Nhượng Xuân Quang

Chương 75: Dù sao nàng cũng là một tiểu mỹ nhân


Editor: Lười, June

Từ A Man bưng một đĩa rau vào trong sân.

Lúc này, chòm râu quai nón rậm rạp của Lâm Ý Trí đã không thấy đâu nữa, đôi mắt không nhấc nổi vừa nãy đã biến thành mày rậm mắt to.

Thuật cải trang của người này giỏi hơn nàng nhiều.

Lâm Ý Trí tướng mạo cực kỳ trẻ, làn da không có mấy nếp nhăn, nhìn không ra là trưởng bối của Mộ Cẩm. Lão xắn tay áo lên, nhìn về phía Từ A Man: “Đúng là mặt trời mọc từ đằng tây.”

Nói xong một câu không đầu không đuổi, lão ngồi xuống. Bưng bát lên lại nói tiếp: “Mộ Cẩm lại vì cứu một nữ nhân mà ngang nhiên tuyên chiến với Thái Tử. Nguyệt Sơn dưới suối vàng mà biết, chắc là…” Lời nói tạm dừng, cũng dừng thật lâu.

Từ A Man thật tâm muốn ông nói hết.

Lâm Ý Trí cúi đầu dùng bữa, ăn xong bát rau xanh, mới tiếp tục nói câu mình dang dở vừa nãy: “Nguyệt Sơn dưới suối vàng mà biết, chắc cũng kinh ngạc vui mừng.”

Thốn Bôn đứng trước cửa nghe được lời của Lâm Ý Trí, đương nhiên cũng nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Từ A Man. Thốn Bôn đoán, Nhị công tử chưa nói chân tướng cho nàng biết.

Cũng đúng, vì Nhị công tử chính là người như vậy.

Sau đó, Lâm Ý Trí không nói thêm gì nữa, ông đi vào phòng Mộ Cẩm, đóng cửa lại.

Từ A Man ngồi trên tảng đá, chống cằm nhìn cánh cửa gỗ kia. Nàng đã nghĩ thông suốt được một vài chuyện, nhưng cũng rối rắm một chuyện khác. Nên nàng bèn dò hỏi Thốn Bôn xem lời Lâm Ý Trí nói có thật không.

“Từ cô nương.” Thốn Bôn tuấn tú, đứng thẳng ngay dưới tảng đá, “Chuyện này vốn nên do Nhị công tử nói cho cô.”

Thốn Bôn nói thế tức là Lâm thần y nói thật. Từ A Man ảo não: “Chuyện này đều là do ta. Là ta làm liên lụy đến Nhị công tử…”

“Nhị công tử không trách cô, Từ cô nương không cần phiền muộn.”

Tuy Thốn Bốn nói rất nhẹ nhàng, nhưng tất cả đều do nàng mà nên, mới khiến Nhị công tử lâm vào hiểm cảnh. Từ A Man cúi đầu: “Tại ta sơ ý nên mới gây nên họa lớn. Hơn nữa, ta lại không có năng lực để bù đắp sai lầm này…”

“Trên đời không có ai hoàn hảo không mắc sai lầm cả. Cuộc đời của một người, vốn dĩ luôn phải lựa chọn, đến thần tiên cũng có lúc hồ đồ, nói chi là con người.” Thốn Bôn lạnh nhạt: “Khi Nhị công tử chơi cờ, kể cả thế cờ đang rất yên ổn ngài cũng phải ra hiểm chiêu. Trận chiến này của Nhị công tử và Thái Tử là điều không thể tránh được, dù vội vàng chật vật có chút khó khăn, nhưng cũng không đi đến kết cục chết chóc.”

“Thốn Bôn, ngài thật tốt. Nhị công tử đã bị ta hại đến mức này mà ngài còn an ủi ta.” Vì an ủi nên càng khiến nàng cảm thấy áy náy.

“Cô không ép Nhị công tử cứu cô, giao chiến với Thái Tử đều do Nhị công tử tự mình quyết định.”

“Nếu ta lý trí được như ngài thì tốt biết mấy.”

“Những lời này đều là ý của Nhị công tử, ta chỉ thuật lại thôi.” Nhị công tử chính là như vậy, nói chuyện luôn quanh co lòng vòng, có lúc còn ngoặt hẳn sang đường khác làm người ta hiểu lầm ý của ngài. Thế nhưng Nhị công tử cũng không thèm giải thích.

Từ A Man hỏi lại: “Nhị công tử thật sự không trách ta sao?”

“Từ cô nương, Nhị công tử chiếm đoạt cô, lại ép cô cuốn vào cuộc phân tranh của người, cô nhìn Nhị công tử lưu lạc như thế, đã từng vui sướng khi người gặp họa bao giờ chưa?”

Nàng lắc đầu, “Chuyện trước kia, ta cũng có lỗi… Ban đầu ta không biết công tử là Tứ hoàng tử, cứ nghĩ công tử chỉ là một thiếu gia nhàn rỗi không tài cán gì, lại còn dễ bị lừa.” Khi đó Nhị công tử đúng là rất dễ bị lừa. Dù nàng có lừa hắn thế nào thì hắn cũng không giết nàng.

“Ngược dòng thời gian suy xét kỹ nguyên nhân mà nói, cô chỉ là một nha hoàn bình thường, nếu không phải Nhị công tử nạp cô vào phòng, thì cô đã được sống một cuộc sống yên ổn bên cạnh Tam tiểu thư, không đến mức phải gặp nạn. Xa hơn nữa, nếu Nhị công tử không giả chết rời cung thì tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra.”

“Thốn Bôn, làm sao ngài có thể rèn luyện thành bình tĩnh như vậy?” Từ A Man còn thấy, Thốn Bôn còn bình tĩnh hơn Nhị công tử.

Thốn Bôn bỗng nhiên nở cười: “Ta cũng từng mắc sai lầm, chỉ là Nhị công tử không so đo mà thôi. Nhị công tử rất khoan dung với người của mình, dần dần rồi Từ cô nương sẽ hiểu rõ.”

– —

Hai canh giờ sau, Lâm Ý Trí bước ra, sau đó đóng cửa lại.

Từ A Man không nhìn thấy Mộ Cẩm.

Sương khói lượn lờ qua khe cửa, ngâm thuốc như thể ngâm đến thăng thiên thành tiên luôn vậy.

Lâm Ý Trí không nói rõ về bệnh tình của Mộ Cẩm, nhưng lại nói về chuyện trong cung với Thốn Bôn. Miêu tả mái tóc trắng xóa của Hoàng Thượng, Lâm Ý Trí cười ha hả: “Hoàng Thượng cùng thế hệ với ta, nhưng ta mà đứng trước mặt hắn thì tuấn mỹ trẻ tuổi hơn nhiều. Vậy nên mới nói, vị trí hoàng đế này của hắn còn không tự tại bằng một thôn phu như ta. Nếu Nguyệt Sơn nhìn thấy Hoàng đế bây giờ, sợ còn cười chảy nước mắt.”

Thốn Bôn lẳng lặng nghe, không tham gia cười nhạo Hoàng Thượng.

Lâm Ý Trí lại nói đến Tiêu Triển, “Ta đã nói với Thái Tử, ta đã để lại một thứ trong bụng hắn. Thái tử tức giận đến nỗi mặt mũi đen xì, nhưng cũng không dám giết ta.”

Tiếng cười của Lâm Ý Trí trong trẻo: “Ta chỉ tiến cung một lần mà có thể làm hai cha con bọn họ tức giận suýt hộc máu. Rất đáng, rất đáng. Có điều, trong cung có một mùi rất lạ, giết cha con, giết huynh đệ, giết hậu phi. Không phải ai cũng ngửi được mùi vị của quyền thế. Khó trách Nguyệt Sơn ở trong cung lại nhiễm bệnh.”

Nói xong, Lâm Ý Trí nhìn Từ A Man, “Cô vào trong đi, trò chuyện với Mộ Cẩm, đừng để nó ngủ.”

“Vâng.” Từ A Man vội vàng đi vào.

Lúc này Lâm Ý Trí mới hỏi Thốn Bôn: “Nữ nhân này có gì hơn người?”

Thốn Bôn đáp: “Tình nhân trong mắt hóa Tây thi.” *

* Câu gốc: Giáp chi mật đường ất chi tỳ sương. Tạm dịch: Mật ngọt của người này nhưng lại là thạch tín (độc dược) của người khác. Bắt nguồn từ lời khen của Đường Huyền Tông Lý Long Cơ dành cho Dương Ngọc Hoàn (Dương quý phi). Ở đây Lười đã chọn một câu khác mà Lười nghĩ có vẻ tương tự.

Lâm Ý Trí thở dài: “Ngày ấy ta hỏi Hoàng Thượng, Nguyệt Sơn có gì hơn người? Hoàng thượng giận tím mặt, nói ta dám gọi thẳng khuê danh của tiên Hoàng Hậu. Nhưng mà, ta có nói mười câu “Nguyệt Sơn” thì Hoàng thượng cũng không chém đầu ta được, chỉ hỏi ngược lại ta. Thật ra, ta hy vọng Nguyệt Sơn chỉ là một người bình thường, ai cũng không vừa mắt nàng ấy, chỉ để ta thích nàng.”

Thốn Bôn nói: “Tâm tư của Nhị công tử giống với Lâm thần y.”

“Tiểu tử ngươi trưởng thành rồi, ngay cả tâm tư của nó mà ngươi cũng hiểu? Tiểu Thốn Bôn, có cô nương nào vừa ý chưa?” Lâm Ý Trí cười mờ ám.

“Thuộc hạ sẽ đi theo Nhị công tử cả đời.”

“…Nhạt nhẽo.”

– —

“Nhị công tử.” Từ A Man ngồi cạnh thùng gỗ, chống cằm nhìn Mộ Cẩm vì ngâm thuốc mà bị hun đến đỏ.

Cơ thể của hắn đỏ như tôm luộc, gân xanh tím nổi lên trên mặt, ngũ quan như ngọc cũng bị biến dạng, khóe mắt như bị kéo lên.

“Về sau công tử sẽ lại tuấn mỹ hơn người thôi.”

Mộ Cẩm ngâm đến mức trái tim như bị phỏng, lời nói của nàng lại như sét đánh ngang tai.

Nàng nói gì đấy? Nàng cũng không nhìn lại dáng dấp của mình đi… Không phải, dù sao nàng cũng là một tiểu mỹ nhân.

Vừa nãy, Lâm Ý Trí vừa đổ thuốc vừa thì thầm: “Đúng là đồng nhân không đồng mệnh, ta đẹp trai ngời ngời như vậy, đến nay vẫn còn độc thân. Tên tiểu tử thối nhà ngươi lại có người bên gối trước, biết thế đã đẩy xương ngươi thành một tên xấu xí quái dị rồi. Ta đã gặp được cô nương kia của ngươi, rất xinh đẹp, Nguyệt Sơn dưới suối vàng biết được, chắc chắn rất mừng cho ngươi.”

Mộ Cẩm cười.

Tất nhiên mẫu thân sẽ vui mừng, vì bà thích con dân xinh đẹp như thế.

Thông minh một chút nhưng dã tâm không lớn.

Thấy hắn rơi vào tình cảnh như vậy, nàng vẫn có thể cười nói như cũ. Hắn sợ nhất là mấy nữ nhân chỉ biết khóc lóc khổ sở, cảm xúc cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Còn không phải, nàng đang nói với hắn: “Nhị công tử, nước này sắp nướng chín người luôn rồi.”

Đúng là một nữ nhân đáng ghét.

“Nhị công tử, người nói người đi, không tập võ lại còn thích thể hiện.”

Hắn nhếch miệng, mặc kệ nàng.

“Nhị công tử, sao người lại luyện tà công vậy?”

Rốt cuộc Mộ Cẩm cũng nói: “Ngươi lải nhải quá rồi.”

Từ A Man ngừng một chút: “Nhị công tử, người đừng nói chuyện. Có một cơ gân đang kéo nửa khuôn mặt người, mỗi khi người nói thì mặt đều bị méo xệch.”

“…” Hắn ngậm miệng lại.

Nàng cười cười, “Ngoan nào, xong rồi là người lại trở về làm Nhị công tử tuấn mỹ.”

Một lát sau, Từ A Man lại hỏi: “Nhị công tử, sao người lại xúc động đi quyết đấu với Thái Tử vậy?”

Khi nàng hỏi câu hỏi này, Mộ Cẩm muốn trả lời nhưng lại cảm thấy khó mở miệng. Yết hầu lên xuống vài cái, cuối cùng bĩnh tĩnh nói: “Ta cam tâm tình nguyện.”

Một khắc phú chí tâm linh, vậy mà Từ A Man có thể nghe ra ý tứ dài ba mươi chữ trong mấy chữ kia của Mộ Cẩm.

Nàng chính là “người một nhà” trong mắt Nhị công tử rồi.

Nàng vén tay lên, gác trên thùng gỗ, lại nhìn cận mặt Nhị công tử. Ngũ quan sắc bén như nanh thú, nhưng so với Thải Tử ôn nhuận thì lại nhìn lương thiện hơn.

Sau khi thị lực bị giảm sút, Mộ Cẩm đều dùng nhĩ lực nắm bắt mọi thứ, nhận thấy hô hấp nhẹ nhàng của nàng gần sát bên cạnh, hắn hỏi: “Ngươi dựa gần như thế làm gì?” Cũng không sợ bị ngũ quan vặn vẹo của hắn hù chết.

“Nhị công tử, bây giờ ta đã hiểu rõ tại sao công tử lại nói mình thiện tâm rồi.” Vừa tàn nhẫn vừa thiện tâm, Nhị công tử của nàng đúng là kỳ lạ.

Mộ Cẩm hừ lạnh một tiếng: “Ta sẽ tính sổ với ngươi sau, ta “ghi” lại hết rồi đấy. Bây giờ không chỉnh được ngươi, sau này ngươi sẽ không mấy dễ chịu đâu.”

Nàng vừa mới thầm khen ngợi Nhị công tử, hắn lại chứng nào tật nấy. “Nhị công tử “ghi sổ” được bao nhiêu chuyện thế?” Lâm thần y nói không thể để Nhị công tử ngủ nên Từ A Man bèn thuận theo đề tài của Mộ Cẩm.

“Đến nay vẫn chưa thấy đưa đồ cho ta đâu.”

Từ A Man vội vàng trả lời: “Thêu rồi, thêu rồi. Sáng nay ta đã thêu xong. Nhưng mà… Ta không biết Lâm thần y hôm nay tới trị liệu cho Nhị công tử. Ta đã thêu một dải khăn che mắt. Nhị công tử đã khỏi bệnh rồi, không dùng được nữa…”

Lại là khăn, ngoài mấy thứ đồ cho các cô nương thì nàng không nghĩ ra được đồ gì khác sao. Ngẫm lại, so với cái khăn hoa nhài gì đó, thì khăn che mắt là thứ phù hợp bệnh tình của hắn nhất rồi, chứng minh đây là thêu chỉ vì hắn, là chiếc khăn duy nhất. Tâm lý của Nhị công tử đã cân bằng hơn một chút, “Ừ.”

Nước thuốc hun đến mức hắn hơi buồn ngủ, chỉ đáp lại một tiếng rồi không nói gì nữa.

Từ A Man thấy hắn nhắm mắt lại, hỏi: “Nhị công tử, công tử còn có chuyện gì muốn tính sổ với ta nữa không?”

“Ừ.” Có đấy, nhưng mà Mộ Cẩm chưa nghĩ ra ngay được.

“Còn gì nữa?” Nàng hỏi tới cùng.

“Quên rồi.” Môi hắn giật giật, nỉ non hai chữ giữa đôi môi, dáng vẻ như ngủ mà lại không phải ngủ.

Dưới tình thế cấp bách, Từ A Man nói: “Nhị công tử, lúc ta bị Thái tử bắt đi, có phải người lo lắng ta sẽ phản bội người hay không? Nên người mới muốn tính sổ với ta?”

“Ừ.” Mộ Cẩm sắp mơ màng ngủ mất thì nghe thấy hai chữ “Thái Tử”, đành ép bản thân phải tỉnh táo lại. Thế nhưng hắn không nghe rõ cả câu nên nhíu mày: “Gì cơ?”

“Nhị công tử, ta biết rất nhiều bí mật của người nên công tử không yên lòng về ta, có đúng không?”

“Ừ. Ngươi tham sống sợ chết, nhất định sẽ vì mạng sống mà phản bội ta.”

“…” Từ A Man trừng hắn, thì ra Nhị công tử vẫn luôn không hoàn toàn tin tưởng nàng.

“Ngươi chỉ là một nữ tử yếu đuối hai tay trói gà không chặt, Thái Tử lại tàn nhẫn độc ác, ngươi cũng chỉ còn một cách phản bội ta. Không trách ngươi.” Nhị công tử nói tha thứ như thế.

“Nếu người biết ta sẽ phản bội người, vì sao còn để ta làm nha hoàn thiếp thân?”

Mộ Cẩm nói: “Thân phận của ta đã bại lộ.” Nên phản bội hay không phản bội thì cũng như nhau cả.

Từ A Man bây giờ mới hiểu rõ, bèn hỏi: “Nhị công tử, cho dù ta có phản bội người, người cũng tới cứu ta sao?”

“Ừ.”

“Tại sao?”

“Ta cam tâm tình nguyện.” Hắn muốn cứu ai còn phải hỏi ý kiến người khác sao? Tuy Mộ Cẩm làm dân thường nhiều năm nhưng bản tính liều lĩnh trời sinh của hắn đã ăn sâu vào trong xương cốt.

“Nhị công tử, ta không hề phản bội người.” Từ A Man nhỏ giọng nói: “Mặc dù ta tham sống sợ chết, nhưng… Ta không muốn khiến Nhị công tử lâm vào hiểm cảnh.”

“Ừ.” Trả lời cực kỳ qua loa.

“Nhị công tử, xin đừng nghi ngờ lòng trung thành của ta.” Từ A Man nghiêm túc.

“Nếu ngươi thật sự trung thành thì đừng nói chuyện nữa. Để cho ta ngủ một lát, da mặt ta bị kéo căng khó chịu quá.”

“Thần y nói lúc ngâm thuốc người tuyệt đối không được ngủ.”

“Ông ấy lừa ngươi thôi.”

“…”

“Ông ấy sợ ta buồn chán nên mới bảo ngươi vào với ta.”

“…”

“Ta thật sự rất mệt, một lát thôi.” Nói xong, Mộ Cẩm dựa vào thùng gỗ.

“Nhị công tử, thần y nói…”

“Đừng nghe ông ấy nói, ta buồn ngủ rồi. Ngươi phụ trách thêm củi. Mộ Cẩm nhắm mắt lại, chốc lát sau liền ngủ mất.

Còn thêm củi nữa, Nhị công tử nhất định sẽ trở thành heo nướng.

Tuy Nhị công tử khẳng định nàng chắc chắn sẽ phản bội hắn nhưng hắn vẫn chạy tới cứu nàng. Nghĩ như vậy, tâm tình nàng lập tức xông lên tận nóc nhà, bay thẳng lên chín tầng mây.

Thế là nàng nhìn người nổi đầy gân xanh trong thùng gõ, người bây giờ nhìn còn không ra Nhị công tử nữa, cười cười như vầng trăng non.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.