Giải Kim Quyển Bách Hoa chính là giải vinh dự nhất trong giới điện ảnh trong nước, mỗi năm tổ chức một lần, có thể thu hút rất nhiều ngôi sao đến dự, thảm đỏ đặt bên ngoài buổi trao giải cũng chính là nơi để các ngôi sao biểu hiện, tranh giành giải nổi bật nhất.
Mỗi năm trong buổi trao giải, đều có người xinh đẹp rực rỡ thu hút ánh nhìn của mọi người, cũng sẽ có người bất giác trở thành trò hề.
Năm nay lại có một nữ ngôi sao ngã trên thảm đỏ, hơn nữa cú ngã này của cô ấy thật sự không giống người thường, lại làm rơi cả miếng dán ngực ra ngoài, rơi dưới chân bạn trai, khiến người đó thật sự khó xử không biết có nên nhặt giúp cô ta hay không, không khí trở nên vô cùng lúng túng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế là, hôm sau trên trang bìa tạp chí liền là tin tức về ngôi sao nữ đó.
Du Yến lúc đọc tin tức, chính là ngày hôm sau sau khi nhận giải, lúc đó cô xuất hiện trễ hơn ngôi sao nữ kia, cho nên cũng nghe nói đến chuyện này.
Đêm nhận giải hôm qua, cô cùng đoàn phim điên cuồng đi ăn mừng đến khuya, hôm nay Du Yến ngủ đến trưa mới dậy, lúc thức dậy đã là giờ ăn trưa, thời điểm lướt tin tức trên bàn ăn chính là nhìn thấy tin tức ngã trên thảm đỏ của ngôi sao nữ kia.
Cô cảm thấy thú vị nên nhấp vào đọc, phát hiện thợ chụp ảnh rất có trách nhiệm, đem toàn bộ quá trình của cô ấy ngã sấp mặt đều chụp cả, trong đó còn có vài tấm còn bị che mờ.
Bên dưới bài báo các bạn mạng bình luận cũng rất buồn cười.
—— Quần tôi cũng đã cởi rồi, chủ thớt cô lại để tôi xem thứ này?
—— Phản ứng khi bị ngã lại không phải kéo váy mà là đi nhặt miếng dán ngực, đây tuyệt đối là đã luyện tập qua!
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
—— Đã luyện tập qua +10086
—— Thứ che mờ đáng ghét, nó đã hủy đi bao nhiêu thứ hay ho!
—— Lầu trên à, câu nói này của bạn đã bộc lộ bản tính của bạn.
…
Du Yến cảm thấy đọc bình luận so với đọc bài viết còn thú vị hơn, nên ngây ngốc ngồi đọc vui vẻ một chút, mới tiện tay nhấp vài liên kết khác trong bài viết, “Tám một chút về tư thế ngã chuẩn trên thảm đỏ.”
—— Hôm nay nhìn thấy có người lại ngã trên thảm đỏ, tư thế vô cùng khó coi, khiến tôi đột nhiên nghĩ đến thảm đỏ vài tháng trước trong buổi tiệc từ thiện, không biết mọi người còn có ấn tượng không, nhưng tôi lại có ấn tượng sâu sắc. Đó là lúc nữ thần Du suýt ngã trên bậc thang, kết quả là hộ hoa sứ giả bên cạnh cô ấy nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô ấy, sau đó còn quỳ một chân xuống giúp cô ấy cài lại dây giày, khung cảnh kia, đẹp đến khiến người ta gào thét (Tôi lúc ấy cũng có mặt, cũng thật sự hò hét rồi.) Tràn ngập cưng chiều nha! Thật sự là quá đẹp rồi, đây là tư thế té ngã hoàn mỹ nhất mà tôi từng nhìn thấy, có một không hai!…Bên dưới mọi người cứ vài tám chút đi, hãy để lại tư thế ngã của các ngôi sao mà các bạn ấn tượng nhất.
Du Yến phì cười ra tiếng, không nghĩ đến bản thân tùy tiện lướt tin giải trí cũng có tin liên quan về mình.
Nhìn Dư quản gia đứng một bên như pho tượng, cô vội vẫy tay ra hiệu cho ông ấy qua đây nhìn xem.
Cười ngọt ngào cô hỏi: “Ông xem, bây giờ tìm bừa một tin tức cũng có thể tìm được bài viết về tôi đấy, tôi đang rất hot đó nha.”
Dư quản gia đưa mắt đọc nội dung, nhàn nhạt nói: “Thật sự rất hot.” Nói xong liền móc trong túi quần ra một quyển sổ, cùng một cây bút đưa đến trước mặt Du Yến.
Du Yến không hiểu, hỏi: “Đây là gì?”
“Đây là một vài người quen trong tiểu khu nhờ tôi xin giúp, muốn cô kí tên vào đây, cho nên mong cô mỗi trang kí một cái.” Dư quản gia nghiêm túc giải thích cho cô.
“Cả quyển sao?” Du Yến nhíu mày, “Ông quen nhiều người trong tiểu khu quá ha, cả quyển nhật kí cơ đấy?”
“Không.” Dư quản gia đáp: “Rất quen cũng chỉ có vài người thôi, nhưng tôi nghĩ lại, cô cứ ký nhiều một chút, tôi có thể cầm nó đem bán.”
“…”
Du Yến cạn lời nhìn ông, chê bai nói: “Đây có thể bán được bao nhiêu tiền chứ, làm một người giàu có một năm thu nhập hai triệu, ông còn muốn kiếm chút đỉnh tiền nhỏ này ư?”
Bị cô hỏi như thế, Dư quản gia thở dài, nói: “Hết cách rồi, tôi vừa mua biệt thự, chuẩn bị phải kết hôn, còn phải chuẩn bị sính lễ, có thể kiếm được chút đỉnh liền kiếm.”
Vừa bất cẩn chút liền bị ăn cẩu lương, Du Yến khá buồn bực, “Kết hôn thì sao chứ, tôi cũng kết hôn rồi nè! Một ngày phát cẩu lương ba lần, cơm ba bữa còn không đúng giờ bằng, ông không thấy ngại sao?”
Dư quản gia trưng ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nắng hạn gặp mưa rào, động phòng đêm hoa chúc. Trong thơ Tứ hỉ tôi đã chiếm được hai niềm vui rồi, kích động cũng là chuyện bình thường thôi, không nhịn được mà phát cẩu lương cũng là rất bình thường.”
Đúng là người không cần thể diện, thiên hạ không địch thủ!
“Nắng hạn gặp mưa rào thì có tác dụng gì chứ? Vẫn không thể có được chút mặt mũi, có thể bớt mặt dày được không!”
“Không thể.”
“…”
Du Yến lập tức bị đánh bại, nằm gục trên bàn không thèm nhúc nhích, “Ông thắng rồi.”
Mở quyển nhật kí ra cô bắt đầu kí tên, nhưng kí được mười mấy trang liền không kí nữa, “Tay mỏi rồi, kí nhiêu đây thôi!”
“Cô chủ, cô hot như thế, kí thêm vài cái đi!” Dư quản gia nịnh nọt nói.
Được ông khen, Du Yến rất đắc ý, phóng khoáng nói: “Thế tôi kí thêm mười cái nữa.”
Lúc hai người bàn về chuyện kí tên, Cố tiên sinh về nhà.
Giờ này đã về, không cần đoán cũng biết anh lại về sớm, chỉ cần Du Yến không có công việc ở nhà nghỉ ngơi, anh lại về sớm, việc này cũng trở nên rất thường xuyên.
Thân là trợ lý cao cấp của anh, Triệu Thiêm ra vẻ, anh đã chai lì rồi, đến lão Cố tổng cũng ủng hộ chủ tịch đình công, anh chỉ là một trợ lý, có thể nói gì chứ?
Cố tiên sinh đi đến bên Du Yến, cúi đầu hôn lên trán cô hỏi: “Đang bàn luận chuyện gì thế?’
Du Yến kéo anh ngồi xuống bên cạnh mình, chỉ vào quyển sổ: “Em đang kí tên, nhưng mỏi tay quá, anh giúp em kí vài cái đi.”
Cố tiên sinh cũng không hỏi tại sao phải kí, cầm quyển nhật kí, giở ra xem chữ kí trước đó của Du Yến, “Kí nhiều như thế ư?”
“Cũng không có bao nhiêu, kí thêm mười cái là đủ rồi.”
Cố tiên sinh lật sang một trang trắng, xoạc xoạc kí tên của Du Yến, những thứ khác không nói, anh tiện tay viết thôi cũng đẹp hơn chữ kí Du Yến thiết kế rồi.
Không hổ là người thường hay kí tên, Cố tiên sinh rất nhanh liền kí xong mười trang, đang muốn đưa quyển sổ cho Du Yến, lại nhìn thấy Dư quản gia giơ tay nhận lấy.
“Là của quản gia ư?” Cố tiên sinh hỏi ông.
Dư quản gia gật đầu nói: “Vâng.”
“Khỏi nhận nữa.” Cố tiên sinh lại thu quyển sổ về, đặt lên bàn, ra vẻ: Quyển sổ này đã thành của tôi rồi.
“…”
Dư quản gia khóc không ra nước mắt, đúng là uổng phí công sức nịnh nọt cô chủ mà, chữ kí không nhận được, lại còn lỗ cả quyển sổ!
Du Yến nhịn cười nói với Dư quản gia: “Còn ngây ra đó làm gì, cậu chủ về rồi, mau dọn thức ăn lên.”
Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của Dư quản gia, cô liền cảm thấy rất vui, khẩu vị cũng tốt hơn rất nhiều.
Sau giờ cơm trưa, Du Yến kéo Cố tiên sinh ra vườn rau sau nhà đi nhìn rau xanh, sẵn tiện tiêu thực, lồng kính được Dư quản gia chăm sóc rất tốt, bên trong đủ loại rau củ sinh trưởng khá tốt, nhưng Du Yến lại đưa Cố tiên sinh đi xem, mục đích lại không phải là đi xem rau củ.
Chỉ thấy cô cầm cuốc, kéo tay Cố tiên sinh, hưng phấn đi vào bên trong, “Cho anh xem đồ tốt.”
Cố tiên sinh để mặc cô kéo đi, chỉ cần là chuyện cô cảm thấy hứng thú, anh liền vô điều kiện mà phối hợp.
Du Yến đi đến trước một đống đất, dùng cuốc đào đất vài cái, xới rồi lại xới, sau đó hưng phấn chỉ vào trong đất nói: “Cố tiên sinh, anh xem.”
Cố tiên sinh rất phối hợp khom lưng xuống, lúc nhìn rõ thứ bên trong, lập tức xù lông! Da gà da vịt trên da lập tức nổi lên.
Dưới đất có vài con giun đang ngọ nguậy, khiến cho bệnh sợ đám đông của anh lại phát tác!
Cố tiên sinh không cách nào cùng vợ anh nói về loại động vật không xương sống, mềm nhũn này, nhìn nhiều liền không nhịn được chân chân run, đây chính là khiếm khuyết nhỏ phá hủy đi hình tượng uy mãnh của anh, đây tuyệt đối không thể để cô biết được.
Cố tiên sinh mặt không biểu tình, lẳng lặng kiềm chế sự khủng hoảng trong lòng, nhưng vợ anh lại rất hưng phấn sắp xếp chương trình buổi chiều.
“Buổi chiều chúng ta dùng những thứ này sang ao nước bên kia câu cá đi, có thứ vũ khí bí mật này, nhất định sẽ câu được rất nhiều.” Du Yến cười hì hì đề nghị.
Có thể cùng vợ yên tĩnh ngồi câu cá, Cố tiên sinh cảm thấy đề nghị này khá hấp dẫn nhưng vừa nghĩ đến sẵn tiện cũng ngồi chung với thứ ngọ nguậy kia cả buổi chiều, Cố tiên sinh liền cảm thấy hai mắt tối sầm.
“Anh cảm thấy chúng ta có thể đổi loại mồi câu khác.” Cố tiên sinh không để lộ chút dấu vết khuyên cô đổi chủ ý.
“Thế thì không vui nữa, dùng thứ này để làm mồi câu truyền thống mới vui chứ.” Đôi mắt Du Yến phát sáng, ánh mắt mong đợi nhìn Cố tiên sinh.
Đối với ánh mắt này của cô, Cố tiên sinh căn bản không chống đỡ nỗi, “Thế…Được thôi.”
Cố tiên sinh cũng rất buồn bực, đường đường là một đại nam nhân lại sợ thứ cỏn con kia, nói ra thật sự là buồn cười chết mất, bất đắc dĩ là, loại tâm lý này không thể nào dễ dàng khắc phục trong một lúc được.
Du Yến không đọc hiểu sự giãy giụa trong ánh mắt của Cố tiên sinh, cầm cuốc đưa cho anh, cười nói: “Thế anh đem chúng đào một đống lên trước nhé, em đi tìm đồ đựng.”
Cố tiên sinh nhận lấy cuốc, hít sâu một hơi, vẻ mặt như liều mạng xông pha.
Du Yến che miệng cười chạy ra ngoài, Cố tiên sinh đứng yên ở đấy, nhìn theo bóng lưng cô, lại đưa mắt nhìn những con giun mềm oặt đang ngoe nguẩy, lùi vài bước.
Cố tiên sinh không ngừng tự nhủ với lòng mình, những thứ này không có tính công kích, chỉ là nhìn có chút buồn nôn mà thôi, nhưng mặc kệ đã chuẩn bị tâm lý thế nào, vừa xoay người nhìn thấy giun đất, anh lập tức cảm thấy hoang mang.
Do dự một lúc, anh ném cuốc xuống đất, quả quyết rời khỏi lồng kính, nơi này quá nguy hiểm rồi, sau này anh nhất định phải ít đến đây hơn.
Du Yến chưa đi đến cửa sau, quay đầu nhìn thấy Cố tiên sinh liền chạy bước lớn đuổi theo, khó hiểu hỏi: “Sao thế? Đã xới xong chưa?”
Cố tiên sinh nắm tay cô, dịu dàng nói: “Việc câu cá, có thể để sau, bây giờ có chuyện quan trọng hơn cần chúng ta cùng nhau làm.”
Du Yến chớp mắt, không hiểu hỏi: “Chuyện quan trọng gì?”
“Ngủ trưa.”
“Em mới ngủ dậy không bao lâu, không buồn ngủ.” Du Yến kháng nghị.
“Thế có thể nằm trên giường làm chút vận động có ý nghĩa.” Cố tiên sinh vừa nói, vừa kéo cô vào trong nhà.
Du Yến che miệng cười thầm, Dư quản gia quả nhiên không lừa cô, Cố tiên sinh thật sự sợ giun đất!!!!
Vẻ mặt Cố tiên sinh cứng đơ vừa nãy quả thật quá đáng yêu đi, vì không thèm chạm vào giun đất, anh lại tự bán đi sắc đẹp của bản thân, dụ sắc dụ cô.
Thật sự là đáng yêu chết mất.
Du Yến âm thầm cười trộm, lòng nghĩ tin tức của Dư quản gia thật đáng tin, lần sau lại kí tên để đổi lấy tin tức hay nữa.
Một tiếng sau, Du Yến cũng không vui nổi nữa, cô bị Cố tiên sinh đè trên giường, lật qua lật lại khiến xương cốt cả người cô đều rã ra cả rồi.