cô chặt hơn, càng dùng sức ôm cô vào lòng, bối rối hỏi: “Em muốn cái gì? Em cái gì cũng đừng nghĩ, cứ để tất cả cho anh, em chỉ cần ở bên cạnh anh là được.” Anh sợ cô sẽ suy nghĩ rời xa mình, đây là điều anh tuyệt đối không thể tha thứ.

“Thụy Thần, anh buông em ra trước đi, anh làm em đau quá.” Eo cô bị anh ôm chặt nên đau, vỗ vỗ tay anh kháng nghị nói.

Cung Thụy Thần nghe vậy, đành thả lỏng một ít, sẽ không làm đau cô, nhưng tuyệt đối không để cô rời đi.

Lăng Nhược Tịch cũng không có né anh ra, muốn nói rõ ràng với anh: ” Thụy Thần, em không phải là búp bê vải không có suy nghĩ, không thể làm gì, trong lòng em khó chịu, anh để em yên tĩnh một mình có được không?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.