€ó lẽ là do khí chất trời sinh, hoặc cũng có thể là do lời nói của cô đầy đủ lý lẽ nên hành động này đặt trên người cô mà nói cũng không có gì là quá vô lý.
Phó Văn Thâm đứng cạnh giường, chiếc quần tây sẫm màu cách đôi chân trắng nõn của cô vài cm.
Giống như hai thế giới phân cách, hai màu trằng đen đối lập rõ ràng.
Anh cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn cô.
Chung Lê không hiểu được ý tứ trong ánh mắt của anh, tự thầm hỏi tại sao anh lại nhìn cô như vậy?
Chỉ là giúp cô đẩy xe lăn và nhấc chân giúp cô lên thôi, có cần không kiên nhắn như vậy không?
Cô giơ một chân lên.
“Nhìn cái gì vậy? Chẳng phải lúc kết hôn anh đã đọc lời thề tốt đẹp đó sao. Bất kể sinh, lão, bệnh, tử, nghèo hay giàu, anh cũng sẽ luôn yêu tôi. Hay bây giờ anh có người mới nên cảm thấy người mới tốt hơn người cũ, thậm chí nhấc cái chân bị gãy của tôi một chút cũng không muốn?”
Phó Văn Thâm vẫn im lặng.
Chung Lê lại khịt mũi: “Chỉ cần chúng ta một ngày. không ly hôn, tôi vẫn sẽ là vợ hợp pháp của anh. Chờ đến khi anh bệnh nan y hoặc bại liệt năm đây, thì người ở bên giường bệnh của anh chăm sóc cũng sẽ là tôi. Chỉ cần tôi không cho phép thì cô tình nhân nhỏ của anh cũng sẽ không có tư cách chăm sóc anh, cô ta muốn nhìn anh một chút cũng không được.”
“Có lẽ anh cũng sẽ không mong đến lúc đó tôi sẽ rút bình oxy của anh ra, phải không?”
Phó Văn Thâm vân không nói chuyện.
Nhìn Chung Lê một lúc, anh lại giơ tay lên, nhấc mắt cá chân còn nguyên vẹn và thanh tú đặt lên giường.
Không có lớp băng vải ngăn cách, lòng bàn tay của anh tiếp xúc trực tiếp vào da thịt ở cổ chân cô, lần này Chung Lê có thể cảm nhận rõ ràng sự ma sát của các đường vân trên đầu ngón tay truyền đến từ cổ chân.
Xem tình hình thì bình thường lúc trước hai người cũng không có sinh hoạt vợ chồng như những cặp đôi khác, nên cô cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Chung Lê rụt chân lại, yếu đuối dựa vào gối, duỗi ngón trỏ mảnh khảnh và chỉ xuống:
“Tôi muốn chăn”
Phó Văn Thâm nghe vậy dùng những ngón tay dài kéo. một góc của chiếc chăn bông màu trảng, từng chút một đắp lên người cô.
Động tác không mạnh, được làm rất nhẹ ngàng, không. động đến chân trái bị thương của cô. Sau khi kéo lên, chăn được mở ra đắp lên trên người cô.
Lúc này Chung Lê mới hài lòng.
Sau khi bị thương ở đầu, cô rất dễ buồn ngủ, đưa tay lên che miệng ngáp một cái.
Sau khi đắp kín chăn, cô ngồi dựa vào đầu giường, nghiêng đầu hỏi Phó Văn Thâm:
*Tôi làm hỏng điện thoại, anh giúp tôi mua một cái mới được không. Tôi thích màu trằng.”