#BooMew
Bác sĩ trước khi rời đi chỉ có căn dặn là để Tư Noãn Noãn nghỉ ngơi thật tốt.
Lưu Hà Mi vuốt nhẹ tóc của Tư Noãn Noãn.
Lưu Minh Vân nhìn Tư Noãn Noãn một lúc nói.
” Nếu như em dâu cứ như vậy sẽ không tốt cho mẹ và bé! Hay là đừng để em ấy đến đây nữa… “
Lưu Hà Mi lắc đầu.
” Cô có nói mà nó có chịu nghe đâu… ” dừng một chút Lưu Hà Mi lại nói.
” Bây giờ cô cũng không biết làm sao… nếu đứa bé có xảy ra chuyện gì cũng xem như do nó không có duyên với cái nhà này chứ biết làm sao bây giờ… nó đến cũng vui nhưng không đúng lúc. “
” Cô… ” Lưu Minh Vân đang định nói gì đó thì Lưu Hà Mi lại nói.
” Cô có nói với Noãn Noãn là phá thai đi nhưng con bé không chịu. Nhìn con bé cứ như vậy… không phải chỉ mỗi Bá Sâm xót mà chính cô cũng xót. “
Lưu Hà Mi nói xong khôn kiềm được nước mắt.
Có lẽ không ai hiểu được mà nói bà yêu con dâu đến khóc nhưng thật sự không phải như vậy… bà xem cô như con ruột chứ không phải con dâu… bà xót cho cô… xót cho cả con trai của bà.
Ông trời thật sự rất tàn nhẫn…
Lưu Minh Vân im lặng.
Anh phải nhanh chóng chuẩn bị gì đó để khiến Lê Bá Sâm tỉnh dậy thôi, hơn nữa phải thu thập thật thật nhiều giấy tờ.
Khi cả hai đang rơi vào trầm tư thì bên ngoài có một y tá hì hục chạy vào.
” Bà… bà Lê… bác… bác sĩ Lưu… chủ tịch Lê đã tỉnh lại. “
Lưu Hà Mi và Lưu Minh Vân vừa nghe, hai mắt của cả hai trừng to ra vội vàng chạy sang phòng bên cạnh.
Lưu Hà Mi bước vào… chỉ thấy được bóng lưng của Lê Bá Sâm, hai mắt bà đỏ ửng nghẹn ngào gọi.
” Bá… Bá Sâm… ” con trai bà tỉnh… tỉnh thật rồi…
Lưu Minh Vân vừa thấy Lê Bá Sâm thì anh nhíu chặt mày lại, đây là có chuyện gì? Sao anh cứ thấy có gì đó sai sai???
Lê Bá Sâm vừa nghe giọng nói của Lưu Hà Mi, mày anh nhíu chặt quay đầu lại.
Ánh mắt lẫn khuôn mặt không còn giống như lúc trước… mà ánh mắt này khuôn mặt khó chịu này là giống về năm năm trước… năm mà Lê Bá Sâm chưa biết về Tư Noãn Noãn.
Lưu Hà Mi giật mình.
” Là con sao Sâm? “
Lê Bá Sâm nhíu mày nhìn Lưu Hà Mi gật đầu.
” Là tôi. ” anh nhìn quanh một vòng.
” Đây là đâu? “
Lưu Hà Mi trong lòng hô lên ” chết rồi. “
” Đây là bệnh viện. ” không đợi Lưu Hà Mi trả lời, Lưu Minh Vân bước vào nói.
Lê Bá Sâm thấy Lưu Minh Vân, anh nhướng nhướng mày.
” Anh họ? Anh về nước rồi sao? “
Lưu Minh Vân nhìn Lê Bá Sâm, đi đến giơ tay hai bàn tay lên hỏi.
” Số mấy? “
” Mười! ” Lê Bá Sâm nhíu mày đáp, đáp xong anh lại nói.
” Anh hết thuốc à? “
Lưu Minh Vân lại hỏi.
” Có còn đau ở đâu không? “
Lê Bá Sâm gật đầu.
” Không quá đau nhưng ẩn ẩn đau ở đầu. ” rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Lưu Minh Vân nhìn biểu hiện này của Lê Bá Sâm cũng hiểu rõ đang xảy ra chuyện gì.
Anh nhíu mày nói.
” Anh nên nghỉ ngơi, vưa phẫu thuật xong ba ngày thôi. “
” Phẫu thuật? Vì sao lại phẫu thuật. ” Lê Bá Sâm đưa vào gối nhìn Lưu Minh Vân hỏi.
Lưu Minh Vân nhìn nhìn Lê Bá Sâm, bây giờ anh ngứa tay quá… muốn một lần nữa mổ đầu của Lê Bá Sâm ra.
” Anh không nhớ gì hết? “
Lê Bá Sâm gật đầu.
Lưu Minh Vân nói.
” Anh có khối u lành tính trên não, có thể uống thuốc đều đặn sẽ tan nhưng do một số chuyện mà khối u lành tính ấy trở nên nên nguy hiểm, nó không gây cho anh bất cứ triệu chứng gì như các khối u khác nhưng nó dần dần lớn dần làm anh hay ngất đi… ít nhất một ngày mà nhiều nhất là một tuần. ” dừng một chút Lưu Minh Vân lại nói.
” Cơn đau đầu ngày một nhiều vì khối u lớn dần đấy gây ra… và anh phẫu thuật. “
Lê Bá Sâm nghe xong khẽ gật đầu nói.
” Thế… bây giờ tôi đã phẫu thuật xong? “
Lưu Minh Vân gật đầu.
Lê Bá Sâm cũng gật đầu im lặng, anh cố nhớ lại xem có thật như Lưu Minh Vân nói không? Không lẽ bản thân đang phẫu thuật mà lại quên?
Căn phòng đột ngột trở nên im ắng.
Lưu Hà Mi đứng từ xa nhìn Lê Bá Sâm… bà chỉ có cảm giác đau lòng lúc này vì bà biết… rất nhanh sẽ có người vừa đau lòng vừa tổn thương hơn cả bà.
– —
Tư Noãn Noãn nhíu mày ngồi dậy trên giường bệnh, lại ngất nữa sao?
Tay cô khẽ vuốt ve bụng chưa nhô của mình thở dài.
Cửa phòng mở ra, một người đàn ông cao to bước vào nói.
” Phu Nhân… Boss đã tỉnh. “
” Bá Sâm tỉnh? “