#BooMew
Lời của Lê Bá Sâm vừa dứt, Phỉ Vô Dư hai mắt trừng to ra… Chuyện gì đang xảy ra thế này!!!
Lê Bá Sâm nhìn Phỉ Vô Dư, môi khẽ nhếch lên không nói gì.
Chính anh còn không rõ cảm xúc chính mình, anh vẫn luôn nói… giống như hiện tại, anh vẫn luôn nói anh còn tình cảm với Huỳnh Tố My muốn che chở cho cô.
Nói ra những câu khiến Tư Noãn Noãn tổn thương, khiến cô cách xa anh ra để anh không cần nhìn đến cô nữa… chính là khi nhìn thấy trong ánh mắt cô hoàn toàn không còn anh nữa… trái tim anh thật sự đau… đau đến không chịu nổi…
– ——
Hôm qua!.
Sau khi Tư Noãn Noãn rời đi, Lê Bá Sâm nằm lại trên giường nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu trầm tư suy nghĩ.
Tại sao lại như vậy… tim anh đau… đau đến không thở được…
Anh không yêu… cũng không cần cô…
Anh…
Lê Bá Sâm ngẩng người, như nhớ câu gì đó mà Tư Noãn Noãn nói.
” Tôi hận anh… tôi hận anh… tôi hận anh… ”
Ba từ đó cứ liên tục vang lên trong đầu anh, những kí ức vụn vặt về Tư Noãn Noãn cứ thế ùa ùa hiện về.
Cái nụ cười rất ít khi xuất hiện đó, cái giọng nói nũng nịu non mềm khi trên giường đó… Lê Bá Sâm hai mắt trừng to ra… cũng không hiểu… hoàn toàn không hiểu vì sao nước mắt lại rơi.
Lê Bá Sâm giơ tay lên lau nhẹ dòng nước mắt rơi xuống, anh nhắm chặt mắt cố giữ cho chính mình bình tĩnh lại.
Thì ra… yêu một người là như vậy… nghe được những câu họ nói tuyệt tình với mình… lại là đau như vậy…
Tư Noãn Noãn, tôi luôn chà đạp tình cảm cô như thế kia… cô có hay không cũng đau lòng như vậy… có hay không một mình khóc… có hay không cảm giác muốn rời khỏi tôi…
– —–
Quay về với hiện tại, sau khi dặn dò Phỉ Vô Dư xong, Lê Bá Sâm lại bắt đầu làm việc, nhưng trong đầu lại luôn hiện lên hình ảnh của Tư Noãn Noãn.
Anh nhu nhu thái dương, ngồi viết viết gõ gõ thế mà đã hơn mười một giờ trưa, Lê Bá Sâm cầm điện thoại lên, rất nhanh mà gọi cho Tư Noãn Noãn.
Tư Noãn Noãn ngủ dậy, hai chân bủn rủn đến nỗi cô thật sự chỉ muốn bò đi thôi, chứ có sức đâu mà đứng dậy, vốn còn đang phân vân nên đi vào phòng vệ sinh làm sao thì có cuộc gọi đến.
Tư Noãn Noãn nhíu mày, nhìn điện thoại bên trên bàn nhỏ cạnh giường đang reo lên, cô không nhanh cũng chẳng chậm bắt máy.
” Alo. ” số điện thoại lạ hoắc, cô không biết ai đang gọi đến, nhưng vì sợ là của Lưu Hà Mi nên cô nghe máy.
Lê Bá Sâm nghe được thanh âm đấy, tay anh khẽ nắm chặt chặt, giọng khàn trầm thấp vang lên.
” Noãn… Tư Noãn Noãn! ”
Tư Noãn Noãn hai mắt trừng lớn kinh ngạc, giọng nói này là của Lê Bá Sâm… không lẽ cô làm gì sai nữa sao?
” Cô dậy chưa? ”
” Rồi… anh gọi có chuyện gì sao? ” tim cô đập nhanh ” Thình Thịch Thình Thịch ” mãi thôi.
Lê Bá Sâm im lặng một lúc, cũng không biết là lời thật lòng hay chỉ muốn trêu chọc Tư Noãn Noãn.
” Tôi nhớ em… ”
“… ” Tư Noãn Noãn im lặng, Lê Bá Sâm đang định nói gì đó thì đầu dây bên kia vang lên tiếng.
” Tút… tút… tút… ”
Anh cứng đờ ra, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại ” cô tắt rồi! ”
Môi anh khẽ câu lên, cảm giác trong lòng vui sướng, anh khẽ đem điện thoại cất đi.
Bản thân lại vừa nhếch mép cười mỉm, vừa đọc lại những bản hợp đồng cần phê duyệt trên bàn.
– —
Tư Noãn Noãn mím môi, tim cô đập nhanh đến nỗi cô không thể khống chế được.
Lê Bá Sâm là đang gọi nhầm số có đúng không?
” Tôi nhớ em… ”
Cô cúi đầu xuống, không hiểu tại sao cô lại thấy vui… nhưng anh ta chắc gọi nhầm.
Tư Noãn Noãn, mày không được như vậy! Mày phải vứt bỏ tình cảm đấy… Đừng để bản thân lún sâu vào vũng bùn không đáy…
Nếu không mày vĩnh viễn sẽ bị chôn vùi…
Tư Noãn Noãn mím môi… cố không để bản thân nghĩ lung tung nữa.
Cô cố gắng ngồi dậy, hai chân run rẩy đi về phía phòng tắm…
– ——
Khách Sạn GI.
Huỳnh Tố My quay lại phòng, cô không chần chừ gì mà gọi ngay cho Thiển Hạ Lâm.
Chính là khi cô gọi, hoàn toàn không một ai nghe máy.
Nếu như không lầm, giờ này cũng còn rất sớm.
Huỳn Tố My lại gọi, cũng không một ai nghe, mày cô nhíu lại, trong lòng không khỏi phẫn nộ, chết tiệt!!!
Anh ta tại sao lại không nghe máy?
– —————————-
7/7 chương.
****Đêm qua máy tính nó sập nguồn mở mãi không lên nên giờ sáng dậy sớm một chút viết bù cho các tình yêu hiuhiu.
Sáng tốt lành nhé!