Người Trong Lòng

Chương 21: Vì yêu


Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Gia cảnh cô sung túc, từ nhỏ đã nhận giáo dục hàng đầu, cô chưa bao giờ sống mơ mơ màng màng, trầm mê trong các quán bar như một ít danh viện [1] khác. Nói thật, tuy rằng các cô đều là kẻ có tiền, nhưng từ đáy lòng cô rất xem thường những người kia.

[1] Danh viện: chỉ những thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, có gia thế hiển hách

Cô thích quang minh lỗi lạc, chán ghét hư tình giả ý, nhưng từ khi gặp được Chu Duyên Xuyên, cô cảm thấy mình bắt đầu thay đổi, thay đổi đến mức chính cô cũng cảm thấy xa lạ. Không biết từ khi nào, cô học được ghen ghét với một thứ vốn không hề thuộc về mình.

Ghen ghét.

Cô nảy sinh ghen ghét với một cô gái, một cô gái tên Hà An Nhiên.

Cô thích Chu Duyên Xuyên, mà Hà An Nhiên có thể nói là em gái của Chu Duyên Xuyên, cho nên cô buông bỏ kiêu ngạo, chủ động lấy lòng cô ta. Nhưng cô lại không ngờ, Hà An Nhiên không giống những cô gái mà cô đã từng tiếp xúc, mặc kệ cô lấy lòng như thế nào, cô ta vẫn luôn không mặn không nhạt với cô. Lần đầu gặp mặt cũng chỉ gật đầu mỉm cười, chưa bao giờ chủ động nhiều lời với cô.

Dần dần cô bắt đầu không xem cô ta như em gái nữa, bởi vì cô cảm giác được sự uy hiếp mãnh liệt từ trên người cô ta. Cô bắt đầu ghen ghét cô ta, ghen ghét cô ta có thể thân mật với Chu Duyên Xuyên như vậy, ghen ghét Tề Nghiễm Ninh cái gì cũng nói với cô ta, ghen ghét vì cô ta có thể tự do tản mạn, nói chuyện tùy tâm sở dục [2] với hai người họ.

[2] Tùy tâm sở dục: thích gì làm nấy, làm theo tâm nguyện của mình và thường thì không gặp khó khăn. Ở đây mang nghĩa là thích gì nói nấy.

Cô cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, làm sao cũng không thể xen vào.

Trong điện thoại cô có một bức ảnh, là Thẩm Bội Tuệ, mẹ của Hà An Nhiên.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Thẩm Bội Tuệ là lần thứ hai cô đến nhà Chu Duyên Xuyên. Từ ánh mắt đầu tiên cô đã bị Thẩm Bội Tuệ hấp dẫn, bởi vì Thẩm Bội Tuệ quá có khí chất, khí chất trên người bà dường như sinh ra đã có sẵn.

Thanh đạm tao nhã, giống một gốc cây hoa lan ngạo nghễ.

Lúc đó cô mới hiểu ra, thứ như khí chất này cũng sẽ di truyền.

Cho đến một ngày cuối tuần, khi đi đến nhà chú, lúc đến rất không khéo, bởi vì cô chú đang cãi nhau, cũng có thể nói là cô đơn phương cãi nhau với chú.

Từ nhỏ Hà Tụng Nghị đã rất thích chú. Chú học mỹ thuật, là người rất tài hoa, nét vẽ xinh đẹp, chữ viết tinh xảo, lúc cười rộ lên nhìn rất ấm áp, hơn nữa từ nhỏ cô đã được chú cưng chiều, có lẽ ngay cả bố cô cũng không cưng chiều cô như vậy.

Lúc cô còn rất nhỏ có nghe mẹ nói, chú đã từng rất yêu một người phụ nữ, rất có khả năng sẽ trở thành cô tương lai của cô.

Chỉ là kế hoạch vĩnh viễn không theo nổi sự đổi thay.

Chú kết hôn, nhưng không phải cùng người con gái mà ông yêu.

Hôn nhân của chú là đám cưới thương nghiệp.

Người trở thành cô của cô là con gái lớn tập đoàn Đường thị, bạn học đại học của chú.

Bắt đầu từ khi đó, cô rất ít khi thấy chú cười, ông dành nhiều thời giờ để ngồi vẽ tranh trong phòng vẽ hơn, thậm chí có thể một ngày không ra.

Cô nghe được âm thanh ầm ĩ từ phòng vẽ tranh trên tầng truyền đến.

Cửa phòng vẽ tranh mở ra, tranh vẽ bị vứt lung tung rối loạn, bút vẽ thuốc màu rơi đầy đất, toàn bộ phòng vẽ tranh là một mảnh hỗn độn.

Cô nghe được cô cuồng loạn gọi chú.

“Hà Thủ Ngu, tôi gả cho ông nhiều năm như vậy! Đôi mắt ông có từng nhìn tôi chưa! Rốt cuộc là ông có trái tim hay không!”

Đối mặt với Đường Giai cuồng loạn, Hà Thủ Ngu lại rất bình tĩnh.

Hà Thủ Ngu càng bình tĩnh, Đường Giai lại càng giận dữ, bà vừa mắng vừa khóc. Trong tay bắt được thứ gì liền ném thứ đó, toàn bộ phòng vẽ tranh bị bà phá tan tành. Cho đến khi tay bà đụng đến một chồng giấy vẽ rất giày trên tủ, con ngươi bình tĩnh của Hà Thủ Ngu rốt cuộc cũng thay đổi, ông “soạt” một cái đứng dậy khỏi ghế.

“Trả lại cho tôi.”

Đường Giai thấy vẻ mặt bình tĩnh của ông rốt cuộc cũng có biến hóa thì không khỏi cười lạnh.

“Đưa cho ông sao, không đấy, tôi muốn xem đây là thứ gì mà có thể khiến ông kích động như vậy!”

Bà vươn tay vạch chồng giấy kia ra, đập vào mắt là một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Là con đàn bà đó!

Bà đưa tay giở chồng giấy vẽ, kết quả lại phát hiện, cả một chồng giấy vẽ này toàn bộ chỉ có một người.

“Đường Giai, trả lại cho tôi.”

“Hà Thủ Ngu, ông yêu con đàn bà đó như vậy sao, cho dù đã trôi qua bao nhiêu năm rồi trong lòng ông vẫn chỉ có một mình bà ta, còn tôi, tôi thì sao!” Đường Giai như đang phát điên, cầm lấy chồng giấy bắt đầu xé.

Hà Thủ Ngu nóng nảy, ông vươn tay muốn ngăn cản bà nhưng Đường Giai lại ném đống giấy lên, giấy vẽ như đóa hoa vỡ tan trong không trung, rơi lả tả trên mặt đất, bị dính phải thuốc màu.

Đường Giai vừa dẫm vừa chửi: “Đưa cho ông, đưa cho ông này!”

“Đường Giai!” Bên trong truyền đến tiếng chú hét lớn.

Có mấy tờ giấy bay ra khỏi phòng vẽ, dừng bên chân cô. Cô cảm thấy người trên giấy vẽ có hơi quen thuộc, cô ngồi xổm xuống, tùy tay nhặt một tờ lên.

Người trên giấy vẽ là Thẩm Bội Tuệ!

Thẩm Bội Tuệ là bạn gái trước kia của chú, nghe nói Thẩm Bội Tuệ chưa kết hôn đã có con, vậy Hà An Nhiên chính là…

Dường như nghĩ đến điều gì đó, cô lập tức trừng lớn đôi mắt.

Cô có rất nhiều điều muốn nói cho Hà Thủ Ngu về Thẩm Bội Tuệ, nhưng mỗi lần lời đến bên miệng, cô lại nói không nên lời.

Cô biết, nếu Hà Thủ Ngu biết Thẩm Bội Tuệ đã trở lại, ông chắc chắn sẽ đi tìm bà ấy. Tuy làm như vậy là không phải với cô của cô – Đường Giai, nhưng cô không thể không suy xét đến Hà Kỳ, Hà Kỳ vô tội.

Rồi sau đó, mỗi lần nhìn thấy sự yêu chiều của Chu Duyên Xuyên đối với Hà An Nhiên, cô sẽ không khống chế được mà nghĩ, nếu cô nói chuyện Thẩm Bội Tuệ cho Đường Giai thì sẽ như thế nào?

Nếu không có Hà An Nhiên, cô và Chu Duyên Xuyên sẽ thế nào?

Loại suy nghĩ này một khi xuất hiện trong đầu thì giống như một mầm cây vậy, dần dần khỏe mạnh lớn lên, cô dần dần muốn hành động.

Cô không biết một người ghen tuông sẽ có bao nhiêu đáng sợ, đặc biệt là sự ghen tuông giữa phụ nữ với nhau.

Lúc cô đưa bức ảnh Thẩm Bội Tuệ cho Đường Giai thì cô đã biết. Hà Tụng Nghị, mày xong rồi, mày đã định là không thể giống như trước kia nữa.

Bức ảnh kia vừa gửi vài giây, Đường Giai đã gọi điện thoại đến. Bà hỏi cô sao lại có ảnh của Thẩm Bội Tuệ, có phải cô biết bà ta ở đâu không, ngôn ngữ của bà tràn đầy hỗn loạn phẫn hận.

Dưới áp lực của sự ghen ghét, cô đã nói toàn bộ chuyện của Thẩm Bội Tuệ với Đường Giai. Lúc nói ra, trong lòng cô rất sung sướng, nhưng lúc cúp điện thoại, sự sung sướng đã biến mất gần như không còn chút nào.

Mấy ngày đó cô vẫn luôn hoảng loạn, sợ Đường Giai đến đoàn làm phim tìm cô, sợ Chu Duyên Xuyên biết chuyện cô làm, nhưng cũng lạ, những điều cô lo lắng đều không xảy ra.

Mỗi ngày Hà An Nhiên đều đến đoàn làm phim, vẫn giống như bình thường.

Cho đến một ngày, lúc cô đến phim trường, Tề Nghiễm Ninh nói cho cô biết, Hà An Nhiên đi rồi.

Lúc đó cô còn không phản ứng lại, hỏi anh ấy cái gì đi rồi?

Anh ấy nói Thẩm Bội Tuệ mang Hà An Nhiên đi rồi, không báo trước một tiếng, cũng không để ai đưa tiễn, không biết rốt cuộc là hai mẹ con họ đã đi đâu.

Lúc đó cô ngây ngẩn cả người, sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh. Tề Nghiễm Ninh không biết vì sao Hà An Nhiên rời đi, nhưng cô biết, trong lòng cô rất rõ ràng, cuối cùng thì Đường Giai vẫn không nhịn được mà động thủ.

Vốn cô còn cho rằng Hà An Nhiên đi rồi, cô có thể thay thế được vị trí của cô ta, nhưng hiện thực lại không phải như vậy.

Hà An Nhiên đi rồi, nhưng vị trí của cô ta vẫn trước sau đặt ở đó, không ai có thể thay thế được, cô trơ mắt nhìn Chu Duyên Xuyên càng ngày càng yên ắng, càng ngày càng nỗ lực làm việc, rõ ràng có thể tiến vào phim truyền hình nhưng lại cố tình đóng phim điện ảnh, mỗi lần quay xong, toàn thân anh không có nổi một chỗ lành lặn.

Cô biết vì sao anh lại muốn liều mạng như vậy, bởi vì anh từng nói, anh sợ mình đứng không đủ cao, Hà An Nhiên sẽ không nhìn thấy anh.

Bảy năm đó, không phải cô hoàn toàn không gặp Hà An Nhiên. Đó là sau khi Hà An Nhiên rời khỏi Bắc Kinh nửa năm, cô đã từng gặp cô ta ở Tô Châu.

Lúc đó cô đóng phim ở Tô Châu, sau khi hoàn thành cảnh quay, cô muốn một mình đi dạo một chút, lại không ngờ đến sẽ gặp cô ta lần nữa.

Khi đó chắc là cô ta học năm hai cao trung (lớp 11), mặc đồng phục sạch sẽ ngăn nắp, tóc buộc cao, đang đi cùng một nam sinh mà cô không quen, chắc là vừa tan học.

Lúc đó cô mang khẩu trang, Hà An Nhiên nhìn cô, chỉ vài giây sau đã dời tầm mắt.

Nhưng chỉ vài giây như vậy, Hà Tụng Nghị biết rõ ràng, Hà An Nhiên nhận ra cô.

Bởi vì ánh mắt của cô ta quá mức quen thuộc.

Khinh thường, mơ hồ còn có chán ghét.

Nam sinh đi cùng cô ta nghe điện thoại, đang tránh đi, cô liền qua chỗ cô ta.

Thấy cô đến đây, vẻ mặt cô ta không hề có chút kinh ngạc, như là đã biết trước cô sẽ đi qua, cô ta bình tĩnh nhìn cô.

“Em gái An Nhiên.” Cô kêu cô ta.

Hà An Nhiên đột nhiên mỉm cười đáp lại: “Chị Tụng Nghị.”

Lúc đó cô ngây người ra, cô quen Hà An Nhiên hơn hai năm, nhưng trước nay cô ta chưa từng gọi tên cô, huống gì là gọi chị.

Trong lòng cô cả kinh, cô hiểu ra. Hà An Nhiên hẳn là đã biết chuyện các cô là chị em họ, vậy là cũng biết chuyện mẹ cô ta mang cô ta rời đi không khỏi liên quan đến cô.

Cô vừa định nói chuyện thì nhìn thấy nam sinh vốn đi nghe điện thoại đã đến đây, cô không thể bị nhận ra được, vì thế theo bản năng xoay người rời đi.

Cô chưa đi được mấy mét thì nghe được đoạn đối thoại giữa hai người kia.

“Em quen người đó à?”

“Không quen.”

Dưới khẩu trang, cô nở một nụ cười tự giễu.

Mấy ngày sau cô đã rời khỏi Tô Châu, lúc trở lại Bắc Kinh, trong lòng cô vẫn luôn rất bất an. Cô không muốn cứ trơ mắt nhìn Chu Duyên Xuyên làm việc như muốn mất mạng, dùng làm việc để gây tê, tra tấn chính mình, cô muốn nói cho anh, để anh đi tìm Hà An Nhiên, chỉ cần anh đừng tra tấn chính mình nữa là được.

Nhưng cô sợ, cô sợ Hà An Nhiên nói hết chân tướng cho Chu Duyên Xuyên, cô sợ Chu Duyên Xuyên biết chuyện thì sẽ không bao giờ nói chuyện với cô nữa, hai người họ ngay cả bạn bè cũng không thể làm được.

Cô cảm thấy lòng mình như bị một tảng đá chèn ép, ép đến mức khiến cô không thở nổi.

Sau này, cô có đến Tô Châu thêm vài lần nữa, đến con đường mình đã đụng phải Hà An Nhiên. Cô đã từng nhìn thấy nam sinh đi cùng với Hà An Nhiên rất nhiều lần, nhưng lại không nhìn thấy Hà An Nhiên, một lần cũng chưa từng.

Nghe người ta nói, hình như Hà An Nhiên và mẹ đã rời khỏi Tô Châu, cũng không biết là đi đâu.

Từ đó đến sáu năm sau, cô chưa từng gặp lại Hà An Nhiên.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.