Nhượng Xuân Quang

Chương 20: Không có gì vui


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.

Editor: Zorba, June

Nhị Thập vừa muốn gõ cửa.

Cửa vừa vặn mở ra.

Phó quản gia Trần hai chòm râu run run, định nói chuyện lại không biết nói gì. Hắn chắp tay hành lễ, lặng lẽ rời đi.

Thốn Bôn không thấy bóng dáng.

Người bên trong cánh cửa kia đã thay một bộ y phục tơ lụa xám trắng.

Có một lần trong gia yến của Mộ phủ, Nhị Thập mang áo choàng đến cho Tam tiểu thư, sau đó liền lui ra. Tuy chỉ trong một cái liếc mắt ngắn ngủi, đã cảm thấy Mộ Cẩm là khác biệt nhất trong ba người, đặc biệt về mặt thần thái. Mộ đại công tử cũng gọi là anh tuấn, chỉ thua kém Nhị công tử một chút. Các nha hoàn khi nói chuyện phiếm, lúc nói về Nhị công tử phần lớn đều miêu tả hình dáng hắn. Nhưng thứ hùng hổ doạ người nhất của hắn chính là khí chất. Còn dung mạo tuấn tú hay không thì phải bàn sau.

Giống như lúc này, giấu đi vẻ sắc bén, hắn đơn thuần chỉ là một thiếu niên tuấn tú.

Nhị Thập ngoan ngoãn đi vào.

Dưới ánh đèn Mộ Cẩm nâng lên đôi mắt cảnh cáo.

Nàng quỳ gối trước mặt hắn.

Hắn khép lại đôi mắt phong nguyệt, đuôi lông mày khẽ động, thiếu niên tuấn tú đơn thuần đã không thấy nữa, chỉ còn lại duy nhất Nhị công tử khoan khoái. “Phạt ngươi nhiều lần như vậy, ngươi đã biết nhìn sắc mặt rồi. Còn chưa có bắt ngươi quỳ, đã xin nhận tội.”

Nhị Thập quỳ rạp nửa người, mười ngón tay khép lại, trán tỳ xuống đất.

Chính như lời Thốn Bôn nói, Nhị công tử giết hay không giết, chỉ trong một ý niệm. Chỉ cần nàng vượt qua được cái chớp mắt kia, thì có thể bình an vô sự.

Mộ Cẩm không nói gì, đôi mắt nhìn dọc sống lưng nàng. Hắn gần đây thường có xúc động muốn róc xương, ngón tay lại vô thức gõ gõ.

Nhị Thập chọn một bộ xiêm y gần giống màu áo choàng đỏ của hắn, tuy vậy đây chỉ là chiếc váy áo đã cũ, màu đã phai thành đỏ thẫm.

Mộ Cẩm một tay đỡ trán.

Xiêm y này của nàng, sắc đỏ như dập tắt hỏa tâm, đỏ giống hoa khô tàn úa. Tóm lại là một sắc đỏ không đủ thuần. Giống như nàng, ngu ngốc không đến, mà thông minh cũng chẳng được.

Tối hôm qua tại chính chỗ này. Hắn đã nói với Thốn Bôn, chỉ cần hôm nay nàng không bỏ trốn, hắn liền có thể yên tâm. Tình cảnh hôm nay lại như vậy, tâm tình bỏ được xuống mới lạ.

Nàng hôm nay, coi như đã làm đúng một việc. Nếu không phải nàng tự mình chạy trốn khỏi doanh trại sơn tặc, giúp Mộ Cẩm thưởng thức được biểu tình thảm bại của Lỗ Nông, Mộ Cẩm thật sự có lẽ đã xuống tay tàn nhẫn.

Mộ Cẩm nhiều năm đã không dính máu tươi.

Hắn luyện võ công tâm pháp sát khí rất nặng, sư phụ sợ hắn tẩu hỏa nhập ma, liền khuyên hắn buông bỏ đao khí.

Mộ Cẩm không nghĩ sẽ thành Phật. Hắn còn có Thốn Bôn, máu văng tung tóe cũng không đến lượt hắn. Hắn những năm gần đây đã thu liễm. Nếu không phải tại nữ nhân này xuất hiện, hắn còn có thể nhàn hạ lâu hơn.

Nhị Thập chờ nửa ngày không thấy Mộ Cẩm nói gì, cũng không dám ngẩng đầu lên. Nàng nhắm mắt. Thật là một ngày lăn lộn đầy sợ hãi. Nàng lập tức mở mắt ra, để tránh không cẩn thận lại ngủ gật, chọc giận hắn.

Giá như sinh tử chỉ trong một cái chớp mắt, có thể biến thành hai cái chớp mắt, rồi ba cái chớp mắt, nàng sẽ không phải lừa dối để qua chuyện. Quỳ như vậy, trước mắt tối tăm, nàng nhịn không được nhắm mắt dưỡng thần.

Nàng vẫn không nhúc nhích.

Mộ Cẩm trừng mắt, nữ nhân này sẽ lại không ngủ chứ? Dám ở trước mặt hắn ngủ gật, nàng là người đầu tiên, hơn nữa ngủ gật không chỉ một lần. Chỉ cần hắn nhẹ nhàng một cước, nàng về sau không cần ngủ gật, cứ như vậy an giấc ngàn thu.

Thế nhưng một cước cuối cùng cũng không xuất ra, hắn mở miệng nói: “Đứng lên đi.”

Nhị Thập lập tức cung kính sửa thành tư thế ngồi quỳ.

Nàng rũ mi rũ mắt. Mộ Cẩm bỗng nhiên phát hiện, nàng thế mà lông mi lại thật dày, như một tấm mành che đậy dao động nơi ánh mắt. Nhưng mà, hắn cũng chẳng gặp nhiều cảm xúc trong mắt nàng, không gì ngoài bình tĩnh rồi sợ hãi, bình tĩnh rồi sợ hãi, cứ thế lặp đi lặp lại.

“Ngươi hôm nay gây ra chuyện.” Hắn nâng tách trà lên, nhẹ nhấp một ngụm, “Nên tính như thế nào?” Hắn hỏi ra những lời này, liền thấy trong mắt nàng xuất hiện những cảm xúc quen thuộc, lại là một vòng luẩn quẩn.

Nhị Thập tròng mắt vừa động.

Mộ Cẩm cầm lấy một trang giấy ố vàng, chỗ nếp gấp bị tàn phá.

Nàng chợt sững sờ tại chỗ.

Hắn giơ lên nụ cười, “Ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới chạy trốn đến chân trời góc biển, khế ước bán mình vẫn còn nằm trên tay ta.”

Một tờ khế ước này, ngoài uy hiếp nàng, còn có thể uy hiếp ai? Nhị Thập đầu óc kêu loạn, bỗng chốc có dự cảm không ổn, chạy nhanh đến chỗ hắn mà dập đầu.

“Đi tới đi lui lại là chiêu này.” Hắn nâng cằm nàng lên, “Ngươi sợ chết?”

Nhị Thập gật đầu.

“Ta thấy ngươi một chút cũng không sợ. Chỗ nào chết càng nhanh, ngươi càng hướng đầu chạy.”

Nàng định dập đầu, cằm bị hắn bóp chặt muốn chết, không thể động đậy.

“Lại quên mất.” Hắn nói: “Ngươi không biết chữ.”

Nhị Thập thấm mồ hôi.

“Ngươi chuyển qua chuyển lại mấy nhà, khế ước có chút cũ. Nhưng mà dấu tay bên trên vẫn còn rõ.” Hắn đem giấy trải ra trước mặt nàng, “Buổi tối thấy nha hoàn của Đông Ninh, ta liền nhớ ra, ngươi chẳng phải là nha hoàn sao. Người hầu của Mộ gia đều có cái này. Trên đây còn có dấu tay của người nhà ngươi. Chỉ cần ta đem khế ước bán mình này nộp lên quan phủ, dù ngươi có chạy đến đâu thì vẫn có thể bắt về. Không bắt lại được, ta chỉ cần đến tìm cha ngươi đòi người. Cha ngươi tên là… À, Từ Đại Chính. Ở Tây Phụ Quan đúng không?”

Nhị Thập bất lực. Cũng là nàng sơ ý, không nghĩ tới khế ước bán mình còn có tên cha. Năm đó nàng tự mình điểm chỉ, cũng không biết là cha đã điểm chỉ thêm lúc nào.

“Cầu xin tha mạng à.” Mộ Cẩm cười đến tàn nhẫn, “Nghe chán rồi.”

Nàng ôm chân hắn, thiếu chút nữa đập vào đầu gối hắn.

“Tưởng ta không trị được ngươi.” Hắn nhẹ nhàng thu hồi khế ước bán mình.

Nhị Thập nhìn hắn cầu xin.

Hắn thích nhìn, vẫn là tròng mắt hoảng sợ mà tối đen như mực. “Lúc chạy trốn như vậy, không có nghĩ đến ngày hôm nay sao?”

Nàng chỉ chỉ miệng mình, khoa tay múa chân.

Mộ Cẩm hỏi: “Ngươi muốn giải thích?”

Nàng gật gật đầu.

Hắn cười khẽ, “Được, trước mắt nghe ngươi giải thích thế nào.”

Nhị Thập bò từ mặt đất lên, ngồi trên một cái ghế khác, thân hình hết nghiêng trái lại nghiêng phải. Sau đó làm động tác nắm dây cương.

Cái này cũng dễ đoán. “À? Ngựa chạy làm xe ngựa hết nghiêng trái rồi lại nghiêng phải.”

Tiếp theo, nàng hoảng sợ cực độ, thân thể từ trái sang phải vẽ ra một cái vòng tròn lớn.

Mộ Cẩm nâng chén trà lên, “Xe ngựa xoay vòng.”

Nàng ở trên ghế lăn lên lăn xuống, sau đó đang muốn nằm ngã xuống đất.

“Ngừng.” Hắn nâng cằm nàng lên, xoay về hướng giường. “Nằm trên giường đi, bẩn thì chốc nữa lại phải tắm.”

Nhị Thập ngẫm lại cũng đúng.

Giường của hắn so với giường nàng vừa to vừa mềm, cả giường đều là mùi của hắn. Giống như lúc nàng bị bao trọn trong áo choàng, lúc đầu ngửi mùi tưởng túi thơm, đến gần mới phát hiện không chỉ là mùi túi thơm. Cái vị Nhị công tử này, tính tình cổ quái, mùi hương cũng khác người.

Nhị Thập vốn đang ngồi lại lập tức ngã trên giường.

Mộ Cẩm giải đoán từng động tác của nàng, “Bị đụng quá mạnh, ngươi té ngã ở trong xe ngựa.”

Nàng ở trên giường lăn lăn, hết lăn trái rồi lại lăn phải, tiếp theo dang hai tay ra, đảo mắt, đầu nghiêng sang một bên rồi nhắm mắt lại.

“Ngươi bị ngất đi.”

Nhị Thập mở mắt ra, đầu tiên là vẻ mặt mờ mịt, lúc sau giống như gặp được cái gì đó đáng sợ, đôi môi hơi hơi run rẩy, khẩn trương túm lấy xiêm y, trừng mắt về phía trước.

Mộ Cẩm buồn tẻ ở bên kia ghế nằm xuống, lười biếng nói, “Ngươi vừa tỉnh lại liền gặp phải sơn tặc.” Nghe diễn còn phải tiêu tiền, này lại có miễn phí, chẳng phải cũng vui sao.

Nàng động tác không ngừng, làm ra bộ dáng bị trói, ngã trở về trên giường. Sau đó sợ hãi mà động đậy hai chân, liên tục lắc đầu. Trong mắt giống như còn có nước mắt run rẩy.

Thần sắc hắn ngưng lại, hỏi: “Bọn chúng chạm vào ngươi?”

Nhị Thập lắc đầu, chỉ chỉ chính mình y phục đỏ trên người. Nhìn thấy màn giường, nàng kéo một bên, đem màn giường cuộn thành một quả cầu tròn.

Hắn nhìn cái màn giường bị nàng kéo đến uốn nếp.

Nàng đứng lên, đem quả cầu tròn nắm ở trước ngực, hướng hắn khom lưng.

Mộ Cẩm nhớ tới bộ xiêm y vải thô của Lỗ Nông, khinh miệt nói: “Thành thân?”

Nàng gật đầu.

“Ngươi như vậy, cũng được mãng phu nhìn trúng.” Nhị công tử giọng nói không nóng không lạnh.

Nhị Thập xuống giường, ở trong phòng chạy lên, chạy tới chạy lui lau mồ hôi, len lén nhìn phía Mộ Cẩm ngóng trông trả lời.

Đôi mắt như sao trời của hắn ánh lên ý cười, “Tiếp tục.”

Nàng thực sự không phân biệt được ý cười kia là nguy hiểm hay nhiệt tình, chỉ có thể tiếp tục chạy.

Hắn chậm rãi không nói lời nào.

Nhị Thập nghĩ, không lẽ như vậy mà lại không đoán ra?

Mộ Cẩm buông chén trà, quan tâm hỏi: “Chạy trốn mệt không?”

Đương nhiên. Thế nhưng nàng lại lắc đầu.

Hắn lúc này mới nói: “Ý ngươi là, bọn họ bắt ngươi. Ngươi không vui liền chạy trốn.”

Nhị Thập vốn định lại chạy lần nữa, để hắn thấy được nàng thật sự nỗ lực trốn thoát khỏi sơn trại, nhưng nàng mệt mỏi liền thôi. Nàng quay đầu lại, làm ra biểu tình sợ hãi, lại làm đôi tay bị trói.

Mộ Cẩm thong thả ung dung nói: “À, chạy không được xa, ngươi bị bọn chúng bắt trở về.”

Nàng chỉ chỉ hắn, làm một cái động tác chém người.

“Hửm?”

Nàng đi tới trước mặt hắn.

Hắn chờ nàng diễn kịch.

Nào ngờ, nàng bỗng nhiên nắm hắn tay.

Chỗ hạ thân bỗng cương lên.

Nàng mím môi, đáng thương tội nghiệp mà nhìn hắn.

Không người nào dám chạm vào mà không có sự cho phép của hắn, nữ nhân này đúng là ăn gan hùm mật gấu. Mộ Cẩm hất tay nàng ra, “Ngươi có ý gì?”

Nhị Thập ngơ ngác. Nàng chỉ muốn làm chân thật một chút, biểu đạt nàng dựa vào hắn. Hắn bình thường véo eo nàng, nhéo mặt nàng, thập phần thuận tay. Nàng nắm tay hắn có tý, chẳng nhẽ lại chiếm tiện nghi của hắn?

Mộ Cẩm phất tay, “Cách xa ta một chút.”

Nàng chạy nhanh trở về, cách xa hắn ba thước.

Hắn hỏi: “Ngươi vừa rồi có ý gì?”

Nàng nhíu mày, chạy vài bước, dừng lại, chỉ chỉ hắn, lại làm cái động tác chém người.

Mộ Cẩm đoán: “Nhớ đến ta, chờ ta đi cứu ngươi?”

Nhị Thập hô to một hơi, gật gật đầu.

“Nghe ý tứ của ngươi, ngươi trong lòng chính là nhớ thương ta, gặp nạn cũng không quên vì ta mà thủ thân như ngọc. Cho nên, ngươi là cam tâm tình nguyện ở lại nơi này.”

Nàng gật đầu mạnh.

“Thì ra là thế.” Mộ Cẩm tiến lên, nhéo cằm nàng lên, “Kẻ lừa đảo, mở miệng ra toàn lời dối trá. Vì cái khế ước bán mình có tên Từ Đại Chính, cho nên mới bịa ra một vở kịch như vậy.”

Thật sự không phải, này mà bịa ra sớm thì diễn đã tốt rồi. Nàng chân thành lắc đầu.

“Rất được, rất được.” Mộ Cẩm xem kỹ đôi mắt nàng, “Nếu không có thứ kiềm chế ngươi, ta không thể an tâm. Ngươi thực may mắn, bị ta phát hiện ra nhược điểm, hết thảy đều dễ làm.”

Hắn buông nàng ra, “Về sau muốn chạy trốn, nhớ dùng đầu óc.”

Nhị Thập cúi đầu, cực kỳ nghe lời.

“Nói xong chuyện phiếm rồi, chúng ta nói chuyện chính sự.”

Lại còn cái chính sự gì nữa… Nàng dè dặt.

Mộ Cẩm tiến đến gương mặt nàng, ngửi ngửi, “So với bình thường đã chút mùi thơm nữ nhân hơn rồi. Hôm nay ngươi rời đi, tuy không phải ngươi cố ý, nhưng cũng chọc ta không thoải mái.” Hắn ở bên tai nàng, thấp giọng nói. “Đêm nay hầu hạ ta cho tốt, ta vui thích, tha cho ngươi một mạng.”

Nhị Thập: “…”

“Lần trước đi Phù Nhung Hương xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Mộ Cẩm cầm một cuốn thoại bản nhỏ, “Cho ngươi, trên sách không có mấy chữ, đều là hình vẽ. Nhanh lẹ học mấy chiêu.”

Nàng nghệt mặt. Lần chẻ cúi trước của hai người, cũng là hơn mười ngày trước. Ngẫm lại tình cảnh hiện tại của nàng, bị bổ cũng đã bổ rồi, mạng sống quan trọng hơn.

Nhị công tử tựa như đại lão gia môn, nhàn hạ tựa trên giường.

Nhị Thập không còn cách nào khác, đứng tại chỗ mà xem qua thoại bản. Xem được vài tờ, nàng nghĩ, hay vẫn là nàng nằm, Nhị công tử dùng sức, còn nàng tiết kiệm sức lực.

Nhị công tử chờ hồi lâu, nói: “Ngươi hiểu biết thật kém cỏi.”

Nàng thừa nhận, tại phương diện này nàng không có hiểu biết. Huống hồ, trong cái thoại bản chẻ củi này, nữ nhân biểu tình cực kỳ thống khổ. Nàng chung quy vẫn có chút khiếp sợ.

“Chậm rãi xem, ta chờ xong.”

Sau những lời này, chờ một hồi lâu, Nhị công tử lại mở miệng: “Ta nói với ngươi một câu.”

Nhị Thập ngẩng lên.

“Ngươi đâu chỉ là hiểu biết kém, ngươi là hoàn toàn không có.”

Nàng tiếp tục xem.

Trong chốc lát, Nhị công tử từ bỏ, hướng phía trước lấy đi thoại bản. “Ngày khác học vậy.”

Nhị Thập mong chờ lời này sẽ giúp trì hoãn thời gian. Nhị công tử lăn lộn một ngày, chắc hẳn cũng mệt mỏi rồi, thật tốt khi hắn không còn tâm sức làm tiếp những việc này nữa. Nàng an tĩnh ngủ tại đây một đêm, không thể tốt hơn.

Nhưng mà, Nhị Thập nghĩ sai rồi. Lục soát núi không phải Nhị công tử, hắn nghỉ ngơi từ lâu, sức lực đã tràn trề.

Mộ Cẩm cuộn một tấm khăn, nhét vào miệng nàng. Lấy thêm một khăn lụa màu đỏ đắp lên nàng mặt.

Nhị Thập cắn chặt khăn. Nằm ở trên giường, tùy ý hắn bài bố.

Chưa đầy một lát, Nhị công tử rút cái thứ ra khỏi cái miệng duyên dáng nhưng không diễn tả được lời nói. “Người câm là thanh tịnh. Nhưng không rên lấy một tiếng, không có gì vui.”

Nàng giả người chết, vẫn không nhúc nhích. Không có gì vui liền kết thúc sớm một chút.

Nào ngờ, Nhị công tử nói: “Lên, đem giải dược trị câm đến đây.”

Nhị Thập: “…”

Hắn nhấc khăn lụa ra, kéo nàng lên.

Hai người đều ngồi xuống.

Nhị công tử nói như thể có chuyện lạ: “Lúc trước nên cắt đầu lưỡi, không nên cho uống thuốc độc. Đầu lưỡi tốt xấu gì cũng có thể “ưm a” vài câu, không đến mức một chút thanh âm nào đều không có.”

Khi nói chuyện, hắn thuận tay vuốt vuốt cây quạt.

Nhị Thập hé miệng, cánh môi mím lại vào trong. Sợ không cẩn thận một cái, cây quạt liền lấy luôn đầu lưỡi nàng.

Mộ Cẩm đem một bao thuốc bột nhỏ rắc vào chén, đẩy đến trước mặt nàng, “Không cần nói cảm ơn.”

Nhị Thập: “…”

Nếu có thể nói chuyện, cái mạng nhỏ này của nàng sẽ càng nguy hiểm.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.