Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Ăn sáng xong, Tôn Duyệt đi ra ngoài lấy nước ấm, trong phòng bệnh chỉ còn Chu Duyên Xuyên và Hà An Nhiên, hai người đang nói chuyện thì Triệu Miễn gọi điện thoại đến.
Chu Duyên Xuyên nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó cúp điện thoại, không đến vài giây sau, điện thoại sáng lên lần nữa, Chu Duyên Xuyên vẫn mặt không đổi sắc cúp máy.
Bên này Chu Duyên Xuyên vô cùng bình tĩnh tự nhiên. Bên kia Triệu Miễn đã nôn nóng đến mức như kiến bò trên chảo nóng. Anh cũng không muốn làm một người đại diện không biết ý, nhưng anh còn cách nào nữa sao? Gần đây lịch trình của Chu Duyên Xuyên rất kín, cơ bản mỗi ngày đều có công việc, hôm nay còn phải đi tham gia cuộc họp báo phát ngôn. Giữa trưa mười một giờ là phải đến nơi rồi, nhưng bây giờ Chu Duyên Xuyên còn đang ở Hàng Châu, anh có thể không vội sao?
Anh chỉ có thể lại một lần lại một lần gọi điện thoại cho Chu Duyên Xuyên. Chu Duyên thì ngược lại, tiếp cũng không tiếp đã trực tiếp cắt đứt, phổi anh vì tức mà sắp nổi điên rồi, biết vậy thì đêm qua anh đã đi cùng, cho dù sáng hôm nay có lết thì cũng phải bắt Chu Duyên Xuyên về.
Hà An Nhiên cũng thấy màn hình điện thoại vẫn luôn sáng của Chu Duyên Xuyên.
“Không tiếp à?” Cô tò mò hỏi.
“Không có chuyện gì lớn, tiếp hay không tiếp cũng không sao cả.” Chu Duyên Xuyên đang gọt táo cho cô.
“Không có chuyện gì mà lại gọi mãi như vậy?” Hà An Nhiên rõ ràng là không tin.
Chu Duyên Xuyên cười, đưa quả táo đã gọt cho cô: “Thật sự không có việc gì.”
Hà An Nhiên bán tín bán nghi, cắn một miếng táo.
Rất ngọt.
Cuối cùng điện thoại Chu Duyên Xuyên cũng ngừng nghỉ, nhưng điện thoại Hà An Nhiên lại rung lên một cái.
Cô mở WeChat ra, là Triệu Miễn nhắn tin cho cô, cô đọc lướt qua. Quả nhiên vừa rồi người gọi cho Chu Duyên Xuyên là Triệu Miễn.
Có lẽ Triệu Miễn bị Chu Duyên Xuyên bức đến mức không còn cách nào khác mới gửi WeChat cho cô xin giúp đỡ. Lúc này cô thật sự thương cảm cho người đại diện như Triệu Miễn. Cô im lặng bỏ điện thoại lại chỗ cũ, sau đó ăn hết quả táo anh gọt cho mình.
Chu Duyên Xuyên đưa khăn giấy cho cô lau tay, lau xong cô mới mở miệng: “Không còn sớm nữa, anh mau về đi.”
Chu Duyên Xuyên sửng sốt: “Về đâu?”
“Bắc Kinh. Nếu em nhớ không lầm, hôm nay anh vẫn còn công việc.”
Chu Duyên Xuyên: “…”
Cô biết rõ ràng lịch trình của anh như lòng bàn tay từ khi nào?
“Lúc trước em đã xem lịch trình của anh rồi.”
Cô không nói cho Chu Duyên Xuyên là bởi vì Triệu Miễn đã gửi WeChat cho cô. Triệu Miễn sống cũng không dễ dàng, trong lòng cô thật sự áy náy. Nghe Triệu Miễn nói, lúc cô chưa trở về, Chu Duyên Xuyên là một người cuồng công việc, chưa bao giờ lùi bất cứ công việc nào, vĩnh viễn đặt công việc ở vị trí đầu tiên.
Nhưng bây giờ, mỗi ngày anh đều nghĩ cách làm sao để lùi công việc, chỉ hận không thể ở ẩn, biến mất khỏi giới giải trí mới tốt.
“Được rồi, anh đi nhanh đi, còn có Tôn Duyệt ở đây mà, đừng lo cho em.” Hà An Nhiên vươn tay đẩy anh.
Chu Duyên Xuyên chỉ dùng một đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn cô, không nói gì. Anh lại như vậy, lần nào cũng dùng sự im lặng để thay thế câu trả lời của mình.
“Lần trước không phải đã nói rồi sao, anh làm việc không phải vì chính anh, là vì em, không phải sao?”
Vẻ mặt Chu Duyên Xuyên thả lỏng một chút.
“Đi đi, mau về đi.”
Chu Duyên Xuyên bất đắc dĩ, anh đứng dậy, bám dính lấy Hà An Nhiên.
Hà An Nhiên mím môi cười, sau đó hôn lên má anh một cái.
“Được rồi, đi đi.”
Khóe môi Chu Duyên Xuyên lộ ra nụ cười ngả ngớn: “Chưa được.”
Anh đặt tay sau gáy cô, hơi thở nóng bỏng vây quanh cô, lại một nụ hôn sâu mạnh mẽ.
“Khụ khụ…” Tôn Duyệt vừa lấy nước về, ai ngờ liền thấy một màn kích thích như vậy, quả thực quá xấu hổ.
Nghe thấy tiếng ho khan của Tôn Duyệt, Hà An Nhiên nhanh chóng đưa tay đẩy ngực anh, nhưng anh vẫn còn làm càn trên môi cô thêm nửa phút nữa mới buông ra. Lúc này mặt Hà An Nhiên đã hồng hoàn toàn.
“Anh đi đây, có việc thì nhất định phải gọi cho anh, nghe chưa?” Anh tựa trán với cô, bình ổn hô hấp.
“Vâng vâng, nghe rồi.” Hà An Nhiên nhanh chóng gật đầu.
Lúc này Chu Duyên Xuyên mới buông cô ra, anh đứng thẳng người, sau đó xoay người lại, đối mặt với Tôn Duyệt mà mặt không thèm đỏ, nhịp tim bình ổn, ngay cả giọng cũng đã khôi phục bình thường.
“An Nhiên đành phải phiền em, cảm ơn.” Anh gật đầu với cô ấy.
Tôn Duyệt cũng mau chóng gật đầu với anh: “Nào có phiền, không phiền, không phiền.”
Chu Duyên Xuyên cười cảm ơn với cô ấy, xoay người nhìn Hà An Nhiên thêm một cái, lúc này mới đeo khẩu trang rồi rời đi.
Sau khi Chu Duyên Xuyên đi rồi, Tôn Duyệt lập tức đặt bình nước dưới giường bệnh, ngồi bên cạnh Hà An Nhiên. Sắc đỏ trên mặt Hà An Nhiên đã tan đi không ít, nhưng môi vẫn còn dấu vết vừa hôn rất rõ ràng.
“Không ngờ đấy, thì ra Chu Duyên Xuyên lại như thế này.”
Hà An Nhiên nghẹn cười: “Nếu không thì cậu cho rằng Chu Duyên Xuyên là như thế nào?”
“Ừm, mình vẫn luôn cho rằng Chu Duyên Xuyên là cái loại cấm dục ấy, không gần nữ sắc.”
“Vậy loại người mà cậu nói chính là hòa thượng rồi.”
“Cũng không khác hòa thượng lắm, dù sao thì cũng là cái loại thanh tâm quả dục [1].”
[1] Thanh tâm quả dục: giữ cho tâm tính trong sáng, bỏ bớt lòng ham muốn
Hà An Nhiên chửi thầm. Trước đây cô cũng cho rằng Chu Duyên Xuyên là cái loại người đó, nhưng bây giờ, trong lòng cô rất rõ ràng, Chu Duyên Xuyên cùng với thanh tâm quả dục căn bản không hề liên quan đến nhau.
Đàn ông đều giống nhau cả, trên đời này không có Liễu Hạ Huệ [2] thứ hai.
“Đúng rồi, Tôn Duyệt, chuyện của mình với anh ấy, có thể giúp mình giữ bí mật được không?”
“Được chứ, cậu yên tâm đi, không sao đâu, mình biết mà.” Tôn Duyệt chớp mắt với cô, đương nhiên là cô ấy biết việc này, cũng không phải là đồ ngốc.
“Đúng rồi, Từ Diễm đến rồi à?”
“Từ Diễm?” Hà An Nhiên khó hiểu hỏi lại.
“Đâu có.” Cô lắc đầu.
“Ôi, mình nói chuyện cậu nằm viện cho Từ Diễm. Lúc đó anh ấy rất sốt ruột, chẳng lẽ anh ấy chưa từng đến thăm cậu sao?”
“Không có.”
“Lạ thật, anh ấy vẫn luôn rất quan tâm cậu mà.” Tôn Duyệt thấp giọng lầm bầm.
Hà An Nhiên hỏi: “Cậu nói gì thế?”
“Hả?”
“Không… Không có gì.”
“Đúng rồi, sao cậu lại rảnh mà đến đây?”
“Mình đâu có rảnh, mình cũng chỉ đến đưa bữa sáng cho cậu thôi, lát nữa mình còn phải về làng du lịch làm việc. Cậu không ở đó, mình càng không thể rời đi.”
Hà An Nhiên gật đầu, cũng đúng.
“Tôn Duyệt, giờ cậu làm thủ tục xuất viện cho mình được không?”
“Thủ tục xuất viện? Cậu nói bậy gì đấy?” Tôn Duyệt liếc cô một cái.
Đừng nói bác sĩ không cho Hà An Nhiên xuất viện, cho dù bác sĩ cho, Tôn Duyệt cũng là người đầu tiên không đồng ý. Vết thương trên lưng Hà An Nhiên không nhẹ, cần phải nghỉ dưỡng thật tốt.
“Mình không có gì đáng ngại, huống gì mình ở bệnh viện cũng chỉ nằm thôi, mình không yên tâm về công trình lần này.”
“Không được, cậu phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng, lúc nào vết thương sau lưng tốt hơn mới được xuất viện.” Tôn Duyệt lắc đầu.
“Mình không chờ lâu vậy được, hôm nay mình phải xuất viện, mình thật sự không sao, mình bị thương ở lưng chứ không phải là chân, vẫn có thể đi.”
“Cậu đừng nói nữa, mình không cho phép, cậu phải ở bệnh viện cho mình.”
“Tôn Duyệt…”
“Chuyện này không thương lượng nữa, mình đi đây, tối mình lại đến thăm cậu.” Tôn Duyệt lạnh mặt, sau đó xách túi chạy lấy người.
Cả quá trình Hà An Nhiên chỉ biết sững người nhìn Tôn Duyệt rời đi. Cô dựa vào giường bệnh, có chút bất đắc dĩ. Cô thật sự không sao, thật sự không cần nằm viện.
…
Tôn Duyệt đi không bao lâu, cô nhớ đến lời cô ấy nói rằng đã từng gọi cho Từ Diễm.
Cô nhìn điện thoại, không có cuộc gọi nhỡ. Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gọi cho Từ Diễm một cuộc điện thoại.
Đầu kia điện thoại là giai điệu quen thuộc, khoảng một phút đồng hồ sau, điện thoại mới có người nghe.
“Alo, Từ Diễm.”
“Ừ, sao thế?”
“Em nghe Tôn Duyệt nói, cậu ấy gọi cho anh?” Hà An Nhiên nhỏ giọng hỏi anh.
“Ừ, có gọi, cô ấy nói em bị thương nằm viện, không có gì đáng ngại chứ?”
Trong lòng Hà An Nhiên hơi căng thẳng.
“Không… Không có gì, chỉ là sau lưng bị thương một chút, không có gì đáng ngại.”
“Ừ, không có gì đáng ngại thì tốt. Anh cũng định tới thăm em nhưng công việc bận quá, thật sự không thể phân thân đến đó.”
Hà An Nhiên nhanh chóng nói: “Không sao không sao, anh không cần đến đây, công việc quan trọng hơn.”
Đầu kia điện thoại im lặng một lúc lâu, cách chiếc điện thoại, trong chốc lát cả hai người đều không nói chuyện.
Hà An Nhiên cũng không biết vì sao anh không nói gì, không khí bắt đầu gượng gạo.
“Này… Từ Diễm, anh phải hạnh phúc.”
Chúc anh và Bùi Nhạc mãi mãi hạnh phúc bên nhau.
“Ừ, anh biết.”
Em hạnh phúc, anh cũng sẽ hạnh phúc.
Hà An Nhiên cũng không biết hai người họ cúp điện thoại như thế nào, chỉ là không thể hiểu ra sao đã cúp máy. Cô sững người nhìn màn hình điện thoại.
…
Từ Diễm ngồi trên sô pha, tay cầm điện thoại. Sắc mặt anh không quá tốt, ánh mắt ảm đạm.
Qua một lúc lâu, anh gọi thêm một cuộc điện thoại. Điện thoại nhanh chóng kết nối.
“Alo, anh Thanh.”
“Sao thế?”
“Bộ kịch truyền thanh mà anh nói lúc trước. Em thay đổi chủ ý rồi, em nhận.”
Triệu Thanh không hiểu lắm, không phải hôm qua không đồng ý sao, nói là gần đây đừng sắp xếp công việc cho anh, sau khi vở kịch lần này kết thúc, phải đi thăm An Nhiên đã.
“Còn có chuyện nữa, gần đây xếp thêm việc cho em đi, cứ sắp xếp cho kín.” Anh dùng tất cả thời gian để làm việc, như vậy hẳn là sẽ không có thời gian để nhớ cô nữa.
“Từ Diễm, cậu không sao chứ?” Triệu Thanh không khỏi lo lắng.
“Em không sao, em thì có thể có chuyện gì, yên tâm đi, cúp máy đây.”
Chờ Triệu Thanh đáp lại, anh mới cúp điện thoại. Anh vô lực nằm trên sô pha, tùy tay ném điện thoại xuống sàn nhà, khép mắt lại.
Chỉ cần nhắm mắt, trong đầu đều là Hà An Nhiên. Anh là một người nhát gan, thích một người nhiều năm như vậy cũng không dám nói cho người ta, thậm chí anh còn không dũng cảm bằng Bùi Nhạc, cho nên tất cả những gì bây giờ đều là anh đáng phải nhận.
Lúc trước anh còn muốn vì mình nỗ lực một lần, mặc kệ cô có tiếp nhận hay không, anh cũng sẽ nói hết những suy nghĩ trong lòng mình, nhưng bây giờ anh từ bỏ. Anh đã biết đáp án, anh hiểu cô, cho nên anh không muốn làm cô khó xử, cũng không muốn làm cô đau lòng.