Anh cầm trên tay một chiếc mũ lưỡi trai màu hồng tím trông rất hoạt bát năng động, hoàn toàn không hợp với anh.
Anh đưa chiếc mũ cho Chung Lê, nhưng Chung Lê không nhận lấy nó, vẫn lấy tay che trán và ngước nhìn anh rồi nghiêm nghị chỉ bảo: “Khi em nói lấy mũ giúp em, thì có nghĩa là mang mũ đến và đội nó lên giúp em. Nếu một người không có khả năng nhận biết như anh, nói một bước mới làm một bước thì sẽ bị trừ điểm tại nơi làm việc đó.”
Phó Văn Thâm thờ ơ liếc nhìn cô, và đội chiếc mũ lên trên đầu cô rồi ấn vành mũ xuống.
“Thụ giáo.”
Thái độ học tập của anh rất đúng đắn, Chung Lê khá hài lòng với biểu hiện của anh hôm nay.
Cô dùng ngón tay trỏ nhấc vành mũ quá thấp lên, nói: “Ồ, em quên mất là anh không có cấp trên. Vậy thì không sao.”
Chung Lê đã cảm thấy mệt mỏi với việc mang theo cục thạch cao nặng nề bên mình mỗi ngày, và nóng lòng muốn nói lời tạm biệt với nó.
Quá trình tháo bột diễn ra nhanh chóng, nhưng khi gặp lại chiếc chân trái lâu ngày không gặp với nhiều sự mong đợi, cô bỗng phát hiện ra rằng sau hơn một tháng, chiếc chân đã trở nên xa lạ.
“Chân có nhỏ hơn là hiện tượng bình thường. Chân của cô lâu ngày không vận động, khí huyết lưu thông không tốt, cơ bắp teo đi nên sẽ gầy đi. Sau này tăng dần hoạt động, đi lại bình thường, từ từ sẽ hồi phục.”
Bác sĩ nói: “Tháo bột không có nghĩa là chân của cô sẽ lành lặn, cô phải tiếp tục tập luyện sức mạnh cơ bắp để vận động cơ chân, nhưng lưu ý không được vận động quá sức. Cô cũng có thể làm một số việc như xông ngải cứu, xông thuốc V.V…
Chung Lê nhìn chăm chằm vào đôi chân của mình trong ba phút, sau đó buồn bã nói: “Có vẻ như nó đã trở nên ngắn hơn.”
“Chân bị gấy không thể bị ngắn được.” bác sĩ nói.
“Chân bị gãy không thể bị ngắn được.” bác sĩ nói.
“Bác sĩ xem này.” Chung Lê khép sát hai chân so cho bác Sĩ xem.
Hôm nay cô mặc chiếc váy có màu hoa tử đăng giống như chiếc mũ, rất hợp với làn da của cô, chiếc váy dài đến bắp chân được vén lên đến đầu gối, hai bắp chân trắng nõn như bột, một bên chân thon dài mảnh khảnh, bên còn lại được bao bọc trong lớp thạch cao trong nhiều ngày, trông càng nhỏ hơn.
“Có phải chân trái ngắn hơn chân phải một chút phải không?”
“Chân của cô vừa dài vừa đẹp, không ngắn đi chút nào đâu” bác sĩ an ủi nói, “Bây giờ cô nhìn vào cảm thấy ngắn là vì chân trở nên gầy hơn nên tạo cảm giác vậy thôi.”
Câu nói này không thuyết phục được Chung Lê, cô cảm thấy chân trái của mình ngắn hơn chân phải một chút.
Mặc dù chỉ có một sự khác biệt rất nhỏ, có thể là 1 cm, nhưng cô có thể nhận ra.
Người đẹp Chung khó chấp nhận tin buồn một bên chân của cô bị teo lại, liệu cô có còn được gọi là mỹ nhân tuyệt trần nữa không khi sở hữu một đôi chân bên dài bên ngắn?
Chỉ có thể là một cô gái xinh đẹp bình thường thôi.
Trên đường về nhà, Chung Lê chán nản và buồn bã dựa đầu vào cửa sổ xe, không muốn nói lời nào.
Xe chạy được nửa đường, cô không hề báo trước ngồi thẳng người dậy nói: “Dừng lại.”
Câu ra lệnh đột ngột khiến tài xế lão Trương hơi do dự, ông ta không dừng lại ngay mà nhìn vào kính chiếu hậu.
Chung Lê nhìn ông ta với vẻ không hài lòng: “Chú Trương, sao hôm nay chú không nghe lời tôi? Chẳng lẽ vì chân tôi bị ngắn lại rồi sao?”
Lão Trương thật thà, chất phát bị hỏi đến phát hoảng: “Hả… cái đó… tôi…”
Phó Văn Thâm đang đọc tài liệu trên máy tính, ngước mắt liếc sang một bên và nói với Lão Trương: “Dừng lại bên đường.”
Lão Trương đã dừng xe theo lời của anh, Phó Văn Thâm im lặng nhìn Chung Lê, như thể để xem cô sẽ làm cái quái gì.
Chung Lê phớt lờ anh rồi tháo dây an toàn ra: “Dì Ngô, cùng tôi vào mua một thứ.”