Mạnh Nghênh cưỡi một vòng quay trở về, trước khi có thể thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt chạm vào. Chung đại tiểu thư.
Lập tức chột dạ né tránh : “Tớ chỉ làm mẫu cho cậu thấy thôi.”
Chung Lê khẽ khịt mũi: “Làm mẫu rất vui vẻ nhỉ.” Mạnh Nghênh: “Không vui, không vui.”
“Đừng giả vờ, cách năm mươi mét tớ cũng có thể nhìn thấy hai hàm răng trắng hớn của cậu.”
Chung Lê nhìn con ngựa lớn đi ngang qua, nó cao hơn nhiều so với con ngựa của cô.
Cô lại chuẩn bị động thủ: “Không thì cậu dẫn tớ đi?”
“Cũng được…” Nhưng Mạnh Nghênh lại do dự, “Bảo bối, cậu thật sự muốn tớ dẫn đi sao? Tớ chưa từng dẫn ai theo như thế này, không mang được thì đánh rớt cậu thì làm sao đây?”
“Tớ có phải là khối pha lê dễ bị đánh vỡ trong mắt cậu hay không?.” Chung Lê để cô ấy đỡ mình xuống ngựa, “Hoặc là cậu mang tớ theo, hoặc tớ tự cưỡi nó, chọn đi.”
“Vậy thì tớ…” Mạnh Nghênh ngừng nói, nhìn những người đàn ông đang đi trên trường đua ngựa đằng kia.
Mọi người đều dắt ngựa, Trình Vũ Ngũ và tên đầu xanh cùng một vài thanh niên tóc xù khác đã ngồi trên ngựa phi nước đại.
Phó Văn Thâm có bờ vai rộng và đôi chân dài, anh chậm rãi đi tới, tay cầm cương ngựa và đi ủng, vẻ ngoài hiên ngang và có chút lạnh lùng, gương mặt anh rất đẹp. trai, trong bộ đồ cưỡi ngựa màu đen lại mang theo vẻ đẹp hoàn toàn khác với trang phục nghiêm túc và đoan trang thông thường của anh.
Chung Lê quay lại nhìn thấy người chồng rất đẹp trai của mình.Cùng con ngựa trông đặc biệt ngầu của.
Đó là một con ngựa đen tuyền to lớn với bộ lông óng ả, cao hơn 1,7 mét, cơ bắp vạm vỡ, bờm tung bay trong gió, uy nghiêm lãm liệt đi theo Phó Văn Thâm.
Con ngựa này trong lòng Chung Lê ngầu đét, cô nhìn con ngựa đen cao lớn, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ hưng phấn.
Mạnh Nghênh cũng thèm muốn con ngựa đen xinh đẹp của Phó Văn Thâm, ánh mắt lưu luyến ngưỡng mộ, quay lại bảo Chung Lê sẽ đưa cô đi cùng, nhưng người trước mặt đã biến mất.
Chung Lê bước nhanh và chạy về phía người chồng thân yêu của mình.
Cô bước đến gần Phó văn Thâm, đưa tay chạm vào con ngựa đen, bờm có cảm giác hơi cứng nhưng đã được làm sạch và chải mượt mà, sảng khoái, cô có thể cảm nhận được các cơ săn chắc trong lòng bàn tay.
“Tên của nó là gì?” Chung Lê tò mò.
“Gallant.” Phó Văn Thâm đáp.
Gallant có nghĩa là anh dũng, điều này thực sự phù hợp với nó.
Chung Lê rất thích nó, vòng tới vong lui vuốt ve con ngựa.
Con ngựa đen này cao to dũng mãnh, nhìn qua có chút đáng sợ, nhưng tính tình rất tốt, Chung Lê ngẩng đầu nhìn nó, đôi mắt đen láy của nó nhìn chằm chằm cô. một lúc, sau đó cúi đầu xuống, dụi đầu vào khuôn mặt của cô.
Chung Lê buộc phải nhắm mắt lại, nhưng cô không trốn tránh cái dụi đầu của nó, trên mặt nở nụ cười vươn †ay ôm lấy đầu ngựa, hưng phấn nói với Phó Văn Thâm: “Nó thích tôi.”