Dì Ngô ôm chồng quần áo gọn gàng từ phòng giặ đồ ra, đang định mang vào phòng ngủ thì nghe thấy câu nói này, liền đột ngột quay đầu lại.
Thấy Chung Lê duỗi chân trên đùi Phó Văn Thâm, bà tròn mắt ngạc nhiên.
Sơn móng tay là một chuyện rất nữ tính, đâu có người con gái nào lại để cho con trai sơn cho mình, huống hồ là sơn móng chân chứ không phải sơn móng tay.
Chưa kể con trai chưa dùng thứ đồ này sơn có đẹp hay không, lại đỡ chân con gái son móng chân cho cô ấy.
Dì Ngô cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến cảnh tượng đó.
Thật là vô lý.
Người đàn ông đàng hoàng chân chính ai lại đi làm chuyện này chứ.
Anh nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, nhìn Chung Lê không nói một lời.
Chung Lê giơ cổ tay phải lên và nói: “Tay em đau quá, chắc chắn là do lúc nấy bị mỏi rồi.”
Phó Văn Thâm vẫn im lặng, anh thu lại ánh mắt khó hiểu từ trên mặt cô ấy và tiếp tục soạn nội dung mail.
Dì Ngô thở dài một cái, bà nghĩ nếu anh ta đồng ý mới là lạ đó.
Bà mang quần áo vào phòng ngủ để trong phòng để đồ của Chung Lê.
Trong phòng khách, Chung Lê rung đùi Phó Văn Thâm hai lần, gọi: “Chồng ơi~”
Giọng nói ngọt ngào mềm mại này sẽ khiến bất kì người đàn ông nào nghe thấy cũng xương cốt nát vụn, nhưng có lẽ Phó Văn Thâm lại không nằm xong số đó.
Anh vẫn không phản ứng gì, vẫn gõ bàn phím đều
Phó Văn Thâm cuối cùng cũng để ý đến cô một chút, anh nói bằng giọng bình tĩnh không cảm xúc: “Đừng gọi bừa nữa.”
Chung Lê tự nhiên rên lên một tiếng: “: Chân em hình như bị chuột rút rồi, đau quá.”
Cô cắn nhẹ môi dưới, đôi mày thanh tú nhíu lại một cách đáng thương, dường như đau không chịu nổi.
Còn Phó Văn Thâm đúng là một người tàn nhẫn với người vợ thủy chung đã đồng cam cộng khổ với mình, một người đàn ông tệ bạc máu lạnh, nhắm mắt làm ngơ không một chút động lòng.
Hãy nhìn khuôn mặt lạnh lùng đó, hãy nhìn thái độ vô tâm đó.
Chung Lê giơ chân phải lên định đá cho anh ta một cú mạnh.