Nhượng Xuân Quang

Chương 54: Tiểu mỹ nhân


Editor: Đụt, June

Ngày hôm đó, Tiêu Triển là người say trước, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo vì say rượu mà ửng lên.

Mộ Cẩm vui sướng nhìn người khác gặp họa, châm chọc nói: “Nhìn Triển công tử thế này, lại càng là tuyệt sắc giai nhân. Ta từng thấy một loại ngọc bạch đào, trong suốt thuần khiết, dùng để hình dung Triển công tử lúc này cực kì phù hợp.” Nói xong, hắn lại uống một chén rượu.

Tiêu Triển chống khuỷu tay trên bàn đá, bốn ngón tay day nhẹ huyệt thái dương để tỉnh táo. Tuy đang có hơi men, nhưng những lời trêu chọc của Mộ Cẩm vẫn lọt vào tai hắn. Đường đường là Thái Tử, nào có ai dám giống như Mộ Cẩm, cười đùa, nói năng tùy tiện.

Tiêu Triển mở to mắt, nhìn chằm chằm Mộ Cẩm.

Đuôi lông mày Mộ Cẩm như khắc lên sự thỏa thuê đắc ý, không thể tùy ý tháo bỏ ngụy trang.

Tiêu Triển miễn cưỡng duy trì hòa khí trên mặt: “Lại để Mộ công tử chê cười rồi, ta không thắng nổi công lực của rượu, không tiếp được nữa.”

“Không dám, không dám.” Mộ Cẩm đứng dậy đỡ tay Tiêu Triển, ân cần nói: “Triển công tử, ta đưa công tử về phòng.”

“Đa tạ.” Tiêu Triển bất động thanh sắc, nhẹ nhàng phất tay Mộ Cẩm ra: “Không nhọc Mộ công tử, Chu Văn Đống.”

“Có mặt.” Chu Văn Đống đi tới, lập tức nâng Tiêu Triển lên.

Núi đá cháy vàng cùng với rừng cây xanh lá, vừa mơ hồ vừa điên đảo, Tiêu Triển biết mình không chịu nổi nữa, hắn bám vào tay Chu Văn Đống, đầu gục xuống, mất đi tri giác.

Mộ Cẩm phát ra tiếng “Chậc chậc”.

Chu Văn Đống nâng Tiêu Triển lên vai mình, lạnh lùng nói: “Mộ công tử, chúng ta xin cáo lui trước.”

“Đi đi.” Mộ Cẩm vẫy vẫy tay, liếc mắt nhìn ái mộ. Hai người cùng uống chưa đến nửa bầu mà Tiêu Triển đã say bí tỉ. “Đáng tiếc cho một vò rượu ngon.”

Chu Văn Đống là người luyện võ, dù ngữ khí ngả ngớn này của Mộ Cẩm giống như bình thường, nhưng Chu Văn Đống vẫn cảm thấy hắn đang làm nhục Thái Tử. Sắc mặt hắn đanh lại, nâng cánh tay Tiêu Triển lên, thận trọng đi từng bước về phía trước.

Cũng vì bởi toàn bộ tâm tư của Chu Văn Đống đều đặt trên người Tiêu Triển, hắn không hề để ý đến sự dị thường của Mộ Cẩm.

Thuốc giải rượu kìm hãm men say, nhưng thuốc và rượu trộn lẫn với nhau khiến lưng Mộ Cẩm thấm một mảng lạnh lẽo.

Chu Văn Đống vừa đi qua hành lang, Mộ Cẩm liền nhanh chóng trở về phòng Nhị Thập.

– —

Mộ Cẩm không kịp nói chuyện với Lâm Quý Đồng, mệt mỏi không ngừng, phất phất tay, rồi ngã lên giường nhắm mắt ngủ luôn.

Lâm Quý Đồng cười nói: “Ngủ một giấc là khỏe thôi.” Hắn cùng Thốn Bôn đi sang phòng bên cạnh.

Nhị Thập tiếp tục công việc thêu thùa của mình.

Qua hồi lâu, nàng đem khăn lụa đã thêu xong so lên khuôn mặt Mộ Cẩm. Nhị công tử sắc đẹp kinh diễm, so với khăn lụa… Tạm được, cũng tạm được đi.

Gấp khăn lụa lại, Nhị Thập cúi đầu ngắm Nhị công tử đang ngủ say. Hắn dỡ xuống sự phòng bị, lông mày kiêu ngạo trở nên yên lặng.

Trước kia nàng toàn ngủ trước hắn, dậy cũng muộn hơn hắn. Lúc nào mới có thể nhìn thấy Nhị công tử đơn thuần, thanh khiết như vậy? Tựa như một chú chó nhỏ ngoan ngoãn vô hại.

Nhị Thập thò tay lên má hắn làm ra tư thế véo véo. Nàng không dám véo thật, nếu chẳng may đánh thức hắn, nàng chắc chắn lại bị ức hiếp.

Kế hoạch làm Nhị công tử thích nàng tiến hành được một nửa thì ngừng trệ. Nàng không có kinh nghiệm tình trường, hơn nữa Nhị công tử lúc thì thế này, lúc thì thế nọ, khiến nàng không thể chạy theo kịp.

Nhị công tử thương nàng, sủng nàng, rồi lại trong chớp mắt hung dữ với nàng, mắng mỏ nàng. Nếu một ngày nào đó Nhị công tử thích một người, bộ dạng lúc đó sẽ thế nào? Có thể là giống như lúc ở Hướng Dương Thành, dịu dàng, ân cần làm nàng sởn hết cả gai ốc, thật đáng sợ.

Nhị công tử ngủ tự tại thế này, Nhị Thập cũng có chút buồn ngủ. Đang muốn nghỉ ngơi một chút thì Mộ Cẩm đột ngột mở mắt, dọa Nhị Thập sợ kêu to một tiếng.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, bất động hồi lâu.

Nhị Thập xòe tay ra, đung đưa trước mặt hắn.

Tròng mắt Mộ Cẩm di chuyển theo tay Nhị Thập, rồi lại chuyển lên mặt nàng. Nhìn rõ nàng rồi, hắn cầm lấy tay nàng, áp lên má trái mình, sau đó lại mỉm cười rồi xoa khóe miệng nàng, gọi thầm: “Tiểu mỹ nhân.”

Nhị Thập cứng đờ.

Hai ngón tay hắn lại vân vê gò má nàng, vừa véo vừa xoa: “Sao lại xinh đẹp như vậy? Mỹ nhân, mỹ nhân.” Hắn nói không ngừng.

Hai mắt nàng trừng lớn, giống như nhìn thấy quỷ.

Hắn xoa nhẹ trán nàng nàng, bóp bóp mũi nàng, lại miết khóe miệng nàng, bộ dạng yêu thích không muốn thôi tay, có thể thấy đã say đến hồ đồ rồi.

Vừa rồi, Lâm Quý Đồng dặn dò, thuốc giải rượu dược tính mãnh liệt, khả năng sẽ xung đột với Dực Nhật Phương Yết, nếu Nhị công tử không ổn thì nhất định phải gọi hắn tới.

Nhị Thập định đứng dậy đi tìm Lâm Quý Đồng thì lại bị Mộ Cẩm nắm tay lại. Hắn hỏi: “Tiểu mỹ nhân, định đi đâu?”

Nàng chỉ có một tay, không thể khoa tay múa chân nói chuyện, muốn rút ra thì càng bị hắn nắm chặt hơn.

Hai người nhìn nhau một lúc. Mộ Cẩm buông tay nàng ra, nửa ngồi dậy, rồi ôm lấy eo nàng túm xuống. Một tay hắn luồn vào tóc nàng, tay kia nhẹ nhàng tháo trâm cài oanh vũ xuống, hắn thấp giọng nói: “Mẫu thân từng nói với ta, nam tử chải tóc cho nữ tử, là một cách để lấy lòng.”

Trâm cài gỡ xuống, mái tóc đen mềm mại của nàng tán loạn rơi trên người hắn, hắn nhẹ nhàng cầm lấy một túm tóc, dùng năm ngón tay chải tóc cho nàng, cao ngạo nói: “Nhưng ngươi chỉ là một thị tẩm không danh không phận, làm gì có tư cách đáng để ta chải tóc cho ngươi.”

Nói rất có đạo lí, Nhị Thập giãy giụa muốn đứng dậy.

Hắn chế trụ eo nàng, càng thêm cuồng vọng: “Nhưng mà ta muốn chải, ngươi làm gì được ta?”

Nhị Thập: “…” Có thể nói đạo lý với một con ma men không? Tất nhiên là không. Hơn nữa, nàng thực sự không gây khó dễ được Nhị công tử. Nàng chỉ đành an tĩnh mà ghé vào lồng ngực hắn, nghe tiếng trái tim hắn đập trầm ổn.

Ngón tay Mộ Cẩm theo tóc nàng xuôi xuống dưới, lại dùng ngón tay cuộn lại. Những sợi tóc nghịch ngợm chui qua kẽ hở tay hắn, rồi đen tuyền chui vào lòng bàn tay hắn.

Hắn ngửi thấy mùi hương ưa thích. Đây là mùi hương chỉ nữ nhân này mới có, có điều, so với thường ngày, mùi hương càng thêm nồng đậm. Hắn cúi đẩu, ngửi ngửi tóc nàng, không chỉ là mùi của tóc, mà còn là mùi của cả người nàng.

Một tiểu mỹ nhân thơm ngon đang ở trước mặt hắn.

Một khắc trước, nàng vừa làm việc gì đó khiến hắn đặc biệt vui vẻ, thoải mái… Không có từ ngữ nào diễn tả nổi. Rốt cuộc là chuyện gì, Mộ Cẩm mơ hồ nghĩ mãi không ra, cũng chẳng muốn nghĩ nữa. Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, ghé vào tai nàng hỏi: “Mỹ nhân, nàng dùng túi thơm gì vậy?”

Nhị Thập nâng mắt nhìn. Đôi mắt Nhị công tử say lờ đờ, phát ra một tia sáng le lói.

Nàng đoán, hiện tại trong mắt hắn, ngũ quan nàng không rõ ràng, là do đầu hắn khi say rượu, tùy tiện vẽ thành dáng vẻ mỹ nhân.

Nàng không nói gì, hai người lẳng lặng nhìn nhau như vậy.

Hồi lâu, Mộ Cẩm dùng chóp mũi cọ cọ lên chóp mũi Nhị Thập.

Hô hấp giao nhau, Nhị Thập dù không uống rượu vẫn cảm thấy như có một luồng khí nóng xông lên đầu. Hai người ở trên giường, chuyện gì cũng đã làm rồi. Nhưng khoảnh khắc thân mật bình thường này lại làm nàng ngột ngạt vô cùng.

Đúng rồi, ngột ngạt, da mặt bị thiêu đốt gay gắt, hơi thở hắn nóng bỏng.

Mộ Cẩm rũ mắt, nhìn nữ nhân tô son đỏ trước mắt, cánh môi đỏ hồng mới lạ khiến cho ngọn lửa đáy mắt hắn bỗng rơi xuống biển sâu.

Có chút khát. Hắn biết hắn không muốn uống nước, hắn muốn ăn một cái gì đó, vì vậy, hắn nhẹ nhàng cắn lên cánh môi nàng.

Nhị Thập kinh ngạc không thôi, trước mắt chỉ thấy hàng mi cong dài của Nhị công tử. Đẩy cốt thuật thật là võ công cao thâm bí hiểm, có thể đem một nam nhân trở nên tuấn mỹ không tỳ vết như vậy.

Giống như bị kiến cắn, vừa đau vừa ngứa. Nàng hé miệng hở dốc, lại bị Nhị công tử chiếm lấy, đầu lưỡi linh hoạt xoắn lên hàm răng nàng.

Đầu óc nàng như bị choáng váng, có lẽ là do nhiễm hơi rượu từ Nhị công tử.

Lúc hai người tách ra, hô hấp mới dần trở nên ổn định. Ngừng một chút, Mộ Cẩm lại phủ lên lần nữa. Khi còn nhỏ, mẫu thân từng xào cho hắn một chén măng, vừa giòn ngon lại vừa mềm mịn.

Hắn tàn nhẫn, nàng đau đến nỗi phải đấm đấm lên vai hắn. Hắn chậm rãi mơ hồ nói: “Xinh đẹp lại ngon miệng, nàng là từ nơi nào đến hả tiểu mỹ nhân?”

Nhị công tử men say xông lên não, nỉ non vài câu rồi lại tiếp tục thiếp đi.

Nhị Thập xoa xoa môi.

Buổi tối hôm hai mươi tháng chạp, Nhị công tử hôn tai nàng, cổ nàng, nhưng từ đầu đến cuối hắn không hề chạm tới môi nàng. Nàng còn thấy may mình còn có thể giữ lại nụ hôn đầu cho phu quân tương lai, nhưng bây giờ thì tốt rồi, đã bị Nhị công tử cướp mất.

Thôi vậy, mất thì mất thôi, đành thuận theo tự nhiên. Dù sao, đối với nàng, khát vọng tự do đã trở thành tìm kiếm được nhiều sự tự do nhất khi ở bên Nhị công tử.

Mộ Cẩm ngủ một mạch đến trưa, tỉnh lại liền thấy Nhị Thập nằm cạnh. Theo thói quen, hắn lại nhẹ nhàng niết mặt nàng một chút.

Hắn càng lúc càng không khống chế được ngón tay mình. Nhìn thấy nàng liền không nhịn được mà xoa bóp, hắn hận không thể biến nàng thành vắt mì, mỗi ngày đều đem theo bên mình mà xoa xoa nắn nắn.

Muốn xoa liền xoa, Nhị công tử không khách khí, xoa mặt đến nỗi Nhị Thập tỉnh giấc.

Mộ Cẩm cười: “Rời giường, về nhà thôi.”

– —

Vì tránh tai mắt, Lâm Quý Đồng không đi cùng Mộ Cẩm.

Mộ Cẩm chỉ nói với Lâm Quý Đồng một câu: “Có gì trở về rồi nói.”

Lỗ Nông cõng Lâm Quý Đồng lên, trèo tường rời đi.

Cửa Đông đã thông hành, một đoàn người lên xe ngựa.

Thái Tử vẫn còn say rượu chưa tỉnh.

Chu Văn Đống đứng ngoài cửa quan sát Mộ Cẩm.

Mộ Cẩm tự nhiên tiêu sái, không để ý đến đôi mắt chim ưng u ám của Chu Văn Đống.

Xe ngựa rời khỏi khách điếm vùng ngoại ô.

Thuốc giải rượu rút ngắn thời gian say rượu, lại không giúp hắn bớt mệt mỏi, hắn có chút mê man, không muốn hao tâm tốn sức lo chuyện chính sự, một tay mò lên Nhị Thập, hỏi: “Quà cho ta, đã thêu xong chưa?”

Nhị Thập gật đầu, lấy khăn lụa mới thêu ra. Vốn định thêu diều hâu, mãnh hổ linh tinh các thứ, nhưng nàng lại chưa từng nhìn thấy bao giờ. Nhị công tử nói thêu những thứ sở trường của nàng là được, nàng am hiểu nhất chỉ có hoa cỏ, vì thế nàng đã thêu vài cành hoa đào nhỏ.

Nàng lấy khăn lụa ra, hai tay dâng lên.

Lông mày Mộ Cẩm nhướng lên một cái: “Đây là cái gì?”

Nhị Thập khoa tay múa chân nói: “Đây là quà tặng Nhị công tử.”

Mộ Cẩm chần chừ trong giây lát, rồi nhận lấy. Khăn làm từ tơ tằm thượng đẳng, cảm giác rất tốt. Nhưng —— “Ta cần thứ này làm gì? Đây không phải là đồ dùng của nữ nhi gia sao?”

Nhị Thập nhìn hắn. Khăn lụa vốn dĩ là đồ của các cô nương mà.

“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ?” Mộ Cẩm tay cầm khăn lụa, đỉnh mày lại hiện lên lưỡi đao sắc bén. Dựa vào cái gì mà thêu túi thơm cho Thốn Bôn, mà với hắn chỉ thêu cái khăn hoa nhỏ cho nữ nhi để đối phó.

Dựa vào cái gì chứ, đây là do công tử muốn, lời lẽ thẳng thừng, còn không cho nàng cơ hội từ chối. Nàng y lệnh mà hành sự, lại thành nàng làm sai.

“Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi.” Mộ Cẩm lặp lại bốn chữ.

Nhị Thập lần này thực sự rất oan ức. Tốt xấu gì cũng là nàng bỏ công thêu, Nhị công tử đến một câu cảm tạ cũng không có, lại còn xị mặt không vui. Loại nam nhân này cứu làm gì cơ chứ, đáng nhẽ nên để hắn bị Thái Tử ném vào ngâm trong rượu đến chết.

Nàng kéo đệm dịch ra xa.

Mộ Cẩm nheo mắt, “Ngồi lại đây.”

Nàng mới không thèm để ý hắn. Có mỗi một cái mạng, muốn lấy thì lấy đi.

Mộ Cẩm lại nói: “Ngươi rốt cuộc có nghe thấy không?”

Không nghe. Nàng quay đầu ra hướng cửa số, muốn vén rèm lên, đột nhiên lại bị hắn túm lại, thân mình lảo đảo dựa lên bờ vai hắn. Nàng ngồi thẳng dậy, dùng sức đẩy hắn ra.

Hắn không chút sứt mẻ, bắt lấy cánh tay gầy nhỏ của nàng, trong mắt hiện lên sự tàn bạo, tức giận nhưng vẫn cố nhịn xuống. “Không cần khăn.”

Không cần thì trả đây. Nhị Thập vươn tay muốn cướp lại khăn lụa.

Mộ Cẩm giơ tay lên, không cho nàng lấy. “Tuy rằng ta không cần, nhưng ngươi đã tặng ta thì đã thành đồ của ta.”

Tức chết nàng. Nhị Thập run run môi, khua tay nói: “Ngang ngược vô lý.”

“Nói lý gì được với ngươi? Nếu muốn phân rõ trái phải với ngươi thì ta đã sớm đem ngươi diệt khẩu rồi.” Hắn giữ tính mạng của nàng đến bây giờ, vốn dĩ là không có đạo lý. Đối với nàng, tự nhiên nói thành vô lý. “Cho ngươi một cơ hội, thêu lại một cái đưa ta.”

Nhị Thập nhướng mắt: “Công tử thích hoa gì?” Khăn nào chẳng giống nhau, chỉ khác màu sắc với hoa văn mà thôi.

“Ta không cần hoa.” Hắn muốn mỹ nhân thơm ngào ngạt vì hắn mà thêu một túi hương thơm ngào ngạt. Những lời này, Nhị công tử nghẹn trong cổ họng, nói không nên lời.

Nhị Thập lại khua tay nói: “Vậy tiểu nữ thêu cho công tử một cái khăn lụa trắng che mặt.”

Khăn trắng che mặt, đây không phải là rủa hắn chết sao. Mộ Cẩm bực bội nâng cằm nàng lên. Hắn vẫn nhớ rõ lúc ngủ mơ khi say rượu, cánh môi nàng có hương vị như măng xào.

Hắn hung hăng ngậm lấy miếng măng, trằn trọc thật sâu.

Đúng là giống như trong mộng, măng vừa giòn vừa mềm.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.