Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ - Ngọc Hạ

Chương 193


Chương 193

Tôi nắm chặt lấy hạ bộ của Trần Thanh Vũ rồi đe dọa Trần Thanh Vũ.

Khuôn mặt tuấn tú của Trần Thanh Vũ đỏ bừng, biểu cảm của anh khác thường chỉ còn cách bất lực nói: “Hổ con, ngoài anh ra thì còn ai muốn em nữa chứ?” “Ai nói không có ai muốn em chứ? Anh không biết Phan Huỳnh

Đức vẫn luôn lởn vởn bên cạnh em hay sao?” Tôi nghe Trần Thanh

Vũ nói như vậy, nhịn không được dương dương tự đắc nói lại với anh. Cái tên Phan Huỳnh Đức khiến Trần Thanh Vũ rất không hài lòng.

Khuôn mặt anh đen xì, giọng đầy nguy hiểm nói về phía tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, nếu em dám đến gần Phan Huỳnh Đức, anh sẽ xử lý em đấy.” “Em biết rồi, tại sao anh lại lớn tiếng như vậy.” Tôi thu hai tai lại, uất ức nói với Trần Thanh Vũ. “Tốt nhất là em nên như vậy, nếu không, anh sẽ xử em thật đẹp đó” Trần Thanh Vũ nhìn thấy bộ dạng tôi như vậy thì mới gật đầu hài lòng, nhưng anh vẫn chưa an tâm nên lại ra lệnh với tôi.

Tôi lè lưỡi về phía Trần Thanh Vũ, sau đó cùng anh lên tầng đi ngủ.

Sau ba tiếng đồng hồ, Trần Thanh Vũ hôn tôi và bảo tôi ngoan ngoãn đợi anh quay lại, rồi rời đi.

Tôi nằm trên giường vươn vai, nhưng tôi không thể ngủ được nữa.

Không có Trần Thanh Vũ ở đây, trái tim tôi dường như cũng trống rỗng, đúng là không thể giải thích được. .. “Bánh Gạo, con còn khó chịu không?” Buổi tối, tôi mang canh gà do người giúp việc đã nấu sẵn đem đến bệnh viện thăm Bánh Gạo.

Bánh Gạo và mẹ Trịnh Phương Thảo rất hợp nhau, giống như có cảm giác tâm linh tương thông vậy. Chắc có lẽ vì biết rằng mẹ Trịnh Phương Thảo là bà ngoại của mình nên thằng bé mới luôn dính lấy bà ấy như thế. “Mẹ..” Bánh Gạo nhìn thấy tôi thì hai mắt mở to sáng lấp lánh, dang hai tay muốn tôi bế mình.

Nhìn thấy tinh thần của Bánh Gạo tốt như vậy, tôi không thể nhịn được nở một nụ cười thật tươi. Lê Hoàng Long nói: “Bánh Gạo ngoan, sau này cháu không được ăn những đồ ăn không sạch sẽ nữa nhé.” Lần này Bánh Gạo bị đau ruột thừa cấp tính vì uống phải sữa đã hỏng. “Không đâu… không đâu…” Bánh Gạo lắc đầu, khuôn mặt đáng thương nhìn tôi.

Nhìn thấy bộ dạng Bánh Gạo ủy khuất như vậy, tôi không khỏi mềm lòng nói: “Con vẫn còn nhỏ, dạ dày vẫn chưa được tốt lắm, sau này không được phép ăn đồ ăn của người khác đó.”

Tôi không biết rốt cuộc Bánh Gạo đã ăn loại thực phẩm hư hỏng này ở đâu nữa, thực sự dọa tôi một trận chết khiếp rồi.

Bánh Gạo chỉ dùng lực dụi dụi vào ngực tôi, như muốn làm tôi vui vẻ hơn. “Có lẽ là như vậy.” Tôi xoa đầu Bánh Gạo, gật đầu nói. “Bánh Gạo gần một tuổi rồi phải không?” “Đến lúc đó chúng ta tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng đi. Cháu trai nhà họ Nguyễn của chúng ta đương nhiên là hoàng tử bé rồi.” Ánh mắt đầy yêu thương của mẹ Trịnh Phương

Thảo nhìn Bánh Gạo vẫn luôn rúc trong lòng tôi rồi nói. “Mẹ, không cần lãng phí như vậy đâu, Bánh Gạo vẫn còn nhỏ mà.” “Vậy sao có thể được chứ? Không thể để cháu ngoại của thiệt thòi như vậy được, mẹ cũng chỉ có mỗi đứa cháu ngoại này thôi mà.” Mẹ Trịnh Phương Thảo bất mãn ôm lấy Bánh Gạo, trêu mẹ đùa cùng Bánh Gạo sau đó nói tiếp với tôi: “Con và Thanh Vũ dự định bao giờ kết hôn vậy?”

Kết hôn sao? Mẹ cũng muốn tôi và Trần Thanh Vũ sớm kết hôn sao? “Con của hai đứa cũng đã lớn như thế này rồi, mọi chuyện cũng đã giải quyết xong rồi. Đã đến lúc hai đứa phải kết hôn rồi.” Mẹ Trịnh Phương Thảo nhìn tôi cười dịu dàng và ấm áp.

Tôi hơi ngượng ngùng liếc nhìn mẹ rồi nói: ” Mẹ cũng biết là trước đây Trần Thanh Vũ vì Nguyễn Mỹ mà hại con nhiều lần vậy, bây giờ con vẫn còn cảm thấy hơi tức giận.” “Thật sự tức giận sao?”

Mẹ nheo mắt nhìn tôi, nở một nụ cười thật tươi.

Tôi hơi xấu hổ trước những biểu hiện trên khuôn mặt của mẹ, lỗ tai không tự chủ được mà nóng ran lên. “Mẹ, sao mẹ có thể nói giúp Trần Thanh Vũ như vậy chứ?” Tôi hơi tức giận nhìn Mẹ lẩm bẩm nói. “Không phải mẹ giúp Trần Thanh Vũ, nhưng mà mẹ biết rằng Trần Thanh Vũ thực sự yêu con, Bảo Nhi, mẹ và bố con luôn hy vọng con có thể hạnh phúc, con gái của mẹ xứng đáng với người đàn ông tốt nhất trên thế giới này.” Mẹ vuốt tóc tôi rồi nhẹ nhàng nói. “Con biết rồi.” Nghe xong câu nói của mẹ, mũi tôi thoáng hơi cay.

Mẹ tôi đang tự trách bản thân vì đã đánh mất con của chính mình, coi con gái của người khác là bảo bối suốt hơn hai mươi năm trời. “Bảo Nhi, nếu con hạnh phúc thì mẹ cũng sẽ rất vui.” Mẹ nói với tôi đầy ẩn ý.

Hạnh phúc sao? Trần Thanh Vũ và tôi sẽ hạnh phúc sao.

Cơ thể của Bánh Gạo vẫn còn hơi yếu, bác sĩ khuyên Bánh Gạo nên ở lại bệnh viện đợi kiểm tra lại sức khỏe, tôi chỉ có thể để Bánh Gạo lại bệnh viện để bác sĩ tiện chăm sóc.

Mẹ Trịnh Phương Thảo nói, bà sẽ chăm sóc Bánh Gạo thật tốt, bảo tôi không cần phải lo lắng, bà muốn nắm lấy cơ hội này để gần gũi với Bánh Gạo hơn.

Sau khi tôi rời khỏi bệnh viện, tôi bảo tài xế đưa tôi đến đồn công an.

Tôi ngồi bên ngoài, yên lặng chờ Trương Mỹ Phân, sau đó rất nhanh thì có người đưa Trương Mỹ Phân tới.

Tóc của Trương Mỹ Phân đều đã ngả sang màu bạch kim, khuôn mặt hốc hác tiều tụy đi nhiều. Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt bà có chút phức tạp, một bên cầm điện thoại lên, giọng khàn khàn, âm lượng không cân đối nói: “Mẹ không nghĩ đến… con sẽ qua đây thăm mẹ.”

Tôi bình tĩnh nhìn người phụ nữ trước mặt mình đã trải qua bao thăng trầm, nghĩ đến những gì trước đây bà đã đối xử với tôi, tôi chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi cũng không nghĩ rằng tôi lại đến đây thăm bà, chỉ là đột nhiên muốn qua đây thăm bà mà thôi.”

“Huỳnh Bảo Nhi, mẹ xin lỗi.” Trương Mỹ Phân nhìn tôi một lúc lâu, sau đó mới nở một nụ cười đau khổ nói với tôi.

“Mấy ngày nay, mẹ đã suy nghĩ rất nhiều. Năm đó chỉ vì lòng ích kỷ của mẹ mà đã lấy mất con khỏi nhà họ Nguyễn, nhiều lần bố con cũng muốn đổi con trở về nhà. Nhưng khi bị mẹ ép bức muốn chết, bố con mới không làm như vậy nữa, bố con thực sự rất yêu con, ông ấy yêu con hơn chính con gái ruột của mình.”

Tôi biết, tôi vẫn còn nhớ bố nằm trên mặt đất và làm ngựa để tôi chơi trò cưỡi ngựa.

Từ khi tôi còn nhỏ bố tôi đã rất yêu thương tôi, không giống như mẹ tôi, một người luôn lạnh lùng cay nghiệt với tôi. “Có đáng không?” Tôi không muốn nghĩ về những chuyện cũ này nữa, tôi chỉ muốn biết rằng, Trương Mỹ Phân làm như thế này có đáng hay không thôi?

Để con gái mình có được tự do, bà làm như vậy có đáng hay không chứ? “Lần cuối cùng mẹ muốn cầu xin con, con hãy buông tha cho Nguyễn Mỹ đi, nó đã chịu đựng nhiều khó khăn rồi, bây giờ nó không còn gì nữa rồi, mẹ cầu xin con, buông tha cho nó, có được không?” “Nếu Nguyễn Mỹ chịu an phận thì tôi cũng sẽ không động tới cô ta, nhưng nếu trong lòng cô ta vẫn còn dã tâm muốn hãm hại người khác thì đừng trách tôi vô tình.” Đây là điều duy nhất mà tôi có thể đáp ứng với Trương Mỹ Phân.

Suy cho cùng, bà cũng chỉ vì đứa con của mình mà thôi.

Tuy đáng ghét, nhưng cũng rất đáng thương.

Tôi đặt tai nghe xuống, lạnh lùng nói câu cuối cùng. “Trương Mỹ Phân, tôi sẽ không bao giờ đến đây gặp bà nữa. Từ về sau, chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào nữa.” nay

Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt của bà, có sự đau đớn, hối hận và tội lỗi. Khi tôi quay đầu lại và chuẩn bị rời đi, bà dùng lực đập tay vào tấm kính thủy tinh.

Tôi cau mày nhìn về phía Trương Mỹ Phân, lại nhấc tai nghe lên. “Bảo Nhi, mẹ cầu xin con một điều cuối cùng, một điều cuối cùng mà thôi.” “Nói.” “Con hãy gửi cho Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang một chút tiền. Bây giờ bọn nó nhất định là không có tiền, coi như là giúp mẹ lần cuối cùng này nữa thôi. Hãy cho bọn nó một ít tiền để bọn nó rời khỏi nơi này. Sau bài học nhớ đời này, bọn nó nhất định sẽ không phạm sai lầm nữa đâu.”

Tôi nhìn bộ dạng lo lắng của Trương Mỹ Phân, trong lòng tôi đầy phức tạp.

Đến mức này rồi mà Trương Mỹ Phân vẫn lo lắng không biết Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang có sống tốt hay không. Tôi không đáp lại lời của Trương Mỹ Phân, mà chỉ quay đầu rời khỏi đây.

Khi tôi bước ra khỏi đồn công an, một cơn gió đột nhiên bất chợt kéo đến, gió lạnh tạt vào hai má tôi, tôi mơ màng nhận ra là tiết trời đã sang thu. “Cô chủ, cô muốn về… hay là..” Đây là tài xế nhà họ Nguyễn, ông cung kính mở cửa xe để tôi lên xe. “Phiền chú cho cháu về nhà họ Huỳnh” Tôi ngồi lên xe, day day hai huyệt thái dương hơi đau đớn, lãnh đạm nói. Vì đây là yêu cầu cuối cùng của Trương Mỹ Phân nên tôi sẽ coi như đnag làm một việc tốt, đưa cho Nguyễn Mỹ và Huỳnh Sang một số tiền để rời đi.

Nếu bọn họ có thể rời khỏi nơi này thì đương nhiên như vậy sẽ là tốt nhất.

Khi bước đến sân trước nhà họ Huỳnh, sân vườn có chút bừa bộn, bởi vì không có ai dọn, lá rơi đầy mặt đất, nhìn trông có vẻ như không có ai sống ở đây vậy.

Tôi mở cửa xe rồi bước vào, nhìn thấy khoảng sân hoang tàn trước nhà, không hiểu sao trong lòng tôi có cảm giác chua xót. “Cô đến… đến đây làm gì?” Tôi đang ngơ ngác đứng giữa sân nhìn cảnh vật xung quanh, một giọng nói sắc bén đầy sự căm thù vang lên bên tai.

Giọng nói khàn khàn khiến tôi không khỏi khẽ nhíu mày.

Khi tôi nhìn sang, thấy Nguyễn Mỹ từ bên trong đi ra, cô ta mặc một chiếc váy màu trắng, mái tóc màu vàng óng, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lúc này trông rất hốc hác trông như pho tượng sáp.

Cô ta đi từng bước về phía tôi, giọng nói sắc bén thậm chí có chút nghiêm nghị nói với tôi. “Đây là Trương Mỹ Phân nhờ tôi đưa cho cô.” Tôi ném một cọc tiền đến trước mặt Nguyễn Mỹ rồi lạnh lùng nói.

Ba mươi triệu đã là giới hạn của tôi rồi, ít nhất thì cũng có thể để hai người họ rời khỏi nơi này và tìm việc gì đó để làm.

Tôi không thể giúp họ quá nhiều, mọi thứ đều phụ thuộc vào bọn họ mà thôi.

Nếu không có Trương Mỹ Phân gánh chịu mọi tội ác thì bọn họ chỉ có thể ngồi tù cả đời. “Cô đừng có khoe khoang” Nhìn tấm cọc tiền trong tay mình, Nguyễn Mỹ như muốn phát điên lên, hung hăng ném cọc tiền xuống đất.

Tôi nhìn cọc tiền bị Nguyễn Mỹ ném trên mặt đất, vẻ mặt không cảm xúc nói: “Nguyễn Mỹ, hiện tại cô được tự do đều là nhờ Trương Mỹ Phân đánh đổi giúp cô, bản thân cô thì làm được gì chứ.” “Huỳnh Bảo Nhi, cô cho rằng bây giờ cô có thể hạnh phúc sao? Tôi nói cho cô biết, cô đừng có mơ.” Giọng nói đanh thép của Nguyễn Mỹ vang lên sau lưng tôi, tôi cảm thấy hơi nhói ở hai bên thái dương.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.