*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: June
Câu này của Nhị công tử lời nói âm vang mạnh mẽ, Mộ Chiêu nghe xong cuối cùng cũng cảm thấy lo lắng. “Hồng nhan bạc mệnh, như phía xa có hậu cung Hoàng thành, quân vương uyên bác sủng ái phi tử, chả mấy ai có kết cục tốt đẹp.”
Ánh mắt Mộ Cẩm tối lại, dừng động tác uống trà, chén trà như bị hắn cắn ở trong miệng.
“Ví dụ như Tiên Hoàng sủng ái Thục Phi, ví dụ như đương kim thánh thượng sủng ——”
“Bộp” một tiếng, chén ngọc trong tay Mộ Cẩm bỗng chốc vỡ vụn. Hắn ngẩng đầu, nhìn Mộ đại công tử cười, “Đây là bộ sứ trắng của Đông Chu lấy được lúc ở Trấn Nam Thành, chế tác cũng bình thường, làm cẩu thả mà cũng đem bán.”
Mộ Chiêu ngừng nói, “Đã quên, đệ không thích nghe Hoàng thành dã sử.”
Mộ Cẩm phẩy quạt làm rơi mảnh chén trên ống tay áo, “Không phải là không thích nghe, lưu truyền trong dân gian thì chỉ có vài câu là thật. Chẳng qua là đem các cuốn thoại bản phong nguyệt áp vào bối cảnh hoàng cung mà thôi.”
“Xa không nói, vậy chúng ta nói gần.” Mộ đại công tử cũng thật lợi hại, một người bận rộn làm ăn buôn bán, còn có thể nghe ngóng những lời đồn đại ít ai biết đến trong kinh thành. “Trương công tử say mê Lan cô nương ở Phù Nhung Hương, chuẩn bị đem nàng chuộc thân rồi cưới hỏi đàng hoàng. Tiểu thiếp nhà hắn nửa đêm tự sát, gà bay chó sủa loạn cả lên. Tháng trước, hắn cùng ta tranh giành một cửa hàng buôn trà ở Giang Nam, trong nhà náo loạn một hồi như vậy, chuyện làm ăn hắn cũng chẳng để tâm nổi. Hồng nhan họa thủy, bốn chữ này, đều là bài học tổ tiên dùng máu để đổi lấy.”
Mộ Cẩm mỉm cười như cũ. “Đại ca nói vậy, như thể ta đối với ai đó thực sự thành tâm.”
“Biết đệ vô tâm vô tình, hôm nay ta lắm miệng nói vài câu.” Mộ Chiêu nói: “Việc Tô gia tiểu thư, đệ đi lo liệu cho ta đi.”
“Ta nhớ không ra bộ dạng nàng ta cao thấp thế nào rồi.” Tô Yến Tính chung quy lại là không sánh bằng nữ nhân mà Mộ Cẩm đích thân chọn lựa, cái khuôn mặt kia của nàng, đẹp thì đẹp đấy, nhưng lại không khiến người ta khắc sâu.
Mộ Chiêu nói: “Đi Tô phủ nhìn là nhớ rồi. Nói không có hứng thú thì tìm một vị đại phu kê cho đệ thang thuốc bổ. Hoặc là, đem mặt nàng bịt kín, nghĩ rằng đó là cái người mà đệ sủng ái.”
Mộ đại công tử không biết, hôm nay cái người mà Mộ nhị công tử độc sủng, trên giường cũng không nhìn thấy mặt.
Mộ Chiêu nói tiếp, “Hay là, chiều chuộng Tô gia tiểu thư nửa tháng, đợi đến khi bến tàu đổi thành hiệu buôn của Mộ gia chúng ta, đương nhiên có thể qua cầu rút ván.”
Mộ Cẩm nở nụ cười, “Nữ nhân kia của ta cả ngày chỉ biết lừa trái gạt phải, vẫn nên để lạnh nhạt một thời gian vậy.”
– —
Một ngày trước khi lạnh nhạt, Nhị công tử đi Yểm Nhật Lâu.
Khi đó, Nhị Thập đang đếm bạc.
Nàng đem túi tiền nhỏ may từ quần áo của Lý thẩm với cái túi tiền to đổ xuống dưới.
Bên trong túi tiền nhỏ chỉ có chút bạc vụn, không cần điếm cũng thấy ít.
Ngược lại túi hoàng kim của Nhị công tử thì nặng trịch, nắm trong tay, tựa như cảm thấy cuộc sống có hi vọng.
Thập Tứ kêu lên: “Nhị Thập, Nhị công tử lại tới.”
Nhị công tử quay trở lại rất nhiều lần, mỗi lần trở lại đều là tới tìm Nhị Thập. Cái chữ “lại” kia của Thập Tứ nói vô cùng thuận miệng.
Nhị Thập hoảng sợ, tranh thủ nhét hoàng kim vào túi tiền rồi giấu trong ngăn tủ.
Mộ Cẩm đẩy cửa vào, đúng lúc gặp nàng đóng ngăn tủ lại. Hai cánh tay đóng tủ hãng còn run run. Hắn hỏi: “Đang làm gì?”
Nàng xua xua tay, cúi đầu chờ lệnh của hắn.
Mộ Cẩm nhận ra, đuôi mắt nàng tự nhiên cụp xuống, trông thì có vẻ vô tội. Còn trong đầu lại nghĩ cái mấy cái quỷ gì thì không biết được. “Tới đây.”
Nàng đi đến trước mặt hắn.
Hắn hỏi: “Hai ngày nay đã nghỉ ngơi tốt chưa?”
Nhị Thập do dự.
Nhị công tử tới tìm nàng, chắc không phải chuyện đứng đắn gì. Câu hỏi nghỉ ngơi thế nào, chỉ sợ không phải chân thành quan tâm mà là có mưu đồ khác.
“Nghĩ lâu như vậy, xem ra thân thể khỏe rồi nhưng đầu óc còn chưa tốt.” Mộ Cẩm nhàn nhạt nói: “Tuy vậy hôm nay cũng không cần ngươi dùng đầu óc, lên giường nằm đi.”
Nhị Thập ngẩng đầu liếc trộm hắn. Cả ngày tràn trề nhưng sắc mặt không thấy chút nào mệt mỏi, có lẽ bình thường Nhị công tử uống không ít thuốc bổ.
Mộ Cẩm bỗng nhiên nhìn qua ngăn tủ, “Đúng rồi, chỗ đó giấu cái gì?”
Nhị Thập vội vàng lắc đầu.
Hắn như muốn bước qua.
Nàng nhanh nhẹn chạy hai, ba bước đến trên giường nằm xuống.
Mộ Cẩm cười một cái, bước chân hướng tủ quần áo quay sang chỗ nàng.
Nhị Thập chủ động cầm khăn phủ lên trên mắt mũi, chừa lại phần miệng, dùng để phát ra thanh âm “ưm a” mà hắn ưa thích.
Mộ Cẩm nói: “Ngươi chạy trốn ra ngoài một chuyến, quay trở về đột nhiên lại rất biết nghe lời.”
Nàng sớm đã thất thân vì hắn. Cũng là biết nghe lời thì sẽ bớt đau khổ hơn.
Nếu như về sau nàng thật sự có thể chạy trốn, gặp được lang quân như ý, nàng sẽ thành thật nói cho người đó biết, nàng đã bị một nam nhân bổ củi qua. Nhưng nàng sẽ không chủ động nói cho người đó, nàng đã cùng gã nam nhân này bổ củi quá nhiều lần. Bị một lần cũng là bổ, bị hai lần cũng là bổ, dù sao thì cũng cùng một người là Nhị công tử.
Mộ Cẩm đến bên giường. Nhìn bộ dáng thấy chết không sợ của nàng, hắn sinh ra một ngọn lửa nóng nảy.
Ngọn lửa này rực cháy lan ra cả đồng cỏ.
Nhị Thập lo lắng, cái giường của chính mình cũng bị Nhị công tử làm cho rơi rụng.
Hồi lâu, Nhị công tử đã cực kỳ hưng phấn.
Nhị Thập trong cơn mơ màng, nghe được hắn nói, “Ta vì ngươi mà chạy đến doanh trại của sơn tặc một hồi, ngươi tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Phạt ngươi xuống phòng bếp làm nha hoàn.”
Nàng ngủ mất.
Tỉnh lại càng mơ hồ, lời nói kia của Nhị công tử rốt cuộc là mơ hay thật?
– —
Ngày thứ hai, quản bếp phái người tới, nói đón Nhị Thập cô nương đi làm việc.
Nhị Thập thu dọn tay nải, chuẩn bị đi.
Thập Tứ kéo mái tóc dài, thập phần khó hiểu, nói: “Chưa từng có thị tẩm nào bị phạt làm nha hoàn phòng bếp cả.”
Thập Nhất kéo tay Nhị Thập, “Ngươi chăm sóc bản thân mình cho tốt, đừng để bị khi dễ.”
Nhị Thập gật đầu.
Thập Tứ ngồi trên ghế đá, nhếch chân lên, “Ngươi gặp sơn tặc, Thập Ngũ cũng gặp sơn tặc. Thập Ngũ trở về thì xuân phong đắc ý, ngươi thì ngược lại, bị đem làm nha hoàn.”
(*Xuân phong đắc ý: Con đường rộng mở, thuận lợi)
Lời này như làm tổn thương người khác, nhưng Nhị Thập biết rõ, lời nói chua ngoa của Thập Tứ thực chất là quan tâm. Nhị Thập lại thấy tốt, làm nha hoàn yên tâm hơn so với làm thị tẩm nhiều. Ít nhất, buổi tối không có ai đạp cửa phòng nàng nữa.
Nhị Thập tháo thẻ bài xuống, đưa cho Thập Nhất.
Thập Nhất không nhận, “Cái này đều là hộ vệ của Nhị công tử trực tiếp lấy.” Huống chi, Nhị công tử chỉ nói đúng hai chữ “trừng phạt”, không có trực tiếp nói đem Nhị Thập hạ xuống làm nô bộc.
Tạm biệt các nàng xong, Nhị Thập ra khỏi Yểm Nhật Lâu.
Buổi chiều, Tiểu Lục ở bên ngoài nhìn trước ngó sau, hỏi: “Nhị Thập thật sự xuống phòng bếp nấu cơm à?”
“Các ngươi có nhận ra không…” Thấy con mắt của mọi người đều đồng lòng nhìn sang, Tiểu Thập mới thần thần bí bí nói: “Nhị công tử gần đây rất lạ, những việc kỳ lạ đều có liên quan đến Nhị Thập.”
“Ta cũng cảm thấy vậy… Nhị công tử đều không có đến bên phòng chúng ta.” Tiểu Lục cúi bả vai, thở dài nói: “Nếu như không phải Nhị Thập trở thành câm, ta nhất định sẽ nghĩ nàng dùng mấy chiêu mị thuật.”
Tiểu Thập bày ra cái bộ dạng sâu xa khó hiểu, “Không đơn giản, chắc chắn là có nội tình.”
Tiểu Lục giữ chặt Tiểu Thập, nhỏ giọng hỏi: “Nội tình gì?”
Tiểu Thập trả lời: “Nội tình không muốn cho ai biết.”
Tiểu Lục trừng mắt lên, “Chẳng lẽ ngươi cũng không biết.”
Thập Tứ quát lớn: “Các ngươi trốn ở kia nói thì thầm gì đấy?”
Tiểu Lục nhảy ra ngoài, đi vào Yểm Nhật Lâu. “Nghe nói Nhị Thập phải rời đi…”
Tiểu Thập nói: “Chúng ta tới tiễn.”
Thập Tứ chê cười nói: “Người đã sớm đi mà giờ mới đến tiễn.”
Tiểu Lục không so đo với nàng, đắm chìm vào ý nghĩ bên trong mình, “Ta không muốn làm nha hoàn. Tiểu Cửu thật tốt a, kéo đi một xe đầy vàng bạc châu báu.” Nguyện vọng của Tiểu Lục chính là nhạt nhẽo như thế, trên miệng thường nhớ mong Tiểu Cửu rồi “vàng bạc châu báu”.
Tiểu Thập nói: “Cho nên a, cần phải nghe lời.”
Tiểu Lục nói: “Nhị Thập cũng không nói được, chỉ có thể nghe. Nàng lại chẳng biết nghe lời.”
Thập Tứ liếc xem thường, “Tiểu Cửu là do bị phu nhân của Nhị công tử ngáng chân chơi đùa rồi đuổi đi. Nhớ kỹ, đắc tội Tô gia tiểu thư còn hơn là đắc tội Nhị công tử.”
“Trước kia không biết quý trọng, hiện tại bỏ lỡ, mới nghĩ ra muốn hỏi một câu.” Tiểu Lục cảm khái nói: “Nhị phu nhân lúc nào mới đem ta đuổi đi a…”
– —
Nhị Thập được thu xếp ở tại phòng của nha hoàn.
Ở cùng còn có ba người khác. Mọi người không biết Nhị Thập làm sai chuyện gì, có điều Thốn Bôn có nhắn nhủ, chiếu cố nàng thật tốt. Bởi vậy, mọi người đối với Nhị Thập cũng lễ phép đối đãi.
Lưu đại nương thân thiện chào đón Nhị thập, tới hỏi: “Ngươi còn thêu thùa không?”
Nhị Thập nhìn Lưu đại nương một cái.
Ánh mắt Lưu đại nương không hề có lẩn tránh, giống như ân cần.
Nhị Thập lắc đầu.
Lưu đại nương có chút thất vọng.
Trở thành nha hoàn, việc vặt vãnh cũng nhiều, Nhị Thập dậy sớm ngủ trễ. Tuy nói không thể so với lúc ở Yểm Nhật Lâu rảnh rỗi không làm gì, nhưng đây mới là cuộc sống quen thuộc của nàng.
Nhị Thập không nói được, bị phân qua một bên rửa chén. Đều là các đại nương, Nhị Thập trầm mặc không nói gì, lại nghe các bà tán gẫu việc thường ngày.
Hôm nay, Thập Ngũ tới.
Kỳ thật nàng đã tới vài lần, nhưng mà lại đúng lúc Nhị Thập bận rộn nhất. Lúc này nàng ngồi ở bên cạnh, nhìn Nhị Thập làm việc.
“Nhị Thập.” Thập Ngũ nhấc váy áo lên, ngồi xổm bên cạnh Nhị Thập, “Chừng nào thì Nhị công tử để ngươi trở về?”
Nhị Thập lắc đầu. Nàng không thực sự muốn trở về, đợi ở đây an toàn hơn.
“Nhị công tử vài ngày trước đã ra ngoài, đến nay cũng chưa trở về.” Thập Ngũ chống cằm, nhìn một bên mặt Nhị Thập.
Bên trong một đám mỹ nhân, Nhị Thập so ra chỉ là bình thường. Nhưng ngồi ở đây giữa những nha hoàn phòng bếp, ngược lại lại lộ ra nhan sắc thanh lệ của Nhị Thập.
Thập Ngũ bỗng nhiên thấp giọng hỏi: “Nhị Thập, Nhị công tử có phải hay không là thích ngươi?”
Nhị Thập thiếu chút nữa té ngã. Nàng khó có thể tin, lắc đầu liên tục.
“Tiểu Thập nói, có một tập phong nguyệt, kể về chuyện giữa chủ tử với nha hoàn.”
Nhị Thập nhanh nhẹn che miệng Thập Ngũ, cắt đứt những lời này. Nàng xua xua tay, bởi vì kinh hãi đột độ, có chút luống cuống tay chân, sau đó kiên định mà lắc đầu.
Thoại bản phong nguyệt đều là dọa người thôi. Đêm đó Nhị công tử cho nàng xem, một nam một nữ ngoại trừ chẻ củi, cũng chẳng nói chuyện nhiều.
Thập Ngũ thận trọng phân tích, “Thế nhưng từ khi Nhị công tử thành thân đến nay, chỉ đến phòng của ngươi.”
Nhị Thập cứng mặt. Ầy, hành động cử chỉ của Nhị công tử, dùng giết chóc để phỏng đoán mới phù hợp. Hai chữ “ưa thích”, không hợp nổi.
Thập Ngũ hàn huyên một lát rồi rời đi.
Nhị Thập bận rộn một ngày, trở về nghe được các nha hoàn trong phòng thì thầm.
Một người nói: “Mấy ngày trước ta gặp được Thốn Bôn công tử, đúng là thực sự rất tuấn tú nha.”
Lúc trước, nha hoàn bên Tam tiểu thư nhớ thương Thốn Bôn không ngớt, người ở phòng bếp cũng ngưỡng mộ đại danh hắn đã lâu.
“Đúng vậy a.” Một người khác nói: “Tuy vậy, Tam tiểu thư làm mối cho Thốn Bôn nhiều lần, ngài đều cự tuyệt. Ngài ở chỗ này, cũng gần như địa vị chủ tử.”
Mệt mỏi một ngày, Nhị Thập sớm đi ngủ.
Không ngờ lại mơ thấy Mộ Cẩm. Trong mơ là một đêm trăng tròn, hắn mặc y phục xanh trắng giống lúc rơi xuống hồ, tay cầm quạt trắng.
Sắc trắng làm cho nàng hoảng sợ.
Hắn đứng ở bên hồ, từng bước một đi tới giữa hồ.
Nàng nhắm mắt lại. Chỉ cần không nhìn thấy, mặc kệ hắn sống hay chết.
Sau một lát, lưng nàng lạnh toát, bị hắn nhéo lại. Nàng hoảng sợ muôn dạng, nghe được hắn nói: “Thật ra là ta thích —— ”
Nhị Thập bị dọa sợ chết khiếp, không dám nghe hắn nói, từ trong mộng tỉnh dậy. Nàng nghe được trong lòng “Đoàng” một tiếng, cực kỳ giống tiếng chuông tang mà sởn hết cả gai ốc. Nàng thở ra một hơi lớn.
Lúc này, nha hoàn ở giường đối diện lật người.
Nhị Thập kéo chăn phủ kín mặt.
Nhị công tử nhiều năm như vậy, thị thiếp một đống, chưa từng thấy yêu thích ai.
Chỉ là ác mộng thôi.