Lúc còn học đại học, Tiêu hẹn hò với một người con trai, nhưng tên khốn đó đã lừa dối cô ấy và không chịu thừa nhận, cô ấy cũng không tìm được bằng chứng, không chỉ có vậy, cô ấy phát hiện ra tên khốn đó còn lấy chiếc đồng hồ cơ do cô thiết kế để tham gia cuộc thi thiết kế, còn lọt vào danh sách sơ tuyển trong cuộc thi.
Sau khi biết chuyện, cô ấy đã đi đối chất với kẻ đó, nhưng tên lưu manh kia vẫn không chịu thừa nhận, thậm chí còn chửi cô ấy, bây giờ có thể nói là tiền mất tật mang.
Triệu Tỉnh Xán nói: “Vậy thì cô nên để cho tôi biết sớm hơn, tôi rất có kinh nghiệm trong việc bắt loại tiểu tam này.”
Chung Lê, người đang đau khổ vì không thể tìm thấy dấu vết tiểu yêu tinh của Phó Văn Thâm, nghe vậy, đôi mắt cô sáng lên và nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Triệu Tinh Xán bị cô nhìn như vậy, kỳ lạ hỏi: “Sao vậy chị?”
“Không ngờ em lại có loại thiên phú này.” Chung Lê nói.
“Đi cáo trạng!” Triệu Tỉnh Xán phẫn nộ nói, “Loại lưu manh này làm sao có thể thả hẳn đi? Nếu bài dự thi tác phẩm này liên quan đến đạo văn, thì cô có thể khiếu nại với ban tổ chức, bọn họ sẽ điều tra.”
“Vô dụng, tôi đã đi báo cáo rồi.” Tiêu nói, “Chú của hắn là phó hội trưởng hiệp hội đồng hồ kiêm tổng thư ký ban tổ chức cuộc thi này.”
Triệu Tinh Xán lập tức nản lòng: “Hậu trường cứng như vậy, cái này cô thực sự không thể làm gì được hắn ta
Có người theo Trình Vũ Ngũ nói: “Cuộc thi đó không phải do anh Thâm tài trợ sao? Anh có thể đi nói với anh ‘Thâm một tiếng không?”
Trong số họ, chỉ có Trình Vũ Ngũ có mối quan hệ thân thiết nhất với Phó Văn Thâm, nhưng sự gần gũi này chỉ giới hạn ở một lần gặp mặt.
Phó Văn Thâm không giống như Hứa Dịch Châu, anh chưa bao giờ chơi cùng với đám con ông cháu cha đời thứ hai bọn họ, Trình Vũ Ngũ luôn ngưỡng mộ anh và xen lân một chút sợ hãi, và anh ta không dám làm phiền anh chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Anh ta có chút bực bội mà vò đầu bứt tóc: “Anh ‘Thâm mỗi ngày nhiều việc như vậy, làm sao có thể tự mình quản lý một cuộc thi này.”
Ở một bên, Chung Lệ như có điều suy nghĩ mà cầm cốc bia, chậm rãi uống, cũng không chen vào lời bọn họ.
Đợi bọn họ mồm năm miệng mười chửi tên đồi bại kia một hồi và nghĩ ra những ý tưởng không khả thị, thậm trí còn có chút ngu ngốc.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!