#BooMew
” Sâm ca ca… My… My không muốn rời xa Sâm ca ca đâu… huhu… ”
Huỳnh Tố My hai mắt to tròn ngập nước, nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm nức nở nói.
Lê Bá Sâm đau lòng xoa nhẹ đầu Huỳnh Tô My không thôi, cảm thấy như trái tim anh bị ai đó hung hăng bóp chặt vậy.
Nhìn Huỳnh Tố My khóc nức nở đến thiếp đi trong lòng, Lê Bá Sâm cẩn thận đặt cô xuống, sau đấy mới đứng dậy đi ra ngoài phòng.
Lúc Lê Bá Sâm rời đi, ở điểm mù không ai thấy được, thì hai mắt Huỳnh Tố My vốn nhắm chặt khẽ mở ra, môi nhếch lên, sau đấy mới nhắm chặt lại một lần nữa.
– —
Lê Bá Sâm đứng phía ngoài cánh cửa, mày anh nhíu lại nhớ về Tư Noãn Noãn… lại nhớ về hình ảnh lúc nãy của Huỳnh Tố My, anh nhu nhu thái dương, không nhanh không chậm gọi về Lê Gia.
” Quản gia Lâm? Đã chuẩn bị xong căn phòng chưa? ”
” Rồi cậu chủ. ”
” Ừ! Chuẩn bị một chút thức ăn, một lát tôi sẽ đưa cô ấy đến nhà chúng ta ở. ”
” Cần báo cho Mợ không? ”
” Không cần đâu… cô ấy biết rồi. ”
” Vâng. ”
Sau khi tắt máy, Lê Bá Sâm cười khổ… Tư Noãn Noãn biết rồi… đương nhiên là biết rồi và cũng không hề có ý định sẽ quan tâm đến chuyện đó.
– —–
Ngày hôm đấy… bên ngoài người ta đồn thổi ” Tư Noãn Noãn là vợ của Lê Bá Sâm, ăn cháo đá bát không xem ai ra gì, đem cha mẹ em gái mình xem như người dưng… ”
Ngày hôm đấy… Tư Noãn Noãn trong ngôi nhà nhỏ… hai mắt đỏ ửng nhìn Lê Bá Sâm đang dìu Huỳnh Tố My vào nhà… tiếng nhạc du dương… tiếng cười tiếng nói của Lê Bá Sâm mừng Huỳnh Tố My xuất viện…
Không một ai biết… cũng không một ai để ý… trong ngôi nhà nhỏ phía sau Lê Gia, có một cô gái dáng người nhỏ nhắn khóc lóc nghẹn ngào đau khổ…
Làm gì có ai có thể mặc kệ không cảm xúc khi nhìn người mình yêu… đón người khác vào nhà….
Làm gì có chuyện từ bỏ một người dễ dàng như vậy khi người đó luôn muốn mình luôn xuất hiện trước mặt mình.
Những gì mà Tư Noãn Noãn chịu… có lẽ cũng là nỗi đau của những người phụ nữ bị phản bội nhưng chắc chắn họ không hề cảm thấy khổ sở như cô khi người đàn ông đấy nói ” yêu cô ” nhưng lại bên cạnh người khác.
Ngày đó… tiếng nhạc tiếng cười ngoài kia… lại là nỗi đau vĩnh viễn không thể xóa nhòa của Tư Noãn Noãn…
– ——
Một tháng sau…
Từ cái ngày có sự xuất hiện của Huỳnh Tố My, Tư Noãn Noãn không còn bị kêu vào lúc nửa đêm nữa… từ ngày có sự xuất hiện của Huỳnh Tố My, Tư Noãn Noãn một bước cũng không ra khỏi căn nhà nhỏ của mình…
Cũng từ ngày có sự xuất hiện của Huỳnh Tố My… Tư Noãn Noãn cũng biết bản thân đang mang thai.
Có lẽ không ai biết, càng không ai nghĩ đến chuyện này… nhưng Tư Noãn Noãn thật sự mang thai.
Lê Bá Sâm ngồi trong phòng nhìn chằm chằm thân ảnh gầy gò của Tư Noãn Noãn, ánh mặt lạnh lùng của anh không hề mang một thiện ý nhíu mày nhìn cô một lúc mới nói.
” Nếu đã mang thai thì đừng tùy tiện ra ngoài, em biết rõ việc hôm nay nguy hiểm ra sao không? Nếu như không phải Aley đến đây kịp thời thì em đã bị… ” hai từ sảy thai kia quá khó nói. Lê Bá Sâm không thể thốt ra.
Tư Noãn Noãn yếu ớt xoa xoa bụng vẫn còn phẳng của chính mình, hai mắt một chút cũng không hé nhìn Lê Bá Sâm, cô nhỏ giọng nói.
” Chỉ cần sinh xong đứa bé là tôi có thể rời đi có đúng không? ”
Lê Bá Sâm hai mắt trừng to giật mình, không tin vào tai mình, anh đang nghe cái gì đây…
” Rời đi? ” Lê Bá Sâm nhìn chằm chằm Tư Noãn Noãn hỏi.
Tư Noãn Noãn gật đầu.
Lê Bá Sâm cười khổ, cầm lấy ly nước bên cạnh ném mạnh xuống sàn nhà, trừng mắt nhìn chằm chằm Tư Noãn Noãn quát.
” Tư Noãn Noãn… rốt cuộc em muốn rời khỏi tôi đến như vậy sao hả? ”
” Đúng vậy! ” Tư Noãn Noãn nói.
” Haha… được lắm… để xem em có rời khỏi được tôi hay không! ” Lê Bá Sâm cười thành tiếng một cái nói.
Sau đấy hung hăng rời đi…
Tư Noãn Noãn nhếch mép cười khổ…
Lê Bá Sâm… hà cớ gì anh phải dày vò tôi như vậy chứ? Trái tim này… cho dù nó vẫn còn rung động vì anh nhưng nó khiến tôi đau… đau đến nỗi chỉ muốn chết đi… còn anh… bắt tôi ở lại với thân phận vợ… là muốn che mắt thiên hạ sao…
– —
Vừa rời khỏi nhà nhỏ không bao lâu, Huỳnh Tố My đang ngồi ngoài sân hoa hồng ngắm hoa, vừa thấy Lê Bá Sâm, giọng nũng nịu gọi một tiếng.
” Sâm Sâm… ”
– —————
Bão 1/7 chương.