Editor: Đào Tiên, June
Thốn Bôn chuyển đề tài sang chuyện Lâm thần y: “Lâm thần y đã mổ bụng cho Thái Tử, xử lý tốt thương thế của hắn, chỉ có điều Thái Tử gần như vẫn còn sốt cao, cực kỳ suy yếu. Sự việc nghiêm trọng, Hoàng Thượng muốn bình ổn vây cánh của Thái Tử nên đã hạ chỉ cấm túc Mộ gia. Thế nhưng, những quan binh đang rà soát ở kinh thành chắc hẳn là vây cánh được Thái Tử phái tới. Lâm thần y cũng lo lắng cho thương thế của Nhị công tử, trong thư có nói, nếu tâm ma của Nhị công tử không biến mất, thần y cũng đành bó tay.”
Lâm Ý Trí từng nói qua, ông là đại phu, không phải thần tiên. Trị liệu của ông ấy phần lớn là sự đồng lòng chung sức của cả thầy thuốc và người bệnh, nếu không cũng chỉ tốn công vô ích. Giống như trường hợp của Lâm Quý Đồng, hắn yếu ớt từ trong bụng mẹ, có điều thể chất hắn lại hấp thu được tất cả tinh hoa của thuốc tắm. Đây cũng không hoàn toàn là công lao của Lâm Ý Trí.
Nhị Thập nói: “Ta có cách khiến Nhị công tử bình tĩnh lại, ít nhất vừa rồi đã thử qua. Nhị công tử chỉ an tĩnh mà ngủ một giấc chứ không có giết ta.”
“Ừm.” Thốn Bôn lấy ra một bình sứ nhỏ, “Nhị Thập cô nương, đây là đan dược Lâm thần y điều phối. Mỗi đêm đút cho Nhị công tử một viên, chúng sẽ giúp người chữa trị tâm mạch, mỗi ngày ta cũng sẽ truyền khí cho Nhị công tử. Lâm thần y nếu có cơ hội xuất cung, sẽ lập tức sẽ trị liệu cho Nhị công tử.”
“Ngộ nhỡ…” Nhị Thập nói: “Thái Tử tàn nhẫn độc ác, sau khi khỏi bệnh liền giết hại Lâm thần y thì làm sao?”
“Lâm thần y cũng không phải người không có điều kiện. Trong lúc mổ ông ấy đã động tay động chân, nếu Thái Tử lành bệnh có ý diệt khẩu, Lâm thần y sẽ tự có cách ứng phó.” Thốn Bôn nói tiếp: “Lâm thần y nói, nếu Nhị công tử an tâm tĩnh dưỡng, chỉ cần không có chuyển biến xấu, chắc chắn có thể khôi phục.”
Nàng gật nhẹ đầu, “Nhị công tử thích ăn mì ta nấu, vậy mấy ngày nay ta sẽ ở lại đây nấu cơm.”
“Làm phiền Nhị Thập cô nương rồi.”
Nhị Thập lại nghĩ tới một nghi vấn: “Không phải Nhị công tử còn phải gặp một người ở xa sao? Người nọ có thể giúp gì không?”
Thốn Bôn ho hai cái, nói, “Có một số việc, chờ về sau Nhị công tử tỉnh lại sẽ tự mình nói cho Nhị Thập cô nương.”
“Được.” Nhị Thập không hỏi gì nữa, Thốn Bôn nói “về sau”, có thể thấy được bệnh của Nhị công tử còn có hi vọng. “Về sau nếu muốn mua thức ăn ta sẽ nói cho ngài, phiền ngài xuống chân núi mua đồ giúp ta.”
Thốn Bôn đáp một tiếng: “Được.”
Nhị Thập lại hỏi: “Đúng rồi, Dương Đào thế nào rồi?”
“Nàng ấy đang dưỡng thương ở một nơi an toàn.” Nhị công tử cũng không hạ lệnh trừng phạt Dương Đào, Thốn Bôn liền giao nàng ấy cho Quan Thuần Lương.
Nhị Thập yên tâm, đồng thời cũng hiểu rõ, Thái Tử xảy ra chuyện, hắc y nhân sẽ không tự nhiên lại tìm đến nàng. Nàng mới có thể nhốt mình trong căn nhà nhỏ lâu như vậy. Nàng lại hỏi: “Lý cô nương thì sao? Nàng ấy có an toàn không?”
Thốn Bôn đáp: “Lý cô nương đang ở trong cung chăm sóc cho Thái Tử, nàng ta là Thái Tử Phi”.
Lý Trác Thạch chưa từng tiết lộ thân phận cho Nhị Thập, nàng còn tưởng Lý Trác Thạch là tiểu thiếp của Thái Tử, không nghĩ tới nàng lại là Thái Tử Phi. “Vết thương của Thái Tử… có thể lành lại không?” Ngàn vạn lần đừng chết…
Thốn Bôn nói: “Lâm thần y nhất định sẽ toàn lực trị liệu cho Thái Tử.” Nếu Thái tử vì Nhị công tử mà chết, như vậy thì Mộ gia thật sự hết đường sống rồi.
– —
Đan dược hôm qua cực kỳ hữu hiệu, cả đêm Nhị công tử đều không giày vò gì cả.
Nhị Thập đem chăn bông sang một gian phòng khác ngủ.
Nghĩ lại, nàng hiện tại vẫn đang chạy nạn, nhưng cùng chạy với một đám người, không giống với trước kia cô đơn trong căn phòng cũ nát.
Nàng bưng bát mì đi tới, giọng nói ân cần với người bên trong phòng: “Nhị công tử, ta nấu cho người một bát mì nóng hổi rồi nè.”
Mộ Cẩm cảm thấy mệt mỏi, lại nằm xuống, nhìn thẳng lên phía trên, hỏi: “Vì sao lúc nào ta rời giường thì trời cũng tối?”
“Chỗ này núi cao, ánh mặt trời bị che khuất rồi.” Nhị Thập đặt bát mì xuống.
Mộ Cẩm buồn bực: “Nói hươu nói vượn.” Hắn phát hiện, nữ nhân này miệng toàn những lời nói dối, y chang cái nam nhân thích lừa gạt hắn. “Nam nhân cả ngày nói dối kia đâu?”
Nhị Thập sững lại: “Ai cả ngày nói dối cơ ạ?”
Thốn Bôn bên cạnh tự giác gõ cửa: “Nhị công tử.”
Mộ Cẩm hỏi: “Bên ngoài trời tối, hay mắt ta mù rồi?”
Nhị Thập nhìn hắn.
Nhị công tử ngồi dậy, đuôi mày kiêu căng chậm rãi hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú man mác buồn. Lúc tròng mắt chuyển động, chỉ như những gợn sóng nho nhỏ trên mặt nước.
“Nhị công tử.” Thốn Bôn châm chước mở lời.
Mộ Cẩm nói: “Đừng có lại gạt ta!”
Thốn Bôn cúi đầu: “Là mắt Nhị công tử không nhìn thấy nữa.”
Đôi tay Mộ Cẩm đột nhiên nắm chặt tấm chăn, khóe môi kéo căng gắt gao.
Nhị Thập rất sợ cảm xúc hắn bất ổn, vội vàng nói: “Nhị công tử, người đừng sợ, chúng ta đã đi mời thần y rồi.”
“Ngươi lại là ai?” Ồn muốn chết, lại không có hỏi lời nàng.
“Ta… là Ngốc Ngốc.”
“Ngốc Ngốc là để ngươi gọi sao?” Mộ Cẩm cực lực khắc chế nóng nảy muốn bùng phát từ tận đáy lòng.
“Vậy, ta tên là…” Nhị Thập thấp giọng: “Minh Minh…”
(*Minh Minh: ý chỉ thông minh; trái với ngốc nghếch =))))
Không phải Mộ Cẩm đang nổi nóng, chẳng qua hiện tại có việc quan trọng hơn: hắn đói bụng. Hắn mất kiên nhẫn: “Mì của ta đâu?”
Nhị Thập đến bên mép giường, xỏ giày vào cho hắn xong mới nói: “Nhị công tử, ta đỡ người đi.”
Mộ Cẩm đưa tay về phía nàng.
Nhị Thập dắt hắn, đột nhiên nhớ tới lúc mười ngón tay hai người giao nhau.
Trong đầu Mộ Cẩm cũng thoáng qua một hồi ức nào đó, cầm ngược lại tay nàng, vuốt ve ngón tay. Hắn ngồi xuống.
Nhị Thập cất tiếng: “Nhị công tử, đến đây ăn thôi, ăn no rồi tâm trạng tự nhiên sẽ tốt hơn.”
Đang cố nhớ lại ký ức xa xôi nào đó, lời nói của nàng làm hắn mất tập trung, khiến đoạn thời gian xưa lại trôi xa. Hắn nói: “Không được nói chuyện lúc ta đang ăn, không thấy phiền sao?”
Nàng liền ngậm miệng.
Hắn xòe tay: “Đũa.”
Nàng vốn định đút cho hắn ăn, ai biết Nhị công tử mắt mù nhưng tâm không mù. Nàng bèn đưa đôi đũa cho hắn.
Một tay Mộ Cẩm nâng chén, cúi đầu không thấy gì, không vớt được sợi mì nào trong chén.
Đầu đũa xuyên qua, đâm nát sợi mì, chọc chọc vào thành chén phát ra tiếng “leng keng”.
Thốn Bôn thấy thế, nói: “Nhị công tử, hay là để Nhị Thập cô nương giúp người đi.”
Mộ Cẩm buông đũa xuống, ngẩng đầu về phía Nhị Thập: “Sao nàng ta không tự mình nói?”
Nhị Thập mếu máo, mới nãy chính hắn kêu nàng câm miệng, đừng làm phiền hắn. Nàng ngồi xuống bên cạnh, chủ động mở miệng: “Nhị công tử, để ta tới đút cho người ăn.”
Nhị công tử “Hừ” một tiếng, há miệng.
Nàng gắp một vài sợi mì đưa đến bên miệng hắn.
Mộ Cẩm tinh tế nhấm nuốt, biết mình bị mù nên hắn cũng lười mở mắt ra, dứt khoát nhắm lại.
Hắn thích mùi vị của bát mì này, cũng thích hương thơm thanh nhã của nữ nhân bên cạnh. Nhưng hắn không thích đôi nam nữ lừa đảo này ở trước mặt hắn kẻ xướng người họa.
Vì vậy, hắn lạnh giọng đuổi tên nam nhân lừa đảo kia đi. Không chút tiếc thương cho Thốn Bôn, người mới sáng sớm đã dùng nội lực chữa thương cho hắn.
Mộ Cẩm chỉ giữ lại nữ nhân lừa đảo này.
Nhị Thập cẩn thận quan sát nét mặt của Nhị công tử, biết mình bị mù, hắn cũng không có phản ứng gì lớn. Đan dược Lâm thần y cho hình như quá mức an thần rồi thì phải.
Thật ra, không phải Mộ Cẩm không để ý mà trong lòng hắn đang tự hỏi một việc khác. Hiện tại, hắn đang trong giai đoạn thần kinh thô, không tiêu hóa được nhiều việc cùng một lúc, chẳng qua việc bị mù đã bị hắn xếp xuống dưới nên nhất thời không có biểu hiện gì. Hắn hỏi Nhị Thập: “Ngươi và tên lừa đảo kia có quan hệ gì?”
“Ngài ấy là hộ vệ của Nhị công tử, ta là nha hoàn của người.” Nhị Thập cho rằng nói như vậy thì nàng và Thốn Bôn đều là hạ nhân, có thể thỏa mãn tính tình cao cao tại thượng của Nhị công tử.
Nhưng trong lòng hắn lại có suy nghĩ khác, hộ vệ và nha hoàn, nghe rất là xứng lứa vừa đôi. Đột nhiên hắn đập bàn, “Không ăn nữa, mì nát cả rồi.”
Bát mì này không phải do một tay Nhị công tử chọc nát hay sao. Nhị Thập dỗ dành nói: “Nếu không, ta đi nấu cho Nhị công tử một bát khác nhé?”
“Không ăn, ta không vui, bản công tử buồn ngủ rồi.” Mộ Cẩm đứng dậy, quờ tay về phía trước, sờ soạng mép giường.
Nhị Thập đỡ hắn, quan tâm hỏi: “Nhị công tử, người không vui ở đâu?”
“Ai cần ngươi quan tâm?” Gì cũng hỏi, ngu ngốc muốn chết.
Nhị Thập lại nói: “Được được được, ta không hỏi nữa. Nhị công tử, ta hầu hạ người nằm xuống.”
Mộ Cẩm dừng bước, hung hăng nói: “Ngươi phải thực sự hầu hạ ta cho tốt.”
“Thật sự hầu hạ, thật sự hầu hạ mà, Nhị công tử muốn ta hầu hạ ngươi như thế nào ta liền hầu hạ như thế đó.” Nhị Thập cởi giày cho hắn.
Mộ Cẩm vỗ vỗ mép giường, ra lệnh: “Nằm xuống cho ta.”
Nhị Thập nghe lời nằm lên.
Giọng nói hắn hòa hoãn hơn: “Ta ngủ ngươi cũng ngủ.”
Hai người cùng nhau nằm xuống.
Mộ Cẩm ôm eo Nhị Thập, tuy mắt không nhìn thấy, nhưng động tác vẫn rất nhanh nhẹn, đã thế hắn còn ôm cực kỳ chuẩn. Đêm qua, hắn cũng muốn ôm nữ nhân này một phen. Ai ngờ, kẻ lừa đảo này lại đút cho hắn một viên gì đó, hắn ăn xong thì bất tỉnh nhân sự.
Lừa đảo, đúng là hai đồ đại lừa đảo.
Hiện giờ giai nhân nằm trong ngực, lòng Nhị công tử lại nở đầy hoa, tay chân như bạch tuộc quấn lấy Nhị Thập không buông. Hắn nói: “Nam nhân kia là kẻ đại lừa đảo, ngươi cẩn thận đừng để bị mắc mưu, hắn đã lừa ta mấy lần rồi.” Mỗi lần nói “Nhị Thập cô nương” làm hắn nổi lên hy vọng, sau đó lại khiến hắn thất vọng tràn trề.
“Vâng.” Nhị Thập thương cảm cho Thốn Bôn, trên đời này ngài ấy là người trung thành nhất với Nhị công tử, ấy vậy mà lại bị gắn cho cái mác lừa đảo.
“Đừng để ý tới hắn.” Ngừng một chút, Mộ Cẩm hỏi: “Ta hỏi ngươi, kẻ lừa đảo kia trông thế nào?”
Nhị Thập đáp: “Không bằng ngón tay út của Nhị công tử.”
Nhị công tử cực kỳ hài lòng, thật muốn khảm nữ nhân trước mắt này vào trong lòng mình.
Qua một lát, Nhị công tử bắt đầu động tay động chân. Nhưng lần này vừa động, hắn lại không thoải mái.
Bánh gạo tròn nhỏ, rất nhỏ.
Một khắc trước, hắn cảm thấy nàng chính là nữ nhân mà hắn ngày đêm tìm kiếm kia, nhưng cái bánh gạo trắng tròn này lại làm hắn nổi lên nghi ngờ.
Hắn buông nàng ra, nằm thẳng người.
“Nhị công tử?” Nhị Thập cảm giác tâm trạng mình cũng phập phồng bất ổn theo Nhị công tử mất thôi. Nàng nhẹ giọng hỏi: “Nhị công tử, người ngủ rồi ư?”
“Đừng tới gần ta.” Không phải hắn không có hứng thú với nữ nhân này.
Nhị Thập ôm cánh tay hắn làm nũng: “Nhị công tử.”
Hắn rút tay ra, “Xuống giường đi, không cần ngươi hầu hạ nữa.”
Thấy hắn nghiêm mặt, Nhị Thập bò xuống giường.
Hương thơm bên người biến mất, Mộ Cẩm hít hít mũi, có chút hoảng hốt. Hắn hỏi: “Người đâu, còn ở đây không?”
Đương nhiên Nhị Thập chưa đi, nghe thấy hắn kêu to, nàng vội vàng chạy đến.
Mộ Cẩm lại nói: “Qua đây nằm.”
Thích lăn lộn người khác là bản tính của Nhị công tử, Nhị Thập tập mãi thành quen, trở lại bên người hắn.
Bỗng nhiên, Mộ Cẩm duỗi tay, từ cánh tay chậm rãi sờ lên mặt nàng. Từ cái trán nàng sờ đến thái dương, lông mày đến chóp mũi, gương mặt đến bờ môi. Hắn cẩn thận phác họa ngũ quan nàng trong lòng.
Khuôn mặt này không đầy đặn, gầy đến nỗi… giống như…
Mộ Cẩm chợt lóe lên linh quang. Lúc hắn mới quen biết nữ nhân kia, cằm nàng chính là như vậy, gầy gò nhỏ bé.
Hắn mừng như điên, nuốt xuống sự ngai ngái trong cổ họng. “Ngươi là Nhị Thập?”
Nhị Thập cười đáp: “Đúng là ta, Nhị công tử.”
“Ngươi là Ngốc Ngốc?”
“Đúng vậy, Nhị công tử.”
Mộ Cẩm nhíu mày: “Ngốc Ngốc của ta là một bánh gạo trắng tròn. Sao ngươi lại gầy như vậy?”
Nhị Thập ôm lại hắn, “Nhị công tử, ta đã nhịn đói rất lâu. Hơn mười ngày không được ăn cơm, chỉ gặm rễ ăn lá cây.” Ban đầu nàng cũng không định kể những ngày sống khổ cực kia trước mặt hắn, nhưng hắn vừa hỏi như vậy, ủy khuất trong lòng nàng òa ra, như muốn rúc vào trong ngực hắn.
Dù cho hắn có mất đi tâm trí, nàng vẫn coi hắn như chỗ dựa của mình.
Mộ Cẩm đau lòng mà vuốt ve khuôn mặt nàng, khó trách đôi gò má mượt mà lại gầy đến như vậy. Hắn nhẹ nhàng vén tóc nàng ra sau tai, “Đừng sợ, đừng sợ. Ta sẽ sai kẻ lừa đảo kia hầm nhân sâm ngàn năm bồi bổ thân thể cho ngươi.”
“Có ta ở đây, không ai bỏ đói ngươi đâu.” Nói xong, Mộ Cẩm mệt mỏi thiếp đi.
Thẳng đến buổi trưa hôm sau mới dậy.
Nhị Thập đã sớm tỉnh, thấy mí mắt hắn động động, nàng mỉm cười. Đúng là trong cái rủi có may, hiếm khi thấy Nhị công tử nghe lời như vậy.
Mộ Cẩm muốn tìm người, giơ tay lên, lầu bầu nói: “Sao càng ngày ta càng không ôm được ngươi nữa? Ngươi gầy quá rồi.”
Nhị Thập cắn môi, đặt tay hắn lên eo mình, giống như ngày đó hắn bắt nàng ôm hắn. Nàng cười khanh khách nói: “Nhị công tử, nếu người không ôm được ta, tự ta sẽ tới ôm người. Từ nhỏ ta đã làm tạp dịch, sức lực rất lớn.”
“Đừng sợ, đừng sợ.” Nước mắt nàng chảy xuống bên gối, “Đừng sợ, đừng sợ.”