Khi Mạnh Nghênh bị Hứa Dịch Châu đột nhiên gọi đứng lại, công trình tâm lý mà cô vừa xây lên giống như một con hổ giấy, đã bị gió thổi bay đi mất.
Anh gọi cô làm gì!
Hay là anh đã phát hiện ra rồi!
Hứa Dịch Châu đứng dưới một cây đa già, trên cơ thể mỏng manh và rắn chắc của chàng thanh niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng đồng phục mùa xuân của trường học, góc vạt áo bị gió thổi bật lên.
Anh hỏi trong vẻ mặt hồi hộp của Mạnh Nghênh: “Cô có rảnh không?”
Mạnh Nghênh đứng cách vài bước, dè dặt trả lời: “Anh nói có chuyện gì trước, tôi mới quyết định có rảnh hay không.”
Anh nở nụ cười như một người anh lớn: “Cũng khá cảnh giác đấy.”
“Tôi muốn mua một sợi dây chuyền tặng người khác, nhưng tôi không biết các cô gái như cô thích gì, nếu rảnh thì hãy giúp tôi cho ý kiến.”
Vào lúc đó, Mạnh Nghênh gần như nghi ngờ rằng anh đã biết cô chính là “nhát gan”.
Mua dây chuyền gì?
Để tặng cho cô gái nào?
Chẳng lẽ là quà sinh nhật cho cô?
Đầu cô hoạt động như một chiếc máy tính bị quá tải, chỉ xoay đi xoay lại quanh một vấn đề, miệng thì trả lời trong vô thức: “Ồ … được.”
Khi cô cùng Hứa Dịch Châu lên taxi, cô mới sực tỉnh †rong sự ngại ngùng muộn màng, như vậy chẳng khác. nào như một con cừu chạy vào hang cọp sao?
Trong vài phút, không ai lên tiếng.
Để phá vỡ sự ngại ngùng, Mạnh Nghênh đột nhiên nói: “Anh có biết, con lười là động vật có vú duy nhất không thể xì hơi không.”
Hứa Dịch Châu quay lại nhìn cô, người tài xế cũng lướt nhìn cô qua kính chiếu hậu.
Bầu không khí vốn đã khô khốc bỗng hạ nhiệt độ nhanh chóng, lạnh đến mức khiến cho người khác phải nổi da gà.
Mạnh Nghênh có hơi chán nản sau khi nói, chẳng có ai nói chuyện như thế này cả, giống như một tên ngốc ăn nói vô duyên.
Cô lẳng lặng quay mặt nhìn ra cửa sổ giả vờ không có gì xảy ra.
Trong sự im lặng đáng xấu hổ này, Hứa Dịch Châu đột nhiên trả lời: “Biết chứ. Bởi vì tiến trình tiêu hóa của chúng rất chậm, lượng khí metan được tạo ra trong dạ dày và ruột sẽ không được tích lũy nhanh chóng. Nhưng một phần khí metan sẽ được ruột và dạ dày hấp thu, sau khi chạy vào tuần hoàn máu thì sẽ thoát ra từ bộ phận phổi —— Nói chính xác là chúng sẽ xì hơi bằng miệng.”
Gương mặt của người tài xế hiện lên từ “sốc”.
Sau đó Hứa Dịch Châu lại nói: “Cô có biết, đôi mắt của sơn dương có tâm nhìn 360 độ không…”
Mạnh Nghênh quay đầu lại: “Tôi biết, vì vậy chúng có thể nhìn thấy mông của mình!”
Tiếp theo đó trong cả chuyến xe, họ bắt đầu với câu “Anh – cô có biết” để bắt đầu thi đua về kiến thức ít được biết đến về loài động vật.
Mạnh Nghênh nhận ra rằng Hứa Dịch Châu ngoài đời thực cũng không khác biệt gì với người trên mảnh giấy, anh vẫn là người bí ẩn có thể trò chuyện thoải mái với cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!