Edit: Thanh Thanh
Beta by Sên
~~~~
Bùi Xuyên không hề đuổi cô đi, Bối Dao cực kỳ vui vẻ.
Cô đeo một cái cặp sách màu trắng, cái cặp này hôm qua Triệu Chi Lan mua ngoài chợ với giá năm đồng. Bên trên còn có một con gấu trúc nhỏ.
Cả hai đời Bối Dao yêu nhất cái cặp sách này, nó to bằng nửa người cô, nhưng mà cô vẫn luôn đeo nó thật lâu.
Ít nhất trong trí nhớ của cô thì tới năm lớp ba nó vẫn làm bạn với cô.
Bối Dao cẩn thận cất nó vào trong ngăn bàn, cô Dư bắt đầu phát sách.
Dạy Học Tiền Ban không dễ dàng chút bào, bởi vì Học Tiền Ban là giai đoạn giữa nhà trẻ và tiểu học. Ở nhà trẻ chương trình học khá lộn xộn, bọn nhỏ chỉ cùng chơi với nhau là chính, tới Học Tiền Ban, phải học được kỷ luật, giáo viên khi thì cổ vũ, khi thì lại phải nghiêm khắc, mới có thể quản được bọn nhỏ ham chơi.
Dư Thiến hỏi: “Bạn nhỏ nào có thể giúp cô phát sách nào?”
Thật nhiều cánh tay nhỏ giơ lên, Trần Hổ tích cực đến nỗi sắp nhảy lên. Dư Thiến cười chọn Trần Hổ, Lý Đạt, và bốn bạn nhỏ khác cùng nhau phát sách.
Sách Học Tiền Ban đều là sách giáo khoa nhỏ, còn có tranh vẽ màu sắc rực rỡ. Quyển sách mới tinh cầm trên tay nặng trĩu, một đứa bé chỉ có thể cầm năm sáu quyển, Dư Thiến vốn dĩ đang rèn luyện tính tích cực cho bọn nhỏ, cho nên phát chậm một chút cũng không sao cả.
Bọn nhỏ lần đầu tiên nhận được sách mới, chúng cực kỳ gấp gáp mở sách ra xem.
Trần Hổ đảo mắt. Quyển Toán ở dưới cùng có vài nếp gấp, còn có rất nhiều vết bùn, cậu ta cầm quyển sách này, đi về phía bàn đầu tiên gần cửa sổ, ném vào bàn của Bùi Xuyên.
Sách giáo khoa dính bùn, mép sách bị gấp cực kỳ rõ ràng.
Bùi Xuyên mặt không biểu tình, cầm quyển sách bẩn nhất viết tên lên. Tư thế cầm bút chì rất ngay ngắn, viết chữ “Bùi Xuyên Học Tiền Ban lớp số 1” ở đầu trang sách. Bùi Xuyên vừa quay đầu, đã thấy cô nhóc ngồi cạnh đang nhìn chằm chằm mình.
Búi tóc trên đầu cô đã bị tung một nửa, hơi ngốc nghếch đáng yêu và buồn cười, nhưng mà chính cô cũng không biết. Dải lụa buông xuống, cô lại ngồi gần như vậy, còn có mùi sữa, thân hình nho nhỏ, tròng mắt sạch sẽ.
Thấy Bùi Xuyên đang nhìn cô, cô lộ ra một nụ cười sáng ngời.
Trần Hổ lại đến phát sách giáo khoa, liếc nhìn Bối Dao bằng một ánh mắt xem thường, cậu ta mới đưa cho Bối Dao một quyển sách giáo khoa mới tinh và sạch sẽ, Bối Dao nói: “Cảm ơn cậu, Trần Hổ.”
Trần Hổ hừ một tiếng, phát cho người bên dưới.
Tuy Trần Hổ chán ghét Bùi Xuyên, nhưng cậu ta không có giận chó đánh mèo lên người Bối Dao. Nhưng nếu Bối Dao còn chơi với tên người câm kia, vậy thì nói không chừng!
Bối Dao mở sách mới ra, đầu tiên cũng tò mò lật xem tranh vẽ, sau đó viết tên lên một cách ngay ngắn.
Bùi Xuyên mắt nhìn thẳng, cũng không quan tâm cô bé này có biết viết tên không, hay là viết cái gì.
Từ lúc bắt đầu phát sách, lớp học đã lộn xộn, bọn nhỏ bắt đầu ríu rít. Dư Thiến cũng không vội, cô đã có bao nhiêu năm kinh nghiệm dạy học, biết bọn nhỏ này nên quản lý bằng cách nào. Cô Dư cho bọn nhỏ thời gian làm quen với các bạn ngồi trước ngồi sau, phòng học lập tức náo nhiệt.
Có bạn nhỏ chọc đầu bút chì vào áo Bối Dao, cô quay đầu lại, một cô bé hơi gầy đang toét miệng cười: “Tớ tên là Nghê Tuệ, cậu tên là gì?”
“Tớ là Bối Dao.”
Nghê Tuệ lặng lẽ nhìn Bùi Xuyên, cuối cùng cũng không dám hỏi.
Bạn cùng bàn của Nghê Tuệ cũng thò đầu sang nói chuyện, là một cậu bé tóc hơi dài, trên mặt có mấy nốt tàn nhang: “Tớ là Cốc Hưng Hoa, năm nay năm tuổi.”
Không ai gọi Bùi Xuyên, Bùi Xuyên cũng không quan tâm, cậu rũ mắt, yên lặng đọc sách.
Bối Dao làm quen với bạn mới xong, thì quay đầu lại nhìn cậu. Không biết vì sao, Bùi Xuyên lúc này không còn bình tĩnh như trước, thậm chí còn có xúc động muốn giật búi tóc của cô, muốn nhìn cô tức giận.
Bùi Xuyên bình ổn lại hô hấp, mặt không biểu tình lật sách.
Học Tiền Ban không giống như nhà trẻ, 11 giờ trưa mới tan học. Bọn nhỏ mới chuyển từ nhà trẻ lên đây đã mong ngóng cha mẹ từ lâu.
Dư Thiến cười cười: “Cha mẹ các em sẽ không tới cửa phòng học đón các em, cô dẫn các em tới cổng trường xếp hàng rồi đợi. Bắt đầu từ tổ đầu tiên, xếp thẳng hàng để đi gặp ông bà, cha mẹ nào!”
Những đứa trẻ khác đều đi như thế, chỉ có Bùi Xuyên là ngoại lệ —— bởi vì cơ thể đặc thù của cậu nên Bùi Hạo Bân lái xe vào trong trường.
Bùi Hạo Bân đón con trai rồi, lúc đi ngang qua cổng trường, nhìn thấy tiểu Bối Dao đang ngoan ngoãn đứng xếp hàng.
Bởi vì còn nhỏ, nên cả người lùn lùn một mẩu.
Khuôn mặt nhỏ tròn tròn, búi tóc trên đầu hơi lộn xộn.
Bùi Hạo Bân không nhịn được cười lên một tiếng: “Dao Dao cũng tới Học Tiền Ban, còn học cùng lớp với con, Tiểu Xuyên, chúng ta tiện đường đón cô bé về nhà nhé.” Nhà Bối Dao không có xe, đường hơi xa, nếu để đứa trẻ nhỏ như vậy muốn tự mình đi thì cho dù là Bùi Hạo Bân cũng có chút đau lòng.
Tròng lòng Bùi Xuyên còn có ngọn lửa không biết tên từ lúc ở trong phòng học.
Anh bình tĩnh nói: “Cha đi thôi. Lỡ như mẹ cậu ấy tới đón, không thấy cậu ấy đâu thì sẽ sốt ruột.”
Bùi Hạo Bân ngẫm nghĩ một lúc, thấy con trai mình nói cũng đúng, vì thế bèn chạy xe máy đi tiếp.
Khuôn mặt nhỏ của Bùi Xuyên nhàn nhạt không có cảm xúc, nghiêng mắt nhìn về phía sau.
Cô bé đứng đằng trước có đôi mắt to trong suốt, đang ngạc nhiên nhìn hai cha con bọn họ đi xe qua, cô nhận ra đây là xe của chú Bùi. Bối Dao cười cong mắt, dùng sức vui sướng vẫy tay—— Hẹn gặp lại, Bùi Xuyên!
Bùi Xuyên thu hồi ánh mắt, mím môi.
~~~
Từ khi biết Bối Dao đi Học Tiền Ban, Triệu Tú cả người đều không thoải mái.
Trong xưởng may, tiếng máy móc vang lên kẽo kẹt có quy luật. Triệu Tú nói chuyện phiếm với Triệu Chi Lan: “Dao Dao nhà cậu mới có bốn tuổi, nhỏ như vậy đã đưa đi Học Tiền Ban, không theo kịp tiến độ thì phải làm sao?”
Triệu Chi Lan trong lòng bay bổng, nhưng ở chung với Triệu Tú nhiều năm như vậy, bà vẫn giữ vẻ ngoài không cảm xúc. Tay bà vẫn làm việc không ngừng, ngoài miệng vẫn nói: “Dao Dao còn có chút thiên phú, biết làm Toán, chính con bé đề nghị muốn đi Học Tiền Ban đó.”
Máy may ở bên cạnh khựng một cái, Triệu Tú suýt nữa bị kim đâm vào tay.
Triệu Tú cắn răng, trong lòng hụt hẫng. Phương Mẫn Quân còn lớn hơn Bối Dao nửa tháng, bây giờ vẫn còn đang ở nhà trẻ chơi, Bối Dao đã Học Tiền Ban, vậy chẳng phải là con gái mình sẽ học kém con gái Triệu Chi Lan một lớp sao?
Không thể như thế này được!
Hôm ấy về nhà, Triệu Tú bèn thương lượng với chồng: “Hay là chúng ta đưa Mẫn Mẫn đi Học Tiền Ban đi, dù sao trường tiểu học cũng gần, chúng ta nói nói chuyện với giáo viên là được.”
Chồng của Triệu Tú – Phương Hâm không tán thành: “Mẫn Mẫn mới bốn tuổi.”
“Bốn tuổi thì làm sao! Con bé ngu ngốc Bối Dao kia cũng đã đi Học Tiền Ban rồi!”
“Đừng gọi người con nhà người khác là đứa ngốc.”
Triệu Tú không cho là đúng: “Nhưng còn không phải là ngây ngốc hay sao, nghe giáo viên mầm non nói Bối Dao học chậm hơn so với những đứa bé khác, Mẫn Mẫn nhà chúng ta thông minh như vậy, đưa đi học khẳng định là được.” Bà ta ngẫm nghĩ, càng nghĩ càng thấy cần phải làm ngay, đi tới đi lui trong phòng, còn nhéo Phương Hâm một phen, “Có phải anh ngại phiền phức hay không, em nói cho anh biết, chuyện này phải làm cho tốt, Mẫn Mẫn nhà chúng ta năm nay nhất định phải đi Học Tiền Ban!”
Phương Hâm bất đắc dĩ, nhưng không chống lại được sự cố chấp của Triệu Tú, chỉ có thể đồng ý đi làm chuyện này, ông ta vốn chính là thầy giáo, làm chuyện này thật ra còn dễ dàng hơn Bối gia nhiều.
Triệu Tú kéo Phương Mẫn Quân qua: “Mẫn Mẫn, mẹ nói cho con biết, rất nhanh thôi con sẽ đi Học Tiền Ban, ở đó học cho tốt vào, nghe lời thầy cô giáo, có biết hay không? Nhất định phải nỗ lực thi đua, phải cố găng giỏi hơn Bối Dao.”
Phương Mẫn Quân được xưng là “Tiểu Ngọc Nữ” khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, trịnh trọng gật đầu.
Triệu Tú yên tâm.
Vào ban đêm, Triệu Tú nằm mơ về bài kiểm tra cuối kỳ. Mẫn Mẫn nhà bà ta cầm bài thi 100 điểm trở về, Bối Dao ngu ngốc ở dưới tầng được có 50 điểm, Triệu Chi Lan cực kỳ tức giận.
Triệu Tú nằm mơ cũng không nhịn được cười ra tiếng.
~~~
Bởi vì Học Tiền Ban xa hơn nhà trẻ rất nhiều, hiện tại Bối Dao buổi sáng 6 giờ rưỡi đã phải rời giường.
Mỗi buổi sáng cô còn buồn ngủ dụi mắt, khi ra đến cửa tinh thần lại tràn đầy.
Triệu Chi Lan và Bối Lập Tài đi làm đều không tiện đường với đường đi nhà trẻ, nhưng xưởng của Triệu Chi Lan không quy định nghiêm khắc, đi làm muộn một chút cũng không sao, cho nên Triệu Chi Lan phụ trách việc đưa Bối Dao đi học.
Phương Mẫn Quân được Phương Hâm đưa đón, bởi vì Phương Hâm vốn dĩ chính là thầy giáo ở trường tiểu học Thái Dương Quan.
Bối Dao mặc cái áo khoác nhỏ màu xanh lục, hôm nay trời không mưa, vậy nên búi tóc của cô cũng không có lộn.
Phương Hâm đi cả một đường, đều có trẻ con chào một tiếng thầy Phương. Đi ở bên cạnh Phương Hâm là Phương Mẫn Quân cũng thành đối tượng được mọi người chú ý.
“Oa đó là con gái của thầy Phương sao?”
“Nghe nói rất giống Thường Tuyết, hôm nay thấy mặt đúng là có điểm giống nha!”
“Ha ha ha đây là tiểu Thường Tuyết “tiểu Ngọc Nữ” đi.”
Trong tiếng nói ríu rít cực kỳ hâm mộ, sống lưng Phương Mẫn Quân thẳng tắp đi đến trường học.
Dù gì tuổi cũng còn nhỏ, Phương Mẫn Quân không che giấu được sự đắc ý khi được mọi người yêu thích. Những năm này con của giáo viên chính là những người được để ý và được lấy lòng nhất. Bối Dao nhìn qua cũng không có hâm mộ, Phương Mẫn Quân vốn dĩ rất đẹp mà!
Bối Dao che quả táo đỏ thẫm ở trong cặp sách, đang nghi xem nên đưa cho Bùi Xuyên như thế nào.
Dựa theo yêu cầu của Triệu Tú, Phương Mẫn Quân cũng được phân vào học ở lớp 1.
Cô Dư Thiến hơi sầu não.
Lớp học vốn dĩ có 58 bạn học vừa đẹp, hiện tại bạn nhỏ Phương Mẫn Quân đến thì nên cho ngồi chỗ nào mới tốt đây?
Thật ra lúc thầy Trịnh nghe thấy thế, thì liền nghĩ đến cách để Bùi Xuyên ngồi một mình.
Mấy ngày nay thầy cũng đã nhìn ra, Bùi Xuyên tính cách quái gở, không muốn giao tiếp với bạn lớp, thường thường đều là đắm chìm ở thế giới của chính mình, hơn nữa Bùi Xuyên cũng không để ý tới tiểu Bối Dao ngồi cùng bàn với mình, để Bối Dao cùng Phương Mẫn Quân làm bạn ngồi cùng bàn, Bùi Xuyên ngồi một mình tựa hồ đối với sinh hoạt của Bùi Xuyên cũng không có thêm ảnh hưởng gì.
Thầy Trịnh cùng cô Dư Thiến nói ra ý tưởng của mình.
Cô Dư Thiến nhíu mày: “Như vậy không tốt lắm đâu, tôi nghe nói đứa trẻ tàn tật nội tâm vốn dĩ rất mẫn cảm, để Bối Dao vừa Phương Mẫn Quân làm bạn cùng bàn, Bùi Xuyên sẽ nghĩ như thế nào?”
Thầy Trịnh đẩy mắt kính: “Tôi mấy ngày nay cũng có quan sát qua, Bùi Xuyên không thích cười, Bối Dao thích cười, cô bé này thật đáng yêu, nhân duyên không tồi. Chỉ là Bùi Xuyên không thèm để ý cô bé, nhiều lúc tôi nhìn thấy Bối Dao hơi qua vạch một chút, Bùi Xuyên đã đẩy cánh tay cô bé ra, dường như không muốn bất luận kẻ nào xâm chiếm lĩnh vực của mình.”
Trong lòng Bùi Xuyên có ranh giới nhất định, không để cho Bối Dao vượt qua. Cô bé ngốc nghếch cố tình lại không chịu hiểu, nhiều lần đều bị Bùi Xuyên lạnh nhạt mà đẩy đến giới hạn bên ngoài.
Thầy Trịnh xem Bùi Xuyên như vậy là đứa bé quá mức ích kỷ lạnh nhạt, cậu sẽ không tiếp nhận tiểu Bối Dao, hoặc là bất luận đứa nhỏ khác ngồi cùng bàn.
Chi bằng để cậu bé này ngồi một mình đi.
– ——
Tác giả có lời muốn nói:
Đây là canh hai!
Người đọc: Trần Hổ không chỉ có trường tàn, còn không có cô bé nào thích, một cũng không có!
Người đọc: Trường tàn Trần Hổ, vừa lùn vừa tỏa mới đúng.
Người đọc: Trần Hổ tên này liền cảm giác hội trưởng tàn ha ha ha ha ha ha ha ha!
Trần Hổ (oa một tiếng khóc thành hai trăm cân mập mạp): Các ngươi chính là người đọc ma quỷ a!
Thời điểm Nhẫn ca chân què ——
Da da tú người đọc: Ta tình nguyện hắn là người khuyết tật ngồi xe lăn, như vậy sẽ có bài mặt một chút.
Ta: OK.
Vì thế Xuyên Xuyên “Có bài mặt”.
Người đọc: Không bằng lắp chi giả đi, quá thảm Xuyên của ta a! Chi Chi thật nhẫn tâm, Xuyên Xuyên a……
Ta: ( tươi cười dần dần biến mất.jpg)
→ Chi Chi, một tác giả bị an bài đến rõ ràng.