Hay là muốn nói rằng cô giống Tây Tây, lười biếng hết ăn rồi nằm và rụng tóc khắp nơi?
Chung Lê quay đầu lại và liếc nhìn Phó Văn Thâm, cô không thích cái tên này cho lắm.
Cô mở cài đặt hệ thống để kiểm tra những nơi Phó Văn Thâm thường xuyên lui tới. Hai nơi đầu tiên là công ty và Vịnh Thiên Phụ. Những nơi còn lại là gì? Thứ gì là xx, khu xưởng phía đông xx tòa nhà khu A, đường xx, thường ngày cũng xuất hiện ở nhiều nơi và con đường nhưng cũng là trên đoạn đường về nhà.
Ảnh chụp trong album cũng rất ít, nội dung thường thường cũng không có gì lạ, hầu như đều liên quan đến công việc.
Ngoại trừ một số phân mềm thường được sử dụng hay là phần mềm cần thiết cho công việc thì cũng không có ứng dụng lộn xộn nào khác trên điện thoại di động của Phó Văn Thâm.
Chung Lê ấn xem một lát, Phó Văn Thâm nhìn một lúc rồi hỏi cô: “Em đang tìm gì vậy?”
Chung Lê cho rằng việc tìm kiếm bằng chứng ngoại tình là chính đáng và cao giọng nói: “Tìm kiếm bằng chứng chứng minh anh yêu tôi”.
Dừng lại một chút, Phó Văn Thâm hỏi: “Tìm được chưa?”
Dĩ nhiên là không có.
Chung Lê khẽ khit mũi, quay lại giao diện WeChat và chỉ vào trang thông tin của chính mình.
“Không tìm được, nhưng tự tôi chỉnh một chút.”
Cô thay đổi ghi chú của mèo sư tử thành “Cô vợ bảo bối”, và thêm ba hình trái tim khác nhau trước và sau: Mang chấm nhỏ ái tâm, khiêu động ái tâm, trái tim mở rộng..
Từ xa nó trông rất lạ mắt.
Sau khi đổi xong, cô lại đặt mình lên vị trí ưu tiên hàng đầu, sau đó trả lại điện thoại cho Phó Văn Thâm, mỉm cười nói: “Được rồi.”
Phó Văn Thâm cụp mi, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô.
Khuôn mặt của Chung Lê rất nhỏ, khuôn mặt vừa trái xoan vừa tròn, vừa có nét thanh tú lại vừa xen lẫn nét đáng yêu.
Lúc cô không cười đã quyến rũ, nhưng khi cô cười lên, đôi mắt đẹp của cô khế cong cong, giống như nước ép từ quả đào, mười phần trong veo, trông rất ngọt ngào.
Lông mi của cô cũng rất dài, khuôn mặt được chiếu sáng bởi ánh đèn, điều này khiến Phó Văn Thâm nhớ đến cảm giác mềm mại khi ngón tay cô chạm vào anh.
Phó Văn Thâm cụp mắt xuống và cầm lấy chiếc điện thoại mà cô đã oanh liệt một trận.
Điện thoại di động của Chung Lê vang lên yếu ớt từ phòng ngủ chính bên cạnh.
Cô ngáp một cái, đứng dậy từ bên cạnh Phó Văn Thâm, bế Tây Tây đang nằm dài trên giường một cách không phòng bị và trở về phòng.
Phó Văn Thâm dám công khai nói cho cô biết mật khẩu, để cô xem điện thoại, nhất định là bởi vì anh có lòng tin tuyệt đối, không sợ bị cô bắt gặp.
Trước đó hẳn là anh đã xóa hết tất cả các bằng chứng.
Tên cặn bã quả nhiên đã chuẩn bị trước, lòng dạ thâm sâu, quá khó đối phó!
Nhưng nắm được mật khẩu của anh cũng được coi là một thu hoạch không tệ.
Trong phòng làm việc của anh cũng còn có một ngăn kéo bị khóa nữa…
Trình Vũ Ngũ gọi điện khiến Chung Lê thắc mắc, muộn như vậy không biết tiểu tử ngốc nghếch này lại tìm cô có chuyện gì, vừa bắt máy thì đã nghe thấy giọng nói phiền muộn lại mang một tia không phục từ đầu dây bên kia truyền đến.
Trình Vũ Ngũ: “Bà nội!”
Chung Lê: ?
“Cháu ngoan” Cô nói.