Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Gần nhất thương giới đã hoàn toàn nổ tung.
Bởi vì ngày hôm qua, giám đốc Đường thị – Đường Giai chính thức tuyên bố phá sản.
Đường thị phá sản gây nên chấn động rất lớn trong thương giới. Thẩm Hà Chu Đường chính là bốn tập đoàn lớn nhất, tuy Đường thị xếp cuối cùng trong đó nhưng địa vị cũng không thể khinh thường. Nói phá sản liền phá sản, có thể nói là tan đàn xẻ nghé, đã từng huy hoàng như thế, bây giờ nhắc đến lại khiến người ta thổn thức không thôi.
Đường thị vốn đã không qua nổi cửa ải khó khăn này, thậm chí còn có khả năng bị kiện, nhưng Hà gia cũng xem như phúc hậu, vậy mà lại liều mạng dốc hết vốn liếng để cứu Đường thị, bổ sung vào khoản trốn thuế kếch xù của Đường thị. Hà gia rơi xuống vị trí cuối cùng, Đường gia thì tịch mịch, vốn là bốn tập đoàn hàng đầu nay chỉ còn ba.
…
“Phu nhân đâu?”
“Ở trong phòng ngủ trên tầng, phu nhân đã một ngày không bước ra rồi, đồ ăn đưa lên cũng không động vào.”
Hà Thủ Ngu ngẩng đầu nhìn cầu thang, ôn hòa nói: “Được rồi, bác cứ làm việc đi.”
Ông nhấc chân đi lên cầu thang, đến phòng ngủ rồi nhẹ nhàng gõ cửa.
“Tôi đã nói rồi, tôi không ăn, đừng tới quấy rầy tôi.” Bên trong vang lên giọng Đường Giai, nghe rất yếu ớt.
Ông không dao động, tiếp tục gõ cửa.
“Cút đi! Nghe không hiểu tiếng người…”
Hà Thủ Ngu nâng mắt.
“Là tôi.” Giọng ông ôn hòa.
Mà tiếng nói bên trong lập tức im bặt, yên tĩnh đến mức như chết rồi, một lát sau, ông mới nghe thấy bên trong vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó, cửa phòng ngủ bị mở ra.
Ông bình tĩnh nhìn Đường Giai trong phòng ngủ.
Tóc tai tán loạn, gương mặt tiều tụy, quần áo trên người cũng nhăn nhúm, không hề ngăn nắp gọn gàng như ngày thường, khóe mắt còn có nếp nhăn nhàn nhạt.
Đường Giai nhìn ông, có hơi bất ngờ, bởi vì đã nhiều năm ông chưa từng một lần chủ động đến đây đi tìm bà, đây là lần đầu tiên.
Ông nhấc chân đi vào, sau đó đóng cửa lại.
“Sao ông lại đến đây?” Bà hỏi.
Hà Thủ Ngu giương mắt nhìn bà, bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi.”
“Ông biết cái…” Nói được một nửa, Đường Giai sững người ra.
“Bà đã sớm biết An Nhiên là con gái của tôi?”
Đường Giai không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, bà mở to mắt nhìn ông, rõ ràng là không thể tin được, hai tay đặt sát người hơi run rẩy, trái tim như rơi vào vực sâu đen tối, dần dần chết lặng đi.
Ông nhìn bà, con ngươi luôn luôn bình tĩnh nay lại mang theo… Hận ý…
Đường Giai đột nhiên mỉm cười, hốc mắt lập tức đỏ lên, bà nhìn ông.
“Không sai, tôi đã sớm biết, thì sao, ông muốn thế nào?”
“Vì sao lại làm như vậy?”
“Vì sao? Ông hỏi tôi vì sao? Vậy thì tôi nói cho ông biết, bởi vì tôi ghét hai mẹ con ả, hận không thể khiến cho hai mẹ con ả vĩnh viễn biến mất khỏi mắt tôi mới tốt!”
Những lời này của Đường Giai dường như là rống lên.
Bàn tay đặt trên sô pha của Hà Thủ Ngu đột nhiên nắm chặt: “Đã nhiều năm như vậy rồi, bà không cảm thấy mệt sao?”
“Mệt? Nực cười!” Đường Giai cười lạnh một tiếng.
“Hà Thủ Ngu, ông nói mệt với tôi sao, bắt đầu từ ngày tôi thích ông, tôi đã không thể sống nhẹ nhàng rồi.”
“Đường Giai, đã bao nhiêu năm rồi, tôi vẫn luôn không hỏi bà, rốt cuộc là bà thích tôi ở chỗ nào?”
Sau khi nghe xong, Đường Giai rũ mi mắt, bà mím môi.
Thích Hà Thủ Ngu ở đâu, nói thật, bà cũng nói không rõ. Bà thích Hà Thủ Ngu, thích mọi thứ của ông, thích đến mức chỉ muốn ông thuộc về một mình bà, bà biết đây là suy nghĩ cực đoan, nhưng bà vẫn không khống chế được chính mình.
“Bà biết không, thật ra tôi cũng không tốt như trong tưởng tượng của bà, có lẽ trước nay bà chưa từng thực sự hiểu tôi.”
“Nhưng ông đã từng cho tôi cơ hội hiểu ông sao?” Đường Giai thấp giọng nói.
Hà Thủ Ngu thở dài một hơi “Đường Giai, nói thật, đừng có chấp nhất nữa, buông tha cho chính mình đi.”
“Buông tha cho chính mình, thật ra ông càng muốn nói là buông tha cho ông đi.”
“Dù là buông tha cho tôi, hay là buông tha cho bà, kết cục cũng giống nhau, không phải sao?”
Đường Giai đột nhiên cười lạnh: “Hà Thủ Ngu, ông đừng có mơ, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay, ông đừng cho là tôi không biết. Không phải ông muốn ly hôn với tôi sao, sau đó không chút gánh nặng đi tìm con đĩ điếm Thẩm Bội Tuệ kia, tôi nói cho ông biết, nằm mơ đi, cho dù tôi có chết, tôi cũng sẽ không buông tha cho ông!”
“Đường Giai!” Lửa giận của Hà Thủ Ngu đã bị mấy lời chanh chua của bà gợi lên.
“Bà đừng có cố tình gây sự.”
“Tôi cố tình gây sự, đúng vậy, trong mắt ông vĩnh viễn là tôi cố tình gây sự, mà bà ta trong mắt ông vĩnh viễn là dịu dàng hiền thục, đúng không?”
Hà Thủ Ngu tức giận, ông “soạt” một tiếng đứng dậy khỏi sô pha, đi đến bên cạnh Đường Giai, vứt lại một cậu “Bà đúng là hết thuốc chữa” sau đó lập tức không chút do dự rời đi.
Đường Giai nhìn Hà Thủ Ngu mở mạnh cửa, đây không phải là lần đầu tiên bà thấy ông ấy mở cửa như vậy trước mặt mình. Trong trí nhớ của bà, mỗi lần hai người họ cãi nhau, ông luôn lạnh lùng rời đi, không có chút do dự.
Bà nhìn cánh cửa đang mở rộng, nước mắt lập tức rơi xuống.
Bà đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Hà Thủ Ngu, đó là vào mùa đông.
Khi đó ông vẫn là một thiếu niên, bà cũng là một thiếu nữ đàng hoàng.
Ngày đó bạn cùng phòng một hai phải lôi kéo bà ra ngoài ăn cơm, khi ra ngoài thì đi qua hồ tình nhân trong vườn trường. Bà nhìn thấy một thiếu niên, mặc chiếc áo phông màu trắng đợn giản, cậu thiếu niên đó ngồi bên hồ, bà chỉ nhìn thấy sườn mặt ôn hòa của người đó.
Trước mặt cậu thiếu niên là một giá vẽ, trên mặt đất đặt màu vẽ được sắp xếp rất ngay ngắn. Bút vẽ dính chút màu, người đó nhẹ nhàng lướt trên tờ giấy trắng như tuyết, bút vẽ trong tay phảng phất như có linh khí, tư thái mây bay nước chảy kia khiến giờ phút đó bà rung động.
Đó cũng là ngày mà bà hoàn toàn mất đi chính mình, đã từng rất nhiều lần, bà nghĩ lại, nếu ngày đó bà dứt khoát cự tuyệt, không cùng bạn cùng phòng ra ngoài ăn cơm, có khi nào bà sẽ không gặp ông ấy không, cuộc sống của bà cũng sẽ rẽ sang một hướng khác hay không?
Nhưng trên thế giới này không có thuốc hối hận, bà không thể quay về quá khứ, cũng không có được ông.
.