Một lúc sau, Tây Tây bước đi duyên dáng. Khả năng nhảy của nó đã giảm sút, nó rất giỏi trong việc tìm bàn đạp, nhảy lên bàn với sự trợ giúp của một chiếc ghế, đi đến gần Phó Văn Thâm, giãm lên bàn phím của máy tính xách tay, ngẩng khuôn mặt đầy lông lên và ngửi anh.
Phó Văn Thâm không di chuyển, im lặng ngồi xuống, chóp mũi ướt át của nó gần như chạm vào sống mũi anh.
Có lẽ là bởi vì từ trên người anh ngửi được mùi quen ộc, cũng có thể là bởi vì ngửi thấy mùi của Chung Lê, Tây Tây không có cự tuyệt.
Sau khi ngửi xong liền nằm sấp xuống tại chỗ, giống như một chiếc chăn bông dày màu trắng như tuyết, năm trên máy tính.
Chú mèo sư tử này có nhiều thói quen rất giống với Chung Lê.
Với khuôn mặt thiên thần và vẻ thanh tao uể oải toát ra từ phần dưới cơ thể, nó dường như sinh ra để được người khác yêu mến.
Với sự đúng đắn, tự tin rằng bất cứ nơi nào nó đặt chân đến, đó là lãnh thổ của nó.
Sau khi Chung Lê tắm rửa xong, cô thấy Tây Tây đã biến mất, tìm kiếm khắp phòng, dưới chăn, gầm giường, trong tủ áo choàng… tất cả mọi nơi đều không thấy con mèo đâu.
Cô bước ra khỏi phòng khách với mái tóc mới sấy khô buông xõa để tìm kiếm, không có trên ghế sofa, không có trên bàn ăn nhỏ của cô, không có trong chậu cát cho mèo…
Một khi khả năng tàng hình của mèo được phát huy †ác dụng, con người cũng chỉ như một con ruồi không đầu.
Chung Lê thử nhỏ giọng gọi: “Bảo bối à?”
“Ở đây.” Giọng nói lạnh lùng của Phó Văn Thâm vang lên.
“Tôi không gọi anh, tôi đang gọi Tây Tây.”
Chung Lê liếc anh một cái, trong mắt viết rõ ràng: Anh đừng tự mình đa tình, anh nhìn mình từ đầu đến chân xem có chỗ nào giống bảo bối không.
Phó Văn Thâm im lặng một lúc.
Anh ngồi bên chiếc bàn dài, cởi áo khoác, cà vạt, cởi hai cúc áo sơ mi, nhìn trông không cấm dục nghiêm
khắc như vậy, không hợp với đạo làm người lắm.
Chung Lê lướt qua anh, thầm nghĩ, anh đáng sợ như vậy, dọa con mèo của cô sợ chạy trốn mất rồi?
Cô vừa tiếp tục nhìn xung quanh, vừa gọi: “Tây Tây? Meo meo meo?”
Cuối cùng, một tiếng “meo ~” đã trả lời cô.
Lười biếng, nghe còn mang theo một chút qua loa.
Chung Lê nhìn bốn phía xem xét một vòng không thấy con mèo nào, nghỉ ngờ nhìn sinh vật sống duy nhất trong không gian.
“Âm thanh vừa rồi không phải là anh kêu đó chứ?” Cô cảm thấy Phó Văn Thâm hôm nay thật kỳ lạ.
Đầu tiên anh giả vờ là “bảo bối”, bây giờ còn học Tiếng mèo kêu, tên cặn bã này chẳng lẽ uống say rồi?
Đôi mắt Phó Văn Thâm trong veo, anh dựa lưng vào. ghế, chống tay lên mép bàn, mặt không chút thay đổi nhìn cô vài giây: “Cô nghĩ thế nào?”
Lúc này Chung Lê mới nhận thấy một cục màu trắng †rên chiếc quần đen của anh.
Một cái mông mèo to béo.
Đi tới, thấy Tây Tây đang nằm thoải mái trên đùi của Phó Văn Thâm, cơ thể mười bốn cân của nó được trải ra thành một tảng mèo lớn, với cái bụng trắng như tuyết hướng lên trên, khi thấy cô đến, nó cũng lười động đậy, cái đuôi trên đùi Phó Văn Thâm hất lên, biểu thị chào. đón.
Chung Lê đã rất ngạc nhiên và khó hiểu trước hành vi lộ bụng đầu hàng trong vòng chưa đầy một giờ của nó: “Sao lại nằm trên người anh ta rồi? Có phải anh ta ép buộc con không?”
Cô thuần thục trả đũa, dùng giọng điệu “Bảo bối của chúng ta thật đáng thương”: “Mẹ tới cứu con đây.”
Chiếc váy ngủ cô mặc hôm nay có màu trắng sữa, gần như ăn nhập với làn da của cô, cô cúi người ôm Tây Tây từ trong lòng Phó Văn Thâm, mái tóc dài xõa xuống trên vai, một mùi hương thơm xộc vào mũi anh, theo cô đứng dậy và bỏ đi.
Cô ôm đại bảo bối to nặng chừng mười ký, lết từng bước vào phòng ngủ chính, rồi đóng cửa lại.
Phó Văn Thâm ngồi yên lặng một lúc, giơ tay tắt máy tính đã gửi email năm phút trước và quay lại phòng làm việc.
Chung Lê tiếp tục cập nhật nhịp điệu hiển thị mèo trong Khoảnh khắc mỗi ngày một lần, đôi khi Tây Tây quá dễ thương và tần suất này sẽ tăng lên hơn hai lần.
Trong vòng bạn bè của cô có ba nghìn người bạn, mọi người thường bình luận: Lâu lắm rồi không gặp, khi nào có thời gian tụ tập với nhau nha.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!