Editor: Đụt, June
Mùa xuân tới, Đỗ Quyên Thành hoa thắm liễu xanh.
Từ A Man thi thoảng đi dạo trong thành một chút.
Mùa xuân lại rời đi, nghênh đón mùa hạ xanh ngắt.
Bụng Từ A Man ngày càng to, không ra ngoài nữa.
Mộ Cẩm một chút cũng không muốn ngắm hoa xuân của Đỗ Quyên Thành, hoa mùa hạ nở đẹp thế nào hắn cũng chẳng thèm để ý, chỉ một mực quan tâm đến cái bụng to của Từ A Man.
Mỗi ngày hắn đều nắm tay nàng tản bộ trên hành lang dài của biệt viện.
Mười ngón tay của hai người đan chặt, hắn lại muốn được nắm tay nàng đi du ngoạn: “Đông Chu không giống với sông nước Đại Tễ chúng ta, nơi đó có biển rộng, mênh mông bát ngát, biển và trời nối liền với nhau, đằng xa nơi cuối biển dường như là một thế giới khác.”
Từ A Man mang lòng khao khát, xoa xoa bụng mình, nói: “Nhị công tử, đợi con lớn một chút, vậy là chúng ta có thể đi cùng con rồi.” Nàng cảm thấy nếu ném con cho Thốn Bôn thì quá ức hiếp người khác rồi. Thốn Bôn là một thiếu niên chưa có hôn sự, nếu cứ đem theo một đứa trẻ bên người thì các cô nương đang nhiệt tình theo đuổi sẽ giảm đi một nửa mất.
Ngày Từ A Man sinh tới càng gần, Mộ Cẩm chi một số tiền lớn mời bà đỡ đến sống luôn trong biệt viện.
Từ A Man thường ngồi bên cửa sổ nhìn về phương nam. Có khi lại ngâm nga điệu ca dao Tây Phụ Quan, nói với bé con trong bụng: “Tây Phụ Quan là nơi gia gia con từng đánh giặc, chiến thắng Toàn Sa trận làm cho kẻ địch nghe mà sợ hãi. Đợi sau này yên ổn, mẫu thân sẽ đưa con về quê nhà. Mẫu thân tin, cha con nhất định sẽ cho mẫu tử chúng ta những ngày tháng thoải mái.”
Nàng lâm bồn vào lúc nửa đêm.
Từng cơn đau liên tục kéo đến khi Từ A Man đang ngủ, khiến nàng phải tỉnh dậy.
Dạo gần đây Mộ Cẩm không thể ngủ sâu, nàng còn chưa lên tiếng, hắn đã cảnh giác tỉnh dậy: “Tiểu Man?”
Từ A Man đau đến cắn chặt môi: “Nhị công tử, hình như ta sắp sinh…”
“Bà đỡ, bà đỡ.” Mộ Cẩm gọi: “Nàng sắp sinh.”
Mọi thứ đều đã sớm chuẩn bị ổn thỏa, Mộ Cẩm vừa gọi, bà đỡ lập tức chạy tới.
Mộ Cẩm nhìn cánh cửa đóng lại, nghe tiếng Từ A Man kêu to. Lại nhớ đến hồi ức của lão cung nữ về ngày Chân Hoàng Hậu khó sinh.
Lão cung nữ nói: “Tiếng khóc của Chân Hoàng Hậu, cả tòa tẩm cung đều nghe thấy. Người khóc bao lâu, Hoàng Thượng ở ngoài cửa xoay vòng bấy lâu. Hoàng Thượng vốn định đẩy cửa đi vào, nhưng người là thiên tử, máu của nữ tử là điều tối kỵ. Cũng phải thôi, vua của một nước cũng có lúc bất lực.” Lão cung nữ thở dài một tiếng.
Mộ Cẩm đi đến bên cột trụ hành lang: “Thốn Bôn.”
“Có.” Thốn Bôn lên tiếng.
Mộ Cẩm nhẹ giọng nói: “Đứng cùng ta.”
“Vâng.”
Tiếng kêu của Từ A Man lấn áp thứ tiếng Đại Tễ bập bẹ của bà đỡ.
Ngón tay Mộ Cẩm run rẩy: “Bà đỡ nói, nữ nhân khi sinh con đau đớn không khác gì luyện ngục.”
“Nhị công tử, Từ cô nương là một nữ nhân kiên định. Nàng nhất định có thể vượt qua.”
Một lát sau, Mộ Cẩm không nhịn được nữa: “Ta phải vào với nàng.”
Thốn Bôn nhìn Mộ Cẩm đi vào. Không thèm để tục lệ kiêng kị vào mắt, vậy mới đúng là Nhị công tử.
…
“Chúc mừng thiếu gia, chúc mừng phu nhân, là một thiên kim!” Bà đỡ lớn tiếng chúc mừng.
Từ A Man bị Mộ Cẩm nắm chặt tay, khuôn mặt tái nhợt đầm đìa mồ hôi, nàng biết, Nhị công tử của nàng không phải Tiên Hoàng, vậy thì nàng sao có thể giống Chân Hoàng Hậu được. Nàng nhẹ nhàng nắm lại bàn tay đầy mồ hôi lạnh của hắn.
Nhị công tử của nàng ấy, càng ngày càng biết thương người.
Mộ Cẩm cúi người, hôn lên trán nàng một cái: “Tiểu Man thật dũng cảm.”
Nàng cười yếu ớt, hôn lại hắn: “Nhị công tử, chúng ta có con gái rồi.”
Giây phút ấm áp qua đi, Từ A Man ngẩng đầu nhìn bà đỡ: “Con gái của ta đâu?”
“Đây đây, phu nhân, là một thiên kim xinh đẹp.”
Đứa bé sơ sinh cả người nhăn nhúm.
Trước khi đẩy cốt, Mộ Cẩm cũng kế thừa vẻ tuấn mỹ của Tiên Hoàng. Nhìn thấy bé gái nhỏ bé này, hắn nói thầm: “Đây là con gái của ta sao? Mặt giống như khỉ vậy.” Với sự mỹ mạo của hắn, kiểu gì cũng phải sinh ra một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành mới phải. Mà thôi, giống tiểu mỹ nhân của hắn, vậy thì cũng là một nửa tiểu mỹ nhân rồi.
Từ A Man: “…” Đã làm cha rồi mà vẫn không biết đường nói chuyện.
Bà đỡ chỉ biết tiếng Đại Tễ đơn giản, nói chẳng được mấy câu, lao lực nghĩ cách giải thích.
Mộ Cẩm nói: “Thôi vậy, dù sao cũng là con gái của mình, có xấu nữa cũng phải nhận.”
Từ A Man: “…”
– —
Cuối hạ năm nay, Từ A Man sinh hạ con gái, đặt tên là Mộ Niệm Sơn.
Cùng với Thốn Bôn, một nhà bốn người đã ở lại Bách Tùy được hơn một năm.
Không có quân Đại Tễ truy bắt, cũng không có thích khách, bình an yên ổn đón một dịp Tết nữa.
Thốn Bôn trở về viện, nghe thấy một khúc ca dao.
Từ A Man ôm một đứa bé gái hơn một tuổi, vừa đi trên hành lang dài, vừa ngâm nga điệu Tây Phụ Quan: “Hoảng hốt cảnh xuân sang…”
Ngũ quan bé gái cực kỳ giống Mộ Cẩm trước khi đẩy cốt, tương lai nhất định sẽ là tuyệt sắc giai nhân. Con bé một bên khóc thút thít, miệng phun nước bọt phì phì, một bên chùi tay lên chiếc áo thêu hoa nhỏ.
Trên áo thêu hai chữ “Niệm Sơn”.
Từ A Man đã học chữ, bút tích phỏng theo Mộ Cẩm giống tới bảy tám phần, hai ba phần còn lại là dáng vẻ độc đáo của riêng nàng.
Thốn Bôn gọi: “Từ cô nương.” Mộ Cẩm và Từ A Man vẫn chưa thành thân. Thốn Bôn vẫn gọi nàng là cô nương chứ không phải phu nhân.
“Vâng.” Từ A Man quay đầu lại, lắc lắc tay nhỏ của con gái: “Niệm Sơn, Thốn Bôn thúc thúc tới rồi.”
Đứa bé nghe không hiểu, nhưng vẫn đi theo mẫu thân dắt tay.
Thốn Bôn rõ ràng vẫn còn là dáng vẻ của thiếu niên, vậy mà đã lên chức thúc thúc. Hắn vào thư phòng của Mộ Cẩm: “Nhị công tử, có thư từ Đại Tễ gửi tới.”
Mộ Cẩm đang lau y phục. Mới bế con gái được một lát mà đã bị nó phun nước miếng phì phì. “Lệnh truy nã vẫn còn sao?”
Thốn Bôn nói: “Trên tường thành vẫn dán, có điều Hoàng Thượng không phái người đuổi bắt ra bên ngoài Đại Tễ.”
Mộ Cẩm giương mắt: “Hoàng Hậu Đại Tễ, vẫn là vị khi trước sao?”
“Vâng.”
“Không ngờ, Hoàng Thượng lại kiên trì lâu như vậy.”
“Lần trước tuyển tú, Hoàng Thượng chọn mấy nữ tử nhập cung, coi như là bịt miệng mấy tên đại thần.” Thốn Bôn nói: “Hơn nữa, Hoàng Thượng hai năm nay coi trọng quốc sự. Trong thư nói, Tễ Đông lũ lụt, dân chúng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nguyên nhân được điều tra rõ ra là do đê đập bị ăn xén nguyên vật liệu, Hoàng Thượng mặt rồng giận dữ, trừng phạt một đám tham quan ô lại tội khi quân, cũng nhân cơ hội làm suy yếu thế lực của một phái.”
“Ta cũng may mắn, một kiếm kia không giết chết Hoàng Thượng. Hoàng Thượng từ nhỏ đã mưu sự hoàng quyền, nhưng hắn thực sự muốn Đại Tễ ngày càng huy hoàng. Tiên Hoàng để lại Tả tướng quân trợ lực cho ta, cho ta cơ hội cuối cùng. Kỳ thật, Hoàng Thượng đăng cơ mới là phúc khí của Đại Tễ.”
Mộ Cẩm không lau nước miếng của con gái nữa, hỏi: “Lý Trác Thạch bên kia thì sao?”
Thốn Bôn đáp: “Lý cô nương vẫn ở lại quân doanh của Tả tướng quân. Nhưng không biết liệu nàng ta có biết, Hoàng Hậu mà Hoàng Thượng sắc phong lại là chính mình hay không.”
Ngoài cửa sổ, âm thanh lanh lảnh vọng tới, thê tử của hắn đang dỗ dành con gái hắn. “Trước kia ta không tin ta sẽ gặp được một nữ nhân, còn cùng nàng sinh hạ hài tử. Nếu chỉ có ta và ngươi, làm khâm phạm triều đình mấy chục năm cũng được, tự do tự tại.” Mộ Cẩm nói: “Bây giờ ta đã có thê tử cùng con gái, cũng nên mang đến cho họ một cuộc sống yên ổn, không phải đeo cái gông khâm phạm, được tới cửa cầu thân, được cưới hỏi đàng hoàng. Cô nương ngốc này, mới nghe ta nói một câu, liền tình nguyện vì ta dưỡng dục nhi nữ. Ta không thể tiếp tục ích kỷ mà làm một tên đào phạm được nữa.”
Thốn Bôn cúi đầu: “Thuộc hạ mặc cho Nhị công tử an bài.”
Mộ Cẩm nhìn Từ A Man và con gái, cười cười: “Chuẩn bị đi, chúng ta phải về Đại Tễ.”
“Vâng.”
– —
Mộ Cẩm không cải trang, hắn vừa xuất hiện ở Tây Phụ Quan liền bị quân trong thành phát hiện.
Nửa ngày sau, Chu Văn Đống nhận được bồ câu đưa tin.
Chu Văn Đống lập tức vào cung.
Quan hệ giữa hắn và Hoàng Thượng xa cách, nguyên nhân vẫn là do chuyện của hai năm trước.
Chu Văn Đống không hiểu, nếu Lý Trác Thạch chỉ là ôm bệnh nhẹ liệt giường, vậy thì nàng ta vẫn còn ở trong cung, chuyện thích khách thất thủ kia chỉ là hiểu lầm. Nhưng mà Hoàng Thượng lại xử lý đám thích khách kia. Đương nhiên, cho dù Hoàng Thượng không xử lý, Chu Văn Đống cũng sẽ không giữ lại đám người đó. Nhưng Hoàng Thượng… đến tột cùng là cảm thấy Hoàng Hậu nương nương còn sống hay đã chết?
Nghi vấn này, Chu Văn Đống đi hỏi Thanh Lưu.
Thanh Lưu chỉ muốn bổ đầu Chu Văn Đống ra: “Chu đại nhân, đại nhân đã đi theo Hoàng Thượng nhiều năm như vậy mà vẫn không hiểu sao? Đừng nhắc đến chuyện của Hoàng Hậu nương nương trước mặt Hoàng Thượng nữa.”
Sau đó, Chu Văn Đống cũng không hỏi lại nữa. Hắn đem bức thư bồ câu đưa tới Ngự thư phòng.
“Thần tham kiến Hoàng Thượng.” Chu Văn Đống hành lễ.
“Chuyện gì?” Tiêu Triển đối với Chu Văn Đống có chút lãnh đạm, nhưng vẫn giữ lại chức quan cho hắn.
Chu Văn Đống nghiêm túc nói: “Hoàng Thượng, Mộ Cẩm đã trở lại.”
Cái tên này nghe thật xa xôi. Tiêu Triển rất ít khi nhớ tới Mộ Cẩm, nghĩ đến Mộ Cẩm, hắn lại không khỏi nhớ đến một đêm hành thích kia đã liên lụy tới nàng. Vì thế, Mộ Cẩm cũng đã trở thành hồi ức bị phủ bụi.
Tiêu Triển không nói gì.
Chu Văn Đống nhìn Hoàng Thượng một cái: “Mộ Cẩm từ Bách Tùy nhập cảnh vào Đại Tễ, bị quân trong thành phát hiện, hiện đang trên đường áp giải hồi kinh.”
“Áp giải?” Tiêu Triển lúc này mới đáp lại.
“Dạ đúng, sau khi quân trong thành phát hiện liền lập tức điều lính tới bắt lại.”
Lúc này Tiêu Triển mới chịu nhìn Chu Văn Đống: “Dễ dàng như vậy ư?”
“Thưa vâng.” Chu Văn Đống ngừng lại, không hiểu vì sao, một kẻ đại quê mùa như hắn bỗng dưng cảm thấy, Hoàng Thượng sẽ không thích nghe những lời này.
“Tiếp tục nói.”
Chu Văn Đống liền nói: “Mộ Cẩm nói, chỉ cần bỏ qua cho thê tử và con gái của hắn, hắn tình nguyện từ bỏ chống cự.”
Tiêu Triển nhăn mày căng thẳng. Chỉ hai năm ngắn ngủi, trong khi hắn lao lực vì con dân Đại Tễ, Mộ Cẩm đã có thê tử và con cái rồi… Tứ hoàng tử sao có thể lưu lạc đến như vậy. Tiêu Triển lạnh lùng: “Khi nào hắn tới kinh thành, áp giải tới để Trẫm gặp một lần.”
“Vâng.” Có giọt mồ hôi chảy xuống từ trán Chu Văn Đống. Hoàng Thượng rốt cuộc là ghi hận Mộ Cẩm khiến người bị thương, hay là ghen ghét gia đình hắn êm ấm.
Chuyện này… lại phải đến chỗ Thanh Lưu thỉnh giáo thêm thôi.
– —
Xa cách hai năm, cả hai huynh đệ đều có chút thay đổi.
Tiêu Triển ôn thuận giờ đã biến thành đế quân không giận mà uy.
Mộ Cẩm phóng đãng không thể kiềm chế, giờ cũng đã thêm vài phần thành thục.
“Thảo dân khấu kiến Hoàng Thượng.” Những lễ tiết nên có, Mộ Cẩm đều có.
Tiêu Triển nhếch nhếch khóe miệng. Chính hắn cũng không hề biết, tia cười trào phúng này của hắn, rất có phong phạm của Mộ Cẩm. “Vì sao lại trở về?” Khi trước Mộ Cẩm xuất hiện ở Tây Phụ Quan, Tiêu Triển ít nhiều đã đoán được hắn sẽ rời khỏi Đại Tễ.
Mộ Cẩm thu mắt: “Thảo dân vì an nguy sau này của thê tử cùng con gái, đặc biệt tiến cung thỉnh tội với Hoàng Thượng.”
Hai chữ thử con gái khiến thái dương Tiêu Triển nổi lên: “Người đâu.”
“Hoàng Thượng.” Thanh Lưu đang đứng ngoài cửa bước vào.
Tiêu Triển nhìn Mộ Cẩm: “Châm một ấm trà, lấy ghế cho hắn.”
“Tạ Hoàng Thượng ban tọa.” Tạ xong rồi, Mộ Cẩm liền không khách khí mà ngồi xuống.
Tiêu Triển vẫy tay cho những người khác lui ra.
Trong đại điện chỉ còn lại hai huynh đệ, im lặng trong chốc lát, họ đã âm thầm đánh giá xong đối phương.
Tiêu Triển nói: “Ngươi cuối cùng vẫn bại bởi Trẫm.”
“Vâng.” Mộ Cẩm không nói nhiều lắm, ngữ khí trả lời nghe thì thành kính, nhưng khóe mắt đuôi mày luôn có vẻ dương dương tự đắc. “Hoàng Thượng nói rất đúng.”
Vẻ cuồng vọng ẩn nấp của Mộ Cẩm không khác gì Tiên Hoàng, lúc nào cũng nhắc nhở Tiêu Triển, đây là hoàng tử mà Hoàng Thượng khi sinh thời yêu thương nhất. “Trẫm vẫn luôn muốn giết ngươi.”
“Thắng làm vua thua làm giặc, đó là tất nhiên.” Mộ Cẩm thong thả ung dung mà nói. “Có điều, lần này ta vào cung, cũng là vì muốn đàm phán với Hoàng Thượng. Rốt cuộc ta cũng đã có thê tử con cái, con gái ta ——”
Tiêu Triển ngắt lời Mộ Cẩm: “Ngươi dựa vào cái gì mà dám đàm phán với Trẫm?”
Mộ Cẩm nhướng mày: “Dựa vào ta là người cuối cùng nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương.”
Tiêu Triển như bị con rồng trên long ỷ cào xé trái tim, đáy lòng lạnh đi một chút. Một lúc lâu sau hắn vẫn không nói gì, rồi bỗng đột nhiên đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt Mộ Cẩm, khom người túm lấy cổ áo hắn.
Hai người cách nhau chừng nửa thước, Mộ Cẩm thấy rõ huyệt thái dương của Tiêu Triển đang phập phồng. Mộ Cẩm cười nhạt: “Hoàng Thượng có muốn biết không, Hoàng Hậu nương nương rốt cuộc được chôn cất ở nơi nào? Trên bia mộ viết những gì?”
“Câm mồm! Tiện dân to gan lớn mật. Hoàng Hậu an khang, không thể tha cho ngươi tội hồ ngôn loạn ngữ.” Chỉ cần ra lệnh một tiếng, cấm vệ quân của hoàng cung liền có thể đưa Mộ Cẩm quy thiên. Tiêu Triển cố đè xuống tức giận cuộn trào trong ngực, chậm chạp không gọi người.
“Hoàng Thượng chẳng lẽ đã quên, hai năm trước, Hoàng Thượng phái người đến Tây Phụ Quan ám sát thảo dân, thảo dân trùng hợp đồng hành cùng Hoàng Hậu nương nương, vì thế đã liên lụy nương nương phải chịu bất trắc.”
“Ngươi… nói bậy!” Bàn tay đang túm cổ áo Mộ Cẩm của Tiêu Triển nổi gân xanh.
Mộ Cẩm bổ sung: “Đêm đó ánh trăng mông lung, Hoàng Hậu nương nương không rõ là bị ai đánh trúng một chưởng, ngừng thở ngay tại chỗ.” Hắn nói không sai, Lý Trác Thạch tắt thở ngay tại chỗ, nhưng mà một lúc sau thở lại được.
Ngày hôm sau, Tiêu Triển đọc lại lá thư Chu Văn Đống đưa tới.
Thích khách nói, Hoàng Phi ngã xuống đất không dậy nổi, không còn thở nữa, không kịp điều tra mạch đập. Tiêu Triển cảm thấy chuyện này có chút không thích hợp, hắn không xác định được nàng là còn sống hay đã chết. Nhưng thích khách của Chu Văn Đống xuất chiêu đều là chí mạng, khả năng lớn nàng thực sự đã tắt thở ngay tại chỗ.
Tiêu Triển không nghĩ gì nữa, chỉ tự nói với bản thân nàng không hề chết. Hắn không gặp được nàng, là bởi vì nàng đang nằm trên giường bệnh.
Tiêu Triển đã bố trí một tiền căn hậu quả hoàn chỉnh.
Mộ Cẩm lại tàn nhẫn mà vạch trần màn nói dối này.
Tiêu Triển thốt ra từng chữ lạnh băng: “Có tin không, Trẫm sẽ giết ngươi ngay lập tức.”