Mấy ngày nay cuộc sống trong tù không hề dễ chịu, bạn trong đó đều là người xấu, có người thấy cậu đẹp trai thậm chí động tay động chân với cậu, cậu thử phản kháng nhưng lại bị đánh đến mặt mũi sưng bầm, Kỷ Hải cảm thấy từng giây từng phút ở trong này đều là cảm giác tuyệt vọng.
Kiếp trước tình yêu của cậu có được quá dễ dàng, cho nên không biết trân trọng, kiếp này cậu cố gắng tìm lại tình yêu của mình, sao lại khó đến như vậy, cậu vốn cho rằng sống lại là do trời cao thương xót, bây giờ xem ra, chỉ là ông trời muốn trêu đùa cậu mà thôi, để cậu quay về nhìn xem, người yêu của mình trải qua cuộc sống hạnh phúc như thế nào.
Điều cậu hoài niệm chính là Du Yến thích cười với cậu của kiếp trước.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng sống lại một kiếp, Du Yến đối với cậu là muôn vàn chán ghét.
Cậu sao không nhìn ra chứ, chỉ là cậu vờ không nhìn ra mà thôi.
Sai một bước, đi vạn dặm.
Kiếp này, giây phút cậu theo Tư Sùng Nghĩa, bước vào giới giải trí, kết cục định sẵn là thất bại.
Đi một vòng luân hồi thật to, cậu lại quay về với chốn ngục tù, có lẽ, đây mới là chỗ thuộc về cậu, giam cầm cậu, giam cầm lòng cậu, cũng giam cầm sự điên cuồng của cậu.
“9527, có người đến thăm.” Quản giáo đứng bên ngoài gọi một tiếng, mở cửa ra hiệu cậu ra ngoài.
Kỷ Hải cảm thấy rất bất ngờ, lúc này cư nhiên còn có người muốn đến thăm cậu sao, cậu có chút tò mò đi theo quản giáo ra ngoài, trong lòng đoán mò xem ai đến thăm cậu.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc nhìn thấy Tư Sùng Nghĩa, cậu có chút ngây người, lòng thầm nghĩ đến trước lúc xảy ra chuyện tìm không thấy người, mọi chuyện đã kết thúc mới xuất hiện, có cần không? Nếu bắt đầu đã muốn bỏ mặc cậu, thì không cần giả vờ đến đây thăm cậu, như thế chỉ khiến cả hai đều thêm lúng túng mà thôi.
Nào ngờ Tư Sùng Nghĩa vừa gặp cậu vẫn còn khá quan tâm, nói vào micro: “Gần đây bên tôi thật sự xảy ra chút chuyện, đến thân mình còn không lo xong, nào ngờ em lại vào đây nhanh như thế, xem ra thật sự là đắc tội người ta khá nặng rồi.”
Kỷ Hải cười lạnh đáp: “Cảm ơn anh vẫn còn nhớ đến tôi.”
“Tôi biết em oán trách tôi, nhưng gần đây tôi không cách nào phân thân cả.” Tư Sùng Nghĩa nhăn trán, gần đây anh ta rất buồn bực, không ngờ Tư Sùng Chí sẽ trở mặt với mình nhanh như thế, sức mạnh của anh ta vốn không thể chống lại Tư Sùng Chí, cho nên đành phải chịu đòn.
“Tôi không mong anh làm giúp tôi việc gì cả, bây giờ ở trong đây cũng khá tốt.”
Người cậu thích có thể thấy được nhưng không chạm được. Rất muốn có được nhưng lại không có cách nào chạm được, Kỷ Hải vô cùng hiểu mình, nếu như vẫn luôn ở trong trạng thái này, cậu thật sự có thể làm ra những chuyện rất điên rồ, cho nên, ở nơi này cũng tốt, cho dù có một ngày cậu phát điên, cũng không thể nào chạy ra ngoài thương tổn đến cô ấy.
Tư Sùng Nghĩa thở dài nói: “Tôi nghĩ mình không thể sống trong nước được nữa, chờ tôi sắp xếp xong, sẽ đưa em ra ngoài, khoảng thời gian này, em an phận chút đi.”
“Anh muốn đưa tôi ra nước ngoài?” Kỷ Hải ngỡ ngàng nhìn anh ta.
Tư Sùng Nghĩa không kiên nhẫn hỏi: “Thế nào, em không nỡ rời xa nữ thần của em sao? Nhìn dáng vẻ bây giờ của em đi, ai cần chứ? Tỉnh táo chút đi.”
“Ra nước ngoài rồi, sẽ cách xa cô ấy càng xa càng tốt.” Kỷ Hải có chút mơ hồ, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện đi ra nước ngoài, sau khi cậu trọng sinh, mục đích của cậu chính là tiếp cận Du Yến, mặc kệ làm gì, mục đích duy nhất của cậu là tiếp cận cô, có được cô.
Nhưng bây giờ cậu không có cách nào tiếp cận cô mà còn rất có khả năng sẽ phải cách xa cô, Kỷ Hải cảm thấy lòng mình chợt trống rỗng.
“Ngu ngốc.” Tư Sùng Nghĩa cũng không muốn dài dòng với cậu nữa, chờ bản thân giải quyết xong mọi chuyện, sẽ quyết định sắp xếp cho cậu thế nào cũng không muộn, nghĩ như thế, anh ta liền đứng dậy rời đi.
Kỷ Hải nhìn theo bóng lưng của Tư Sùng Nghĩa, đột nhiên cảm thấy rất xa lạ.
…
Tập một của chương trình thực tế mà Du Yến tham gia được quay ở hai thành phố phía nam, địa điểm là công viên nước quy mô lớn, có rất nhiều trò chơi hiện đại, nên rất dễ thu hút mọi người đến chơi.
Thời tiết tuy đã vào thu nhưng mùa thu của phương nam vẫn nóng như lửa, chơi các trò chơi trên nước vẫn không có áp lực gì cả.
Du Yến trong đám ngôi sao, có lượng fan và danh tiếng đều cao nhất, cho nên tổ chương trình sau khi xem xét về vấn đề tỉ lệ người xem, đã cho cô là nhân vật chủ chốt trong nội dung tập một, ống kính cũng hướng về phía cô rất nhiều, cô biết được sức ảnh hưởng sau khi chương trình phát sóng nên cũng vô cùng phối hợp, rất cố gắng hoàn thành các nhiệm vụ mà tổ chương trình quy định.
Bốn nghệ sĩ nhỏ thường không có cơ hội lên màn ảnh, thế nên khi có được cơ hội lần này cũng rất cố gắng, muốn biển hiện thật tốt, nhưng lại ngại ảnh hưởng đến hình tượng, cho nên lúc chơi cũng có chút bó tay bó chân, cho nên mang theo hành lý nặng nề.
Du Yến kiếp trước từng tiếp xúc vài lần với chương trình thực tế, nên cô biết rõ khi quay chương trình này sẽ không thể đem theo một đống hành lý, nên liền không mang theo khi quay. Các fan đã quen với dáng vẻ xinh đẹp chói lọi của họ lúc bình thường rồi, cho nên mọi người muốn nhìn thấy vẻ không chói lọi của họ, nhìn ra dáng vẻ hài hước buồn cười, đây gọi là tác dụng của sự tương phản.
Cho nên lúc Du Yến chơi trò chơi nào đều vứt bỏ hình tượng, không hề áp lực mà vui chơi thoả thích, đạo diễn xem đến rất vui, quay phim cũng vui, chỉ có những người khác lại xem đến nội tâm gào thét.
Nữ hán tử hô to hét lớn này, thật sự là Du Yến – ngôi sao đang hot mà các trạch nam trên mạng bình chọn ra nữ thần thời hiện đại ư? Nữ thần kinh thì còn nói được.
Chẳng qua sau khi mọi người cũng phát hiện, chỉ cần thả lỏng chơi trò chơi, chỉ cần cười tươi là máy quay sẽ đi theo họ, cho nên dưới sự dẫn dắt của Du Yến, bọn họ đều chơi đến rất điên.
Nhưng điên thì điên, nhiệm vụ phải hoàn thành thì vẫn cần hoàn thành xong, chủ đề của tập chương trình này là “Ai là nội gián”.
Đến trò chơi cuối cùng, tổ chương trình sẽ đổi địa điểm quay, mọi người ăn mặc cũng rất nghiêm túc, không khí trò chơi cuối cùng trở nên vô cùng khẩn trương.
Trò chơi này, có ba trận, mọi người hỗ trợ nhau hoàn thành, mỗi trận sẽ loại một người, mặc kệ là trận nào, chỉ cần loại đi nội gián thì trò chơi kết thúc, những thành viên khác sẽ thắng, mà nếu đã loại còn hai người, mà nội gián vẫn chưa bị loại, thì xem như nội gián thắng.
Quy định xem như đơn giản nhưng đây tuyệt đối là trò chơi đấu trí đấu dũng.
Du Yến vừa bắt đầu chơi liền biết mình là nội gián nhưng rất bình tĩnh, cần chơi sẽ chơi, cần cười sẽ cười, âm thầm hoàn thành nhiệm vụ của tổ chương trình đưa ra không chút áp lực, vẫn thường ra ám thị tâm lý với các bạn trong nhóm, ví dụ như cô sẽ nói với thành viên Lục Tiếu: Cậu xem Lưu Cảnh kìa, động tác rất kì lạ, không biết cậu ấy tại sao lại làm như thế.
Sau đó lại nói với Lưu Cảnh: Cậu xem Lục Tiếu kìa, sao cứ nhìn chằm chằm chúng ta, lén lén lút lút.
Cứ như vậy, dễ dàng khiến cho mọi người phòng bị lẫn nhau.
Cho đến tiết mục loại người, mỗi người đều có lòng hoài nghi riêng.
Cũng có người hoài nghi Du Yến, trong đội chỉ có một cô gái khác tên là Ngô Ly Ly, nói ra hoài nghi của mình: “Mục đích của Du Yến quá rõ ràng, bị nghi là nội gián quá lớn.”
Du Yến nghe xong, cười hỏi: “Bởi vì quá rõ ràng, mới không thể là tôi đó.”
“Tôi cảm thấy sẽ không phải là Du Yến, nếu cô ấy hồi hộp sợ hãi, thế thì sẽ không chơi được nhiều thế đâu.” Lưu Cảnh trực tiếp nói.
Kết quả trận này sau khi bàn bạc, Lục Tiếu bị loại, trò chơi tiếp tục.
Không khí bắt đầu càng lúc càng căng thẳng, đến lượt thứ hai, Du Yến bắt đầu chỉ người, nói cô nghi ngờ Ngô Ly Ly, bởi vì lần thứ nhất mọi người vẫn chưa bắt đầu thảo luận, Ngô Ly Ly đã nói ra người nghi ngờ, đây rõ rằng là dương đông kích tây, gây hiểu lầm cho người khác.
Cho nên lần này mọi người loại Ngô Ly ly, Ngô Ly Ly tức đến dậm chân.
Trò chơi tiếp tục.
Trò chơi chỉ còn ba người cho nên mọi người đều căng thẳng, nếu lần này không tìm ra nội gián, mọi người sẽ thua.
Đến lúc này, phân tích gì đã không còn hữu dụng, phải nhờ vào diễn xuất thôi, mà dựa vào phương diện này, tuyệt đối là thế mạnh của Du Yến, từng nụ cười, ánh mắt đều vô cùng có sức thuyết phục.
Kết quả là Du Yến đã thắng.
Lưu Cảnh trở thành đại công thần giúp Du Yến thắng lợi, mấy lần loại người, cậu ta đều kiên định nghe theo quyết định của Du Yến, đem đồng đội của mình đều loại sạch, thật sự là đồng đội như lợn trong truyền thuyết!
Cuối cùng bị mọi người đuổi theo đánh, Lưu Cảnh lúc này mới nói lên tiếng lòng, “Du Yến là nữ thần của tôi a! Sao tôi có thể loại nữ thần của mình được chứ.”
Mọi người nhất thời cạn lời.
Đến mục nhận giải, tổ chương trình còn tổ chức vô cùng long trọng, tìm một bộ nữ quân phục thời dân quốc cho Du Yến mặc, lúc cô đứng trên bục của người chiến thắng, đều nhận được sự chúc mừng của mọi người.
Dáng người cô cao gầy, đường cong hoàn mỹ, sau khi mặc quân phục vừa người vào, rất có khí chất, hơn nữa còn đội nói lưỡi trai, soái khí thật sự lấn át mọi người.
Lưu Cảnh vốn đã là fan cuồng của cô, vừa nhìn cảnh này, lập tức muốn quỳ xuống, lè lưỡi liếm chân nữ thần.
Du Yến hiển nhiên cũng rất hài lòng về tạo hình này của mình, sau khi ngồi lên ghế của người thắng cuộc, còn không quên bày ra vài kiểu dáng rất ngầu, cuối cùng còn dùng ngón tay tạo thành dáng bắn súng, hướng về ống kính “biubiubiu~~~” hai phát, sau đó còn không quên thổi lên họng súng một cái.
Cảnh này quá đẹp, phần lớn mọi người đều không dám nhìn.
Lưu Cảnh ôm ngực, ra dáng vẻ cần cấp cứu, dường như mấy phát súng vừa rồi của cô thật sự bắn vào tim cậu vậy.
Cuối cùng Du Yến tìm đạo diễn đoàn phim, ra ý vô cùng thích bộ đồ này, muốn mua về làm kỉ niệm, đạo diễn rất sảng khoái đồng ý.
Buổi tối ngày chương trình phát sóng, Du Yến rủ bố Du, Đỗ Phi Phi, Cảnh Hân, còn có Triệu Thiêm tụ tập về nhà, mọi người cùng ngồi xem chương trình.
Dư quản gia còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt cùng điểm tâm để mời khách, nghiễm nhiên trở thành một buổi tiệc nhỏ.
Nhìn thấy trên bàn đầy thức ăn ngon, Cảnh Hân hối hận hét to, sớm biết sẽ không ăn tối rồi! Còn rất mặt dày hỏi Du Yến có thể gói về ăn không.
Lúc chương trình phát sóng, theo sự triển khai của trò chơi mọi người đều không ngừng gặp phải tình huống, cười nghiêng ngả, Du Yến trong đó càng chiếm phần lớn cảnh quay, sau khi đã hiệu chỉnh cũng trông rất đáng yêu, hiệu quả cười rất tốt.
Mọi người trong nhà xem Du Yến chơi các trò chơi nhảy nhót, không ngừng phá chiêu của các đồng đội, không còn hình tượng gì để nói, đều cảm thấy xem thế là đủ rồi, Cảnh Hân cười ra nước mắt, còn thường nói với Du Yến: “Chị Yến, chị đáng yêu quá.”
Du Yến ngồi dựa vào người Cố tiên sinh, đang bốc đậu phộng đút Cố tiên sinh ăn, nghe lời Cảnh Hân nói, liền đắc ý đáp: “Đương nhiên rồi.”
Cố tiên sinh thì thầm bên tai cô: “Xuống nước không tốt, quần áo quá dính chặt người.”
Chương trình rất hay, điều duy nhất không ổn là đường cong của cô đều phơi bày ra hết rồi, mà lúc ở trong nước giành đồ vật, còn tiếp xúc quá gần với thân thể của những người đàn ông khác, điều này khiến Cố tiên sinh cảm thấy rất chướng mắt.
Du Yến biết người đàn ông của cô đang âm thầm ăn giấm chua rồi, thế là liền cười nói bên tai anh: “Chờ lát về phòng, em có quà tặng anh.”
Nhìn thấy dáng vẻ tinh nghịch của cô, cổ họng của Cố tiên sinh có chút khô, khàn giọng hỏi: “Quà gì?”
“Đêm nay sẽ biết, đảm bảo anh hài lòng.”
Trong lòng Cố tiên sinh bị trêu đến ngưa ngứa, rất muốn bây giờ liền về phòng.
Lúc Cố tiên sinh nhìn thấy dáng vẻ Du Yến mặc quân phục, thoáng cái liền bị mê hoặc, cánh tay đặt trên eo cô, bất giác ôm chặt lại.
Du Yến nhỏ giọng hỏi: “Có phải là rất soái không? Anh cũng rất thích đúng không?”
Cố tiên sinh trực tiếp hôn lên môi cô.
Sau khi chương trình phát sóng, Đỗ Phi Phi liền nhận được điện thoại tổ chương trình báo tin vui, nói rằng trong số các chương trình phát sóng cùng lúc, chương trình của họ đạt được lượt view cao nhất, còn phá vỡ kỷ lục, khán giả quả nhiên rất thích.
Đạo diễn còn gọi điện cho Du Yến, nói mọi người đều rất vui, quyết định tổ chức tiệc ăn mừng.
Du Yến cũng nói vài câu dễ nghe, sau đó rất nhanh liền gác máy, nói với Cố tiên sinh, “Em về phòng chuẩn bị quà, mười lăm phút sau anh hẳn lên nhé.”
Cố tiên sinh gật đầu đồng ý, sau đó lại cảm thấy mười lăm phút quá dàu, sau vài phút anh liền ngồi không yên, bỏ mặc mọi người trong nhà, theo bước chân của Du Yến đi lên lầu.
Vừa mở cửa phòng, Cố tiên sinh bị Du Yến ngồi ở giữa phòng dọa đến giật mình, nhìn kĩ lại, phát hiện ra Du Yến cư nhiên mặc quân phục, rõ ràng là bộ vừa rồi anh thấy trên ti vi.
Du Yến nhìn thấy anh bước vào, liền đứng dậy, hất cằm, cao ngạo liếc nhìn anh, hỏi, “Món quà này có hài lòng không, Cố trưởng quan.”
Cố tiên sinh nhất thời không nói gì, Du Yến trước mặt đẹp đến khiến anh không thở nổi.
Du Yến cong môi, cười kéo anh ngồi lên ghế, sau đó cúi người cong eo, nói với anh: “Trưởng quan, nhiệm vụ lần này thất bại là lỗi của thuộc hạ, mong trưởng quan trách phạt.”
Cô diễn đến rất giống, khiến Cố tiên sinh cũng có chút nhập kịch, bắt lấy cổ tay cô hỏi: “Sự trách phạt của tôi, em chịu nổi không?”
“Thuộc hạ nguyện ý chịu phạt.”
Cố tiên sinh buông tay cô ra, chỉ lên đùi mình: “Ngồi xuống, cởi cúc áo.”
Du Yến nghe lệnh, ngồi lên đùi anh, đưa tay chầm chậm cởi cúc áo, một cúc, hai cúc, ba cúc…, mỗi lần cởi một cúc đều lâu như một thế kỉ vậy, khiến Cố tiên sinh không nhịn nổi nữa.
Đưa tay vừa kéo, những chiếc cúc còn lại liền lộp bộp rơi xuống, trong lớp áo liền lộ ra cảnh xuân tươi đẹp, thoáng cái thu hút ánh nhìn của người khác.
Tiếng cười lanh lảnh của Du Yến vang lên bên tai Cố tiên sinh, hệt như một yêu tinh câu mất linh hồn của anh.