Nhiệt Độ Cơ Thể Của Ác Ma

Chương 47: Năm mới


Edit: Thanh Thanh

Lúc Bối Dao trở lại trường học thì loa trường vừa lúc phát thông báo xin lỗi Bùi Xuyên.

Trần Phỉ Phỉ nghe được thì ngây người: “Không phải chứ? Cậu ta thật sự tự mình thi được thành tích đó hả?”

Người kinh ngạc không chỉ có mình Trần Phỉ Phỉ, còn có Ngô Mạt. Một thiếu niên thanh danh không tốt của Tam Trung thế mà lại có thể thi đứng đầu cả thành phố!

Trường Lục Trung xin lỗi rất thành khẩn, cũng nói sẽ sửa lại bảng vàng nhưng ngày mai đã nghỉ rồi nên tạm thời không có biện pháp đổi cái mới.

Có điều ai là người đứng đầu năm đó đối với Trần Phỉ Phỉ mà nói thì cũng không quan trọng lắm, cô nàng đang chờ mong kỳ nghỉ tiếp theo.

“Dao Dao, ngày mai mẹ cậu có đến đón cậu không?”

Bối Dao nói: “Không tới, đồ đạc thì tháng trước mình đã mang về một ít rồi, còn lại không nhiều nên tự mình sẽ mang về. Em trai mình đã đi học Tiền ban, mẹ mình phải đi đón thằng bé.”

Trần Phỉ Phỉ hiếu kỳ nói: “Nhà cậu trọng nam khinh nữ à? Tớ nói cho cậu nghe, bà mình rất trọng nam khinh nữ, mỗi lần tớ về nhà ăn tết bà không bao giờ đưa lì xì, sau đó lại lặng lẽ đưa hồng bao cho em trai họ của tớ. Nó đảo mắt lại chạy đến khoe với tớ, cậu không biết tớ tức thế nào đâu!”

Bối Dao nhớ tới Bối Quân mặc quần áo cũ của mình thì có chút buồn cười, lắc đầu: “Nhà tớ không có chuyện này.”

Cho dù bà ngoại trọng nam khinh nữ nhưng không ở cùng nhau nên ảnh hưởng cũng không lớn.

Quả nhiên đúng như Bối Dao nói, Triệu Chi Lan đi đón Bối Quân. Rốt cuộc thì đứa nhỏ mới 5 tuổi vẫn cần người lớn đi đón. Bối Dao tự mình về nhà, sau khi nhận được thành tích cuối kỳ thì chính thức bước vào kỳ nghỉ đông.

Không bao lâu đã đến Tết Âm Lịch, tiểu khu năm nay so với dĩ vãng thì quạnh quẽ hơn nhiều.

Triệu Chi Lan xoa tay sưởi ấm, cảm thán nói: “Tiểu khu ngày một thiếu vắng nhân khí, trước kia nhà Triệu Tú dọn đi, sau đó chính là nhà cảnh sát Bùi, rồi nhà Trần Hổ hình như cũng có ý đồ mua phòng ở chỗ khác, em thấy về sau khi ăn tết trong tiểu khu càng ngày càng quạnh quẽ.”

Bối Lập Tài thích thanh tĩnh nên cũng chẳng cảm thấy gì: “Em có thể chủ động sang thăm người ta.”

Triệu Chi Lan thở dài, năm nay nhà mẹ đẻ là bà không trở về được rồi. Nếu chuyện Triệu Hưng làm sai kia mà bà ngoại của Bối Dao vẫn tha thứ thì Triệu Chi Lan cũng coi như không có nhà mẹ đẻ này.

Triệu Hưng năm nay ở trại cai nghiện, vợ cũng đã ly hôn, một đứa con chung thì đi theo mẹ.

Sống đến ba bốn mươi tuổi, Triệu Hưng có thể nói là trong chớp mắt hai bàn tay trắng.

Triệu Chi Lan nhìn tin tức về việc cai nghiện trong TV thì nghĩ ma túy đúng là thứ có thể hại người rất nặng. Đã từng Hổ Môn tiêu yên*, không thể quên mất quốc sỉ. Ma túy tuyệt đối không thể dính!

* Hổ Môn tiêu yên: Hổ Môn (: 虎门镇;: 虎門鎮;: Hŭmén zhèn) là một trấn nằm trong địa phận thành phố Đông Hoản, nằm tại bờ đông của cửa sông Hổ Môn, thuộc đồng bằng Châu Giang, tỉnh Quảng Đông. Lịch sử trấn Hổ Môn gắn liền với Chiến tranh Nha phiến thứ nhất (1839–1842). Tại đây, Lâm Tắc Tử đã giám sát cuộc tiêu hủy khối lượng lớn thuốc phiện bị tịch thu vào năm 1839. Một số trận chiến lớn trong Chiến tranh Nha phiến thứ nhất đã diễn ra tại trấn này và tại cửa sông Hổ Môn.

Cứ nhìn kết cục của Triệu Hưng thì biết.

Không có nhà mẹ đẻ, Triệu Chi Lan qua năm này cũng không đến nỗi nào.

Lúc làm sủi cảo, Bối Dao cũng ở đó, Triệu Chi Lan nói chuyện với con gái: “Mẹ nghe Triệu Tú nói ăn tết năm nay bà ấy tính toán sẽ cho Mẫn Mẫn đi xem mặt.”

Bối Dao kinh ngạc cực kỳ, cô nhéo vỏ một cái sủi cảo: “Xem mặt sao? Mẫn Mẫn mới mười bảy tuổi.”

Triệu Chi Lan cũng không biết nên khóc hay cười: “Đúng vậy, đầu óc của Triệu Tú thật đúng là một lời khó nói hết. Nhưng cũng khó trách bà ấy có loại suy nghĩ này. Ở thôn chúng ta trước kia có một sinh viên, sau đó lại học đến tiến sĩ ở nước ngoài, năm nay ăn tết ông ta cũng trở về. Ông ta có đứa con trai 19 tuổi, quan hệ lúc trước với Triệu Tú cũng không tồi thế nên Triệu Tú mới muốn nắm bắt cơ hội làm thân.”

Triệu Chi Lan vốn dĩ cũng chỉ nhàm chán mà nói chuyện bát quái nhưng lại nghĩ đến con gái mình đang ở tuổi tình đậu sơ khai nên cùng bà đàm luận những cái này cũng không tốt, Triệu Chi Lan sau đó cũng ngậm miệng.

Thật ra Bối Dao cũng không để chuyện này trong lòng, cô nói: “Mẫn Mẫn hiện tại rất có chủ kiến, không giống khi còn nhỏ cái gì cũng đều nghe dì Tú, thành tích của cô ấy cũng tốt, lần này thi còn đứng trước con vài cái tên đó.”

Triệu Chi Lan thân mật mà chọc chọc cái trán của con gái: “Người ta vượt qua con mà con không có áp lực gì hết sao?”

Bối Dao chỉ cười, trong mắt là ôn hòa.

Hai mẹ con nhàn đến hoảng lên, sủi cảo cũng gói rất nhiều. Một phần bột bị Bối Quân làm đất dẻo mà mang đi chơi.

Bối Lập Tài trước đó đã dán câu đối lên cửa, trong tiểu khu cũng treo đèn lồng đỏ vô cùng náo nhiệt, thật sự có vài phần không khí ăn tết.

Nhà Trần Hổ đến chúc tết đầu tiên. Bối Dao đem bánh kẹo đã chuẩn bị ra chiêu đãi chú Trần và Trần Hổ.

Trần Hổ khụ một tiếng: “Dì Triệu, Bối Dao, tuần trước cháu đã đổi tên rồi.”

Cha Trần Hổ giải thích: “Thằng nhóc thối này ngại tên của mình tục khí, nhớ năm đó chúng ta, nào là chó con, nào là trứng thối, cũng không ghét bỏ.”

“Cha, thời của cha là thời đại nào chứ, thời đại của chúng con là thời đại nào chứ. Làm gì còn thịnh hành chuyện dùng tên xấu để dễ nuôi nữa chứ.”

Tất cả mọi người đều cười ha ha.

Bối Dao nói: “Hiện tại tên cậu là gì?”

Trần Hổ có chút ngượng ngùng, lại có chút chờ mong nói: “Trần Anh Kỳ, thế nào, nghe khá tốt đúng không?”

Bối Dao nghiêm túc nghĩ nghĩ rồi thực nể tình nói: “Dễ nghe.”

Trần Hổ, không, là Trần Anh Kỳ rất vui vẻ, hắn chính là thích tính cách này của Bối Dao, cô không làm người ta thất vọng.

Trần Anh Kỳ bị cha hắn đập một cái vào ót: “Cả ngày chỉ nghĩ đến mấy cái này, không bằng giảm chút mỡ đi.”

Trần Anh Kỳ bĩu môi, cũng không buông tha nói: “Cha nói con, vài thập niên này cha có giảm được cân nào đâu! Gen không tốt còn trách con là sao?”

Vì thế Trần Anh Kỳ lại bị ăn thêm cái đập đầu nữa.

Lúc hai cha con ra cửa, Trần Anh Kỳ lặng lẽ lộn trở lại nói: “Bối Dao lại đây một chút.”

Bối Dao đi qua, Trần Anh Kỳ nhanh chóng liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: “Phương Mẫn Quân năm nay có về ăn tết không?”

Bối Dao thành thành thật thật nói: “Tớ không biết.”

Mắt Trần Anh Kỳ lập tức có vài phần thất vọng, Bối Dao an ủi hắn: “Nếu cậu nhớ Mẫn Mẫn thì có thể đi gặp cậu ấy, từ tiểu khu ngồi xe mất hơn 30 phút là tới rồi.”

Trần Anh Kỳ lập tức chối đây đẩy, mặt hắn đỏ lên: “Ai nhớ cô ấy chứ? Cậu đừng nói bậy.”

Bối Dao: “Ừm…… ừm.”

“Tớ chỉ là hỏi một chút, không có ý gì khác, tớ đi đây.”

Hắn nhanh chóng lắc một thân mập mạp mà trốn mất, Bối Dao lần đầu cảm thấy tò mò. Trần Anh Kỳ rõ ràng rất thích Phương Mẫn Quân, nhưng vì sao hắn không muốn nói.

Nam sinh chẳng lẽ đều khẩu thị tâm phi như thế sao?

Cô nhớ tới “Anh trai” Bùi Xuyên của mình.

Lúc về trong nhà, Bối Dao hỏi Triệu Chi Lan: “Mẹ, chú Bùi năm nay có về tiểu khu chơi không?”

“Con hỏi cái này làm gì, bọn họ mới chuyển nhà còn phải xây dựng quan hệ với hàng xóm bên kia, chắc sẽ không về đâu.”

“Nhà chúng ta gói nhiều sủi cảo.” Mặt Bối Dao có chút hồng nói, “Mẹ, Bùi Xuyên không có dọn đi cùng chú Bùi, cậu ấy chỉ có một mình ăn tết, vậy mời cậu ấy về nhà chúng ta ăn tết nhé.”

Triệu Chi Lan theo bản năng cự tuyệt: “Không được, thế còn ra cái gì. Cha mẹ thằng bé còn đó, nó có hai nhà, sao lại đến nhà chúng ta chứ?”

Hai nhà? Nhưng cậu ấy rõ ràng một cái nhà cũng không có mà.

Triệu Chi Lan cũng không phải không đồng tình với anh, nhưng lúc nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp của con gái thì cho dù bà mềm lòng cũng không thể để Bùi Xuyên có ý tưởng gì với Bối Dao được.

Khi còn nhỏ làm bạn còn được, nhưng không thể để con gái phải đánh đổi cả đời.

Bối Dao thực thất vọng, nhưng mà cô mới học cao nhị, trong nhà vẫn là Triệu Chi Lan làm chủ. Triệu Chi Lan không đồng ý thì cô cũng không có cách nào.

Sau khi trừ tịch xong, Triệu Chi Lan và Bối Lập Tài đều mệt mỏi đến không được.

Người một nhà rời khỏi phòng khách, mà trong TV xuân vãn đang đến hồi cuối.

Đến Bối Quân cũng nhớ rõ tiểu phẩm lời kịch kinh điển của xuân vãn năm nay. Những năm này cuộc sống vẫn còn thong thả, tiết mục giải trí cũng không nhiều, xuân vãn vì thế cũng vô cùng xuất sắc.

Ca khúc dễ nghe có thể nổi tiếng một năm, tiểu phẩm đẹp, luôn khiến người ta ôm bụng cười to.

Bối Dao cầm lấy sủi cảo chưa nấu ở trong tủ lạnh ra, đóng hộp cẩn thận nói: “Con ra ngoài một chuyến.”

Bối Lập Tài thuận miệng hỏi: “Đi làm cái gì thế?”

Bối Dao nhỏ giọng nói: “Con đi thăm Mẫn Mẫn, cho nhà bọn họ chút sủi cảo.” Trong đầu cô đột nhiên nhảy ra câu nói dối này, trong lúc nhất thời gương mặt đỏ bừng.

“Đi đi, về sớm một chút để còn ăn tối.”

Người trẻ tuổi tinh lực thật tốt, ông và Triệu Chi Lan phải nghỉ ngơi lấy lại sức, mà Bối Quân cũng không đón được giao thừa, đã đi ngủ sớm.

Bối Dao đẩy cửa đi ra ngoài, gió lạnh mùa đông liền thổi lên mặt cô, mang theo vài phần hơi thở lạnh giá, xua tan cơn buồn ngủ mê man.

Cô đi đến công viên đã xây xong ngồi xuống. Lúc cô học sơ trung thì nó còn đang xây, lúc đó bọn họ vô cùng tiếc nuối vì sao nó không sửa sớm một chút. Hiện tại nhiều người đi rồi thì kiến trúc lại mọc lên trùng trùng.

Bối Dao gọi điện thoại, đợi hồi lâu, bên kia mới vang lên giọng thiếu niên khàn khàn: “Làm sao vậy?”

“Bùi Xuyên, nhà cậu ở chỗ nào? Tớ…… Mẹ tớ bảo tớ đưa quà năm mới cho cậu.”

Bùi Xuyên nhíu mày.

Ý tứ của dì Triệu không phải là không cho anh tiếp xúc với Bối Dao sao? Anh đương nhiên sẽ không ngây thơ như Bối Dao, cảm thấy dì Triệu sẽ vì đồng tình hoặc báo ân mà để Bối Dao đến đây.

Khả năng duy nhất chính là bảo bối này tự mình muốn đến.

Anh cúi đầu, một tay cầm điện thoại, một tay buộc lại nút thắt dây lưng.

“Thay tớ cảm ơn dì Triệu, cậu……” Cậu đừng tới đây.

Bốn chữ này xoay ở trên môi lưỡi vài vòng, nhưng lại vô cùng gian nan để nói ra. Anh cắn răng: “Cậu đang ở chỗ nào?”

“Công viên bên cạnh tiểu khu nhà tớ.”

Đầu kia trầm mặc hồi lâu, cuối cùng truyền đến thanh âm thiếu niên.

Anh nói: “Tớ tới đón cậu.”

Kể cả tù nhân thì cũng phải cho anh bữa tối cuối cùng trước năm mới chứ.

~~~

Bùi Xuyên cũng không đón giao thừa, anh không tin tập tục này. Động tác thiếu niên rất nhanh, anh chỉ dùng vài phút đã ra cửa.

Bùi Xuyên vốn dĩ muốn lái xe nhưng nghĩ lại thì trong mắt cô mình là một người nghèo túng đáng thương, vì vậy anh vứt chìa khóa vào trong nhà, gọi xe đến đón cô.

Lúc anh đến, Bối Dao quả nhiên đang an vị ở trên ghế đá của công viên đợi anh.

Bởi vì lúc ăn tết thời tiết lạnh nên tất cả mọi người đều ở trong nhà. Cô đeo ủng đi tuyết, cả người đông lạnh đến mức liên tục hà hơi ủ ấm.

Trong chớp mắt Bùi Xuyên liền hối hận đã đưa ra quyết định để cô phải chờ.

Nhưng Bối Dao lại rất vui vẻ: “Cậu đến nhanh quá, nhà cậu ở gần đây sao?”

“Ừ.”

Nhà anh cách nhà cô rất gần, ở tầng 25, nhìn một cái có thể thấy thành phố ở xa xa.

Bàn tay nhỏ của cô đông lạnh đến đỏ lên nhưng vẫn kiên trì ôm cái hộp kia. Bùi Xuyên lấy cái hộp, mang theo cô đi gọi xe. Thời điểm ăn tết này xe cũng không dễ gọi, có đôi khi phải dựa vào vận khí.

Bối Dao nhớ tới Trần Anh Kỳ hay Trần Hổ thì có chút buồn cười.

Cô tò mò không biết Bùi Xuyên rốt cuộc nghĩ như thế nào, vì thế cô quy quy củ củ đứng ở bên cạnh anh, ôn nhu nói: “Bùi Xuyên.”

Mắt anh vẫn nhìn thẳng: “Ừ.”

“Tay tớ lạnh quá.”

Trong lòng Bùi Xuyên cảm thấy một trận vô lực.

Anh không sợ lạnh, mùa đông cũng không mặc áo lông vũ hoặc áo len, chỉ cần một cái áo khoác đơn giản màu đen là được rồi. Nhiệt độ cơ thể anh so với đa số mọi người đều cao hơn, mà thiếu niên tuổi này vốn dĩ cũng không sợ lạnh.

Nhưng mà con gái mong manh hơn nhiều, thể chất thiếu nữ cũng không giống anh, ở trong gió đợi 20 phút là đã bị đông lạnh rồi.

Ngón tay anh rũ bên người nắm chặt lại.

Bối Dao nói: “Tớ có thể bỏ tay vào túi cậu sưởi ấm không?”

Anh đột nhiên rũ mắt, nhìn vào đôi mắt hạnh ngập nước của cô.

Không chê dơ sao?

Bối Dao nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, có chút thẹn thùng, vội chuyển tầm mắt.

Anh không hé răng, đột nhiên kéo khóa áo, đem áo khoác cởi ra, khoác trên người cô.

Anh cởi áo khoác ra thì trên người chỉ còn một tầng áo đơn hơi mỏng, mỏng đến nỗi cơ hồ có thể thấy được hình dáng cơ bắp rắn chắc của anh, ở trong ngày tuyết rơi của thành phố C này đúng là cảnh chói lọi khiến người ta phải quay đầu.

Bối Dao ngơ ngác mà mặc áo khoác của anh, thật tốt, thế này thì muốn ấm tay thế nào thì ấm tay thế đó rồi.

Áo của anh mang theo nhiệt độ cơ thể và hương vị của anh, vì thế vô cùng ấm áp.

Một người lạnh băng như thế sao nhiệt độ cơ thể lại cao đến vậy.

Bối Dao đã mặc một cái áo bông thật dày, nhưng áo khoác của anh vẫn có thể bao lấy cô.

Tuyết dừng ở trên bờ vai rộng của anh, lại đút tay vào túi, trầm mặc an tĩnh lại.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.