Người Vợ Mất Trí Nhớ - Chung Lê

Chương 117


“Anh ta thiếu tiền mua nhẫn sao? Với tài sản của anh ta cũng đủ mua cả một căn nhà kim cương rồi. Anh ta chỉ không muốn mua cho tớ mà thôi.

Chung Lê giơ bàn tay trụi lủi lên: “Cậu nhìn xem, tay đẹp như vậy mà không đeo nhẫn kim cương lớn thì thật phung phí của trời.”

Mạnh Nghênh sau đó nhìn vào bàn tay của mình, chúng không đẹp bằng tay của Chung Lê, nhưng đeo một chiếc nhẫn kim cương lớn hẳn là cũng không tồi…

“Cậu không thấy những vị phu nhân kia nhìn tớ như thế nào đâu, sĩ diện của tớ đều vì anh ta mà mất sạch rồi.” Chung Lê xấu hổ nằm trên vai Mạnh Nghênh, đau lòng thút thít.

Cô đến nhà Nhạc phu nhân hận trời hận đất, khiến cho Địch phu nhân người đang nghỉ ngờ thân phận của Phó phu nhân không nói nên lời, cuối cùng, người ta phát hiện ra rằng cô thậm chí còn không có nhẫn cưới, không phải là bị người ta cười nhạo đến chết à.

Mạnh Nghênh lập tức vận dụng khả năng của mình để an ủi người khác, xoa đầu cô nói: “Không sao! Có mất mặt cũng là mất mặt Phó Văn Thâm anh ta mà. Thử nghĩ xem, vợ anh ta thậm chí còn không có nhãn trên tay, loại đàn ông gì mới phải keo kiệt như vậy?”

Chung Lê nghĩ về nó, nói có lý, liền không khóc nữa.

Cô lấy khăn giấy lau đi vài giọt nước mắt: “Đi thôi.”  

“Đi đâu?” Mạnh Nghênh hỏi.

Chung Lê hôm nay mặc một chiếc váy nhung màu hồng, trên ngực đính những viên kim cương lấp lánh, khiến làn da trắng nõn càng thêm xinh đẹp, trong trẻo và động lòng người.

Khi cô đứng dậy, ánh mắt của một nửa quán cà phê đã tập trung lại nhìn cô.

Đại tiểu thư không hề hay biết, khoác túi lên vai, như Thái hậu đi tuần ôm lấy cánh tay Mạnh Nghênh, giãm lên giày cao gót đi ra ngoài.

“Nhà họ Phó thứ gì không có, chứ tiền của là nhiều vô số kể, Phó phu nhân ta đây sẽ đi quét một vòng mọi thứ.”

Cửa hàng chính của đá quý Quân Hoa nằm ở giữa của khu thương mại Tân Hà, có diện tích hơn 1200 mét vuông, bức tường bên ngoài màu vàng sâm panh được. bao phủ bởi các hoa văn ca rô kiểu Trung Quốc cổ điển, đó là sự kết hợp giữa phong cách cổ điển và sự sang trọng của hiện đại.

Nửa bên kia con phố nhộn nhịp là địa bàn của nhà họ Phó, trụ sở chính của Quân Độ được đặt tại đây.

So với sự lộng lẫy hoa mỹ của đá quý Quân Hoa, phong cách thiết kế của Quân Độ hiện đại hơn, với màu sắc tổng thể chủ yếu là kim loại lạnh, có sự xa hoa nhưng cũng vô cùng khiêm tốn. 

Hai tòa nhà xa hoa đối diện nhau, cùng tạo thành nền tảng uy nghiêm và vững chắc của nhà họ Phó.

Mạnh Nghênh sợ Chung Lê muốn bỏ đi một nửa cửa hàng của mình chỉ bằng một cái phẩy tay, mà giá trị của một nửa cửa hàng của đá quý Quân Hoa quá đủ để mua mười nhãn hiệu hàng hiệu.

Trái lại, Quân Độ ở đối diện rất phát triển, hơn nữa đá quý Quân Hoa là địa bàn của bác anh, nếu như có sự xáo trộn lớn nào đó diễn ra thì sẽ có ảnh hưởng không tốt đến nhà họ Phó.

Trên đường đi, cô ấy đã cố gắng hết sức để ngăn cản Chung Lê, nhưng cô gái này rất mạnh mẽ trong hành động cũng như lời nói của cô, miệng lưỡi vụng về của Mạnh Nghênh thực sự không thể ngăn cô, cô ấy thậm chí còn viện lý do “Mối quan hệ của Phó Văn Thâm và bác anh ấy rất căng thẳng”.

Thật bất ngờ, Chung Lê chớp mắt và nói: “Kẻ thù của kẻ thù là bạn của tớ. Tớ thích bác của anh ấy.”

Mạnh Nghênh:

Thật trùng hợp khi hai người đến đá quý Quân Hoa và xuống xe thì gặp người quen.

Nói chính xác, họ là người quen của Chung Lê. Chung Lê kéo tay Mạnh Nghênh xuống xe Bentley,

cô vừa đặt chân xuống đã nghe thấy có người gọi mình: “Đây không phải là Phó phu nhân sao?” 

Cô lần theo tiếng nói quay đầu lại, cách đó không xa, Địch phu nhân và Cao phu nhân vừa mới xuống xe.

Mạnh Nghênh không biết cô ta, liền hỏi: “Đây là ai vậy?”

Chung Lê thì thầm: “Người cười nhạo tớ vì không có nhẫn.

Địch phu nhân và Cao phu nhân cùng nhau đi về phía họ, không biết là hẹn trước hay trùng hợp, một người mặc váy đen nhỏ, người kia mặc vest trắng tinh, hai người đi bên nhau như thể họ đang đi tuần tra vậy.

Cao phu nhân cười nói: “Phó phu nhân, thật trùng hợp khi cô cũng ở đây.”

Mạnh nghênh nghĩ thầm, đây không phải thái độ thân thiện cho lắm, Chung Lê làm sao có thể tức giận như vậy?

Một giây sau, người phụ nữ thấp hơn bên cạnh mỉa mai nói: “Chẳng lẽ cô tới đây mua nhẫn sao.” Được rồi, hai người họ cùng nhau vừa hát vừa lại chế nhạo Chung Lê.

Mạnh Nghênh quyết định rút lại câu trước, những tiểu thư nhà giàu mỗi ngày nhàn rỗi này thật sự không phải là đèn tiết kiệm nhiên liệu.

Mạnh Nghênh miệng lưỡi vụng về, chuyên môn của Chung Lê là ghét người, nhưng cô ấy cao ngang Chung Lê, đứng bên cạnh Chung Lê, khí thế vẫn đủ.

Chung Lê bình tĩnh liếc nhìn hai người họ, và nói với giọng điệu nhà nhã: “Làm sao vậy? Đây là của gia đình cô?”

Nói xong, hình như cô chợt nhớ ra, nhướng mày: “À, †ôi quên mất, đây là do người nhà tôi mở ra.”

Địch phu nhân nhất thời nghẹn lại, lúc này cô ta đã chắc chắn Chung Lê không phải Phù phu nhân thật, cảm giác tự tôn của cô ta lại quay trở lại, cô ta làm ra một tư thế vô cùng kiêu ngạo, nói rất thẳng thừng: “Tài sản của nhà họ Phó không thực sự là của gia đình cô.

Chung Lê khóe môi cong lên: “Chồng tôi, không phải của tôi?”

Địch phu nhân còn muốn nghẹn, Chung Lê cũng không thèm nói chuyện với cô ta nữa, ôm cánh tay Mộng Oánh cẩn thận bước lên bậc thềm đi vào cửa.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen Hot. Vào google gõ: Metruyen Hot để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.