Sau khi Chung Lê vệ sinh cá nhân xong và hoàn thành các bước chăm sóc da buổi sáng, rồi ra khỏi phòng, Phó Văn Thâm đã chuẩn bị xong bữa sáng và trưa cho hai người.
Cô sáp lại hôn Phó Văn Thâm, trong miệng còn có hương vị đào thanh mát: “Ông xã thật tốt.”
Sau bữa sáng, Phó Văn Thâm cùng Chung Lê xem các chương trình tivi nhàm chán.
Hôm nay anh không sắp xếp công việc, giữa chừng anh nhận được một số cuộc gọi về công việc, đồng thời nghe thấy Chung Lê đang dạy dỗ Tây Tây vì không nghe lời.
Theo quy định của mèo, những thứ không được phép để trên bàn như cốc nước, điều khiển từ xa, bình hoa —— nếu dùng móng vuốt để đẩy tất cả những vật dụng này sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.
Mặc dù Tây Tây là một con mèo già, nhưng bản tính nghịch ngợm khắc sâu trong gen của nó vẫn không hề giảm đi chút nào, kể từ khi nó đến vịnh Thiên Phụ, đôi móng vuốt trắng trẻo của nó đã vài lần bị dính thủy tính và mảnh sứ.
May mắn là ở chỗ Phó Văn Thâm không có nhiều đồ cổ bằng sứ, dì Ngô vẫn rất cẩn thận, luôn thu dọn đồ đạc đúng lúc, luôn canh chừng nghiêm ngặt 24/24 con mèo ở dạng tình nghỉ, thành công kiểm soát tỷ lệ phạm tội trong nhà xuống không phần trăm.
Hôm nay không có mặt dì Ngô, Tây Tây đã bị gò bó trong một thời gian dài vì không thể ra ban công chơi vì tuyết, cuối cùng nó cũng tìm được cơ hội.
Nó vào phòng trưng bày của Phó Văn Thâm, bằng cách nào đó nó đã trèo cơ thể già nua của nó lên tầng cao nhất của kệ trưng bày, nó vươn bộ móng vuốt tội lỗi của mình về phía một chiếc đồng hồ của Phó Văn Thâm và bắt đầu đẩy xuống.
Quá trình phạm tội, nó đã bị Chung Lê bắt tại trận.
Chiếc hộp đồng hồ đang sắp nguy cấp, chiếc đồng hồ này thuộc hàng sưu tầm cấp đồ cổ, rất giá trị và không thể mua được cái thứ hai, nó mà đẩy xuống thì tiêu tan cả một căn nhà..
Chung Lê đứng dưới kệ trưng bày, chống nạnh, chỉ tay vào nó và đưa ra lời cảnh cáo đầu tiên: “Sao con lại chạy vào đây làm chuyện xấu? Không được đẩy.”
Tây Tây cãi lại: “Meo ~”
Chung Lê cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn, cảnh cáo lần thứ hai: “No”
Tây Tây đã chịu khuất phục trước vẻ nghiêm nghị của cô, nó khẽ kêu meo meo, dùng chân còn lại xoay hộp đồng hồ lại.
“Ngoan lắm.” sắc mặt Chung Lê lập tức dịu đi, cô đưa tay sờ sờ vào phần mông mập mạp của nó, dịu dàng dỗ dành: “Mau xuống đây nào.”
Tây Tây nhìn cô vài giây, sau đó lùi lại, và đẩy chiếc hộp đồng hồ xuống.
Kệ trưng bày cách mặt đất hơn 1,8 mét, chiếc đồng hồ cùng chiếc hộp rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.
Chung Lê nổi giận, nhìn xác của chiếc đồng hồ, cô ngẩng đầu lên và nói với Tây Tây: “Con tự kiểm điểm lại đi, hôm nay đừng qua tìm mẹ.”
Cô nói xong quay đầu rời đi.
Một lúc sau, Tây Tây biết mình đã làm sai, từ trong phòng trưng bày đi ra, đi đến sô pha ngồi xổm bên cạnh cô, kêu meo meo cọ vào người cô để lấy lòng.
Chung Lê tỏ vẻ lạnh lùng và phớt lờ nó. Tây Tây gọi, nhưng cô giả vờ không nghe thấy.
Tây Tây cọ vào người cô, dùng chân khều nhẹ vào người cô, cô đứng dậy lạnh lùng rời đi.
Tây Tây đã đi theo Chung Lê loanh quanh trong nhà cả buổi, nhưng Chung Lê không quan tâm đến nó. Nó giống như một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi mà đến tìm Phó Văn ‘Thâm, đi vòng quanh chân anh, không ngừng kêu meo. meo và cào vào ống quần của anh.
Phó Văn Thâm nhìn sang phòng khách, Chung Lê đang ngồi trên ghế sô pha ôm một chiếc gối lông, nhìn từ phía sau thấy cô vẫn rất tức giận.
Anh nhìn xuống con mèo đang meo meo với mình, và nói “Tự mình dỗ đi”.
Sau khi Phó Văn Thâm kết thúc cuộc điện thoại và trở lại phòng khách, Chung Lê ngay lập tức phàn nàn với anh.
Phó Văn Thâm kiên nhãn lắng nghe lời phàn nàn của cô trong năm phút: “Chỉ là một chiếc đồng hồ thôi.”
Tây Tây ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh Phó Văn ‘Thâm, và khẽ phát ra âm thanh đồng tình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!