Cơ thể lạnh buốt đột nhiên được bao bọc bởi hơi ấm, cô rùng mình theo phản xạ.
Chung Lê cuộn người lại, hơi lạnh trên người nhanh chóng nhuốm lạnh chiếc chăn ấm áp.
Phó Văn Thâm ở bên kia giống như một lò sưởi tự nhiên, tỏa ra hơi ấm đầy cám dỗ, Chung Lê nhích tới và nằm vào cánh tay của anh.
Một tên cặn bã dù sao cũng không có giá trị lợi dựng, để cho anh sưởi ấm chăn là vinh hạnh của anh rồi.
Có lẽ Phó Văn Thâm đã bị cô làm thức giấc, đột nhiên anh quay người sang.
Trong tiềm thức Chung Lê nghĩ rằng anh sẽ ném mình ra, cơ thể cô lạnh đến mức gần giống như một cây kem, và có chút cứng đờ nên không kịp có hành động phòng thủ.
Nếu anh dám đẩy cô ra, cô thực sự sẽ nhảy lên và cho anh một cú đá.
Cô lập tức đưa ra lời giải thích hợp lý cho hành vi của mình: “Hệ thống sưởi sàn nhà trong phòng em bị hỏng, lạnh quá. Anh không ngại cho em ở thêm một đêm nữa chứ?”
Một lòng bàn tay nóng ấm ôm lấy lưng cô, đôi tay cường tráng của Phó Văn Thâm ôm lấy cô, nhẹ nhàng kéo cơ thể mát lạnh của cô vào lòng.
Giọng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu Chung Lê, âm điệu trầm thấp: “Tôi không ngại.”
Chung Lê cảm thấy mình giống như một que kem được nhảy vào nước nóng, các khớp xương cứng ngắc dần tan ra và trở nên mềm mại.
Coi như tên cặn bã vẫn còn chút tình người.
Chung Lê rụt rè đặt bàn chân lạnh cóng lên bắp chân anh, thấy anh không phản ứng nên đã đặt cả chân kia lên.
Tuy rằng hôm nay xem ra cô chưa từ bỏ ý đồ gian xảo nửa đêm leo lên giường dụ dỗ anh, nhưng thực ra là bất khả kháng, không phải do cô cố ý.
Tuy nhiên, dù sao cũng đã đến rồi tiện thể dụ dỗ luôn cũng tốt.
Chung Lê nép mình trong vòng tay ấm áp của anh, dùng đầu ngón tay cạy cạy vào cúc áo của anh và giở giọng trà xanh yểu điệu dịu dàng nói: “Chủ yếu là nhớ anh đó.”
Phó Văn Thâm sụp mắt nhìn xuống cô.
Trong phòng không có ánh sáng, Chung Lê không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng có thể cảm nhận được. ánh mắt của anh, giống như một vật đè nặng trên mặt cô.
Nói xong cô lại hứ một cách đáng yêu: “Chắc chắn là anh không nhớ em.”
Giọng nói của Phó Văn Thâm nghe có vẻ thờ ơ: “Sao. cô biết?”
Tên khốn này lại nữa rồi.
Chung Lê ngẩng mặt lên, tìm thấy đôi mắt của anh trong bóng tối và nhìn chằm chăm: “Vậy anh có nhớ em không?”
Trong một khoảnh khắc, cô dường như nhìn thấy rõ ánh mắt của Phó Văn Thâm, nhưng khi nhìn kỹ lại, thì nó chỉ là một màu đen kịt.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!