#BooMew
” Dừng tay lại hết cho tôi… ”
Huỳnh Tố My vừa nghe thấy giọng Lê Bá Sâm đảo mắt một vòng, không chần chừ cầm gạch trên tay đập mạnh bả vai mình.
” Á… Tô tiểu thư… sao cô lại như thế huhu… á… đừng đánh tôi đừng đánh tôi… ”
” Á… tôi sai rồi… xin cô… xin cô đừng đánh…”
Đúng lúc đấy, Lê Bá Sâm nhíu chặt mày, nhìn thấy Huỳnh Tố My nằm trên đất, cả thân hình nhỏ bé không ngừng run rẩy, Tư Noãn Noãn thì ngồi trên mặt đất, một tay ôm bụng, anh không hề thấy cô bị thương nên vội vàng đi nhanh về hướng Huỳnh Tố My. Ôm Huỳnh Tố My vào lòng hỏi.
” My em có sao không? ”
Huỳnh Tố My hai mắt hoảng sợ, vừa thấy Lê Bá Sâm, cô ôm chặt lấy Lê Bá Sâm nức nở nghẹn ngào nói.
” Sâm ca ca, My sai rồi… my biết sai rồi huhu my không dám nữa… hu hu… ”
” Sao thế My… sao em chảy máu lắm thế…? ” nhìn chằm chằm khuôn mặt vả bả vai của Huỳnh Tố My, Lê Bá Sâm giật mình hốt hoảng hỏi.
Vừa được hỏi, Huỳnh Tố My run rẩy im bặt, ánh mắt len lén nhìn về Tư Noãn Noãn.
Bắt gặp ánh mắt sợ hãi của Huỳnh Tố My, Lê Bá Sâm hai mắt tràn ngập lửa giận nhìn chằm chằm Tư Noãn Noãn quát.
” Lại là cô? ” dừng một chút, mắt anh nheo lại nguy hiểm nói.
” Có muốn chết thì chính mình tự chết! Ai cho có cái quyền đụng vào người của tôi? ”
Tư Noãn Noãn ánh mắt đỏ lên, thất vọng nhìn Lê Bá Sâm, cô cười thành tiếng.
” Hahaha… HAHAHA… Anh không hỏi tôi mà chỉ thấy những gì xảy ra liền đổ hết mỗi lỗi lầm lên đầu tôi? ”
Lê Bá Sâm ôm Huỳnh Tố My, vỗ về thân hình run rẩy của cô, lại nhìn về Tư Noãn Noãn, ánh mắt ghét bỏ hận ý, cười khinh nói.
” Loại cóc ghẻ như cô… thì cớ gì tôi phải tin? Cô sống sao không lẽ tôi không biết! Giả vờ giả vịt như bản thân thanh cao, được tôi để ý yêu thương là nghĩ mình là thiên nga sao Tư Noãn Noãn! Cô vĩnh viễn chỉ là một con cóc ghẻ thôi. ”
Tư Noãn Noãn chống đỡ thân thể đau đớn của mình đứng dậy, bàn tay lúc nay vì chống thân nên đâm phải gạch ống, máu chảy lê lết, cô chỉ thẳng vào mặt của Lê Bá Sâm, hai mắt đỏ ửng run rẩy nói.
” Lê Bá Sâm… Tôi nói cho anh biết, cho dù tôi có rách nát ra sao cũng không giống như cô ta giả vờ giả vịt… sao anh không hỏi tôi xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao anh luôn tin cô ta khi cô ta đang muốn giết chết con của chúng ta… cô ta… ”
” CHÁT! ” Lê Bá Sâm tức giận tát mạnh vào mặt của Tư Noãn Noãn.
” Cô cũng biết, ăn bậy được đừng có nói bậy, giữa My và cô, đương nhiên tôi sẽ tin Huỳnh Tố My… còn cô… là cái thá gì…”
Tư Noãn Noãn chạm nhẹ lên má vừa bị tát, hai mắt đờ đẫn nhìn Lê Bá Sâm… Làm sao đây… tim cô đau quá… đau quá…
” Dù tôi nói gì anh cũng không tin? ”
” Hứ! Tôi vĩnh viễn không tin. ”
” Được… tốt… tốt lắm! Haha… Lê Bá Sâm… tôi nguyền rủa anh… cả đời này sẽ không có một đứa con nào… nguyền rủa anh… cả đời này không có nổi một người thật lòng yêu… nguyền rủa anh… ”
Còn chưa nói xong, Lê Bá Sâm kích động đá mạnh vào bụng của Tư Noãn Noãn…
Tư Noãn Noãn cắn chặt môi ôm bụng… con của cô… con của cô… môi cô câu lên…
” Anh vĩnh viễn sẽ không được hạnh phúc… ”
Hai bên đùi cô… dần dần có những dòng máu tuôn xuống dính… hai mắt cô hiện lên ý cười sau đấy… ngất đi…
– ———————-
Bão 6/7 chương.