Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
“Tiết lộ một chút được không?” Tôn Duyệt cà lơ phất phơ dựa vào người Hà An Nhiên.
“Gì chứ?” Hà An Nhiên liếc cô ấy.
“Cậu có thể đừng giả ngu nữa được không, người đưa cậu đến là ai?” Tôn Duyệt làm mặt quỷ.
Hà An Nhiên biết, nếu cô không nói nói, Tôn Duyệt có thể quấn lấy cô như vậy cả ngày.
“Con trai của một cô mà mình quen thôi, không có quan hệ gì.”
“Vậy thôi?”
“Nếu không thì cậu còn muốn thế nào nữa?”
Hai người cùng nhau đi vào thang máy, thang máy sắp đóng cửa thì đột nhiên bị một bàn tay thon dài sạch sẽ ngăn lại. Một nam sinh mang mũ lưỡi trai, thân hình cao lớn đi đến. Tôn Duyệt nhìn kỹ, người này không phải là cậu em đưa cơm hộp dưới lầu sao, vẻ ngoài đẹp đẽ mơn mởn, cô ấy lập tức đứng thẳng người.
“Ôi chao, cậu em, là em à.”
“Tôi có tên.”
Cậu ta vừa nói, Hà An Nhiên và Tôn Duyệt đều sửng sốt. Tuy bọn họ cũng biết nhau một thời gian rồi nhưng ngoại trừ lúc đưa cơm cậu ta sẽ nói một hai câu với các cô thì lúc khác, cho dù chạm mặt cũng chưa bao giờ chủ động nói chuyện.
“Vậy cậu tên gì?” Tôn Duyệt phản ứng lại, cười hỏi.
Nam sinh nhìn Hà An Nhiên đang cúi đầu, nói: “… Hạ Kỳ.”
“Hạ Kỳ, tên thật dễ nghe. Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười chín.”
“Đinh.”
Đã đến tầng tám.
Cậu ta gật đầu mỉm cười với các cô, sau đó bước đi ra ngoài, tới quán cơm thịt nướng cách đó không xa.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Hạ Kỳ mới đình chỉ bước chân, cậu ta bình tĩnh xoay người lại, lần nữa đi vào thang máy để chuẩn bị xuống tầng.
Điện thoại trong túi rung lên.
“Alo, rốt cuộc là cậu đang ở đâu, Diệt Tuyệt sắp đến điểm danh rồi. Đại thiếu gia à, tôi cầu xin cậu có được không?”
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa, tôi biết rồi.” Hạ Kỳ cúp điện thoại, mặt không biểu tình đi vào thang máy.
…
“Cậu bé kia mới mười chín tuổi, còn nhỏ như vậy mà đã đi làm rồi. Aiz, nhưng mà nói đi nói lại, với chiều cao và giá trị nhan sắc kia, làm người đưa cơm cũng thật tội cho cậu ta quá.” Tôn Duyệt cảm thán.
“Sao đấy, không phải cậu muốn làm trâu già gặm cỏ non chứ?”
“Khụ khụ…” Tôn Duyệt đỏ mặt.
“Làm ơn, mình đã hai mươi ba rồi, lớn hơn tận bốn tuổi, mình nói lung tung chút cũng không được sao?”
“Cậu còn biết mình toàn nói lung tung à.” Hà An Nhiên ẩn ý nói.
Tôn Duyệt ngẩn ra, sau đó mới phản ứng lại: “Được đó, Hà An Nhiên, cậu còn chơi trò miệng nam mô bụng bồ dao găm [1] phải không?”
[1] Vẻ ngoài từ bi nhưng bên trong lại độc ác.
“Học cậu thôi.” Hà An Nhiên đẩy cho cô ấy.
“Đinh.” Cửa thang máy mở ra, Hà An Nhiên đi ra ngoài trước.
“Khụ khụ… Cái gì… Mình là cái loại người này sao! Mình miệng mam mô bụng bồ dao găm khi nào?”
…
Buổi chiều, Hà An Nhiên nhận được điện thoại của Từ Diễm.
“Alo, Từ Diễm.”
“Anh đến Bắc Kinh rồi, tới đón anh được không?”
“Bây giờ?” Hà An Nhiên nhìn đồng hồ trên tường, sắp đến giờ tan tầm rồi.
“Đúng vậy, anh đang ở sân bay. Sắp đông chết rồi, mau đến đón anh.”
“Anh không thể tự lái xe đến à?”
“Không thể, em phải đi đón anh, nhanh lên. Nếu anh gặp lạnh bị cảm, giọng nói xuất hiện vấn đề, em phải phụ trách đấy, cho em nửa giờ.”
Từ Diễm vừa nói xong liền “tút” một cái cúp điện thoại.
“Alo…”
Nửa giờ?
Nửa giờ cô làm sao mà đến kịp? Người này vẫn giống như trước kia, vẫn không chịu nói lý.
“Duyệt, Từ Diễm về rồi, mình phải đi sân bay đón anh ấy. Mình đi trước đây, phần còn lại nhờ cậu đó.”
“Anh ấy về rồi à?”
“Ừ, về rồi.”
“Được, vậy cậu đi đi.”
…
Bên ngoài tòa nhà, một chiếc Touareg đang dừng lại.
“Yoyo, sắp thấy chủ nhân rồi, có vui không?” Chu Duyên Xuyên quay đầu nói chuyện với Yoyo ở phía sau.
Bởi vì quay đầu đi, cho nên anh không nhìn thấy Hà An Nhiên chạy ra khỏi tòa nhà, vội vàng bắt một chiếc taxi rồi đi.
Anh duỗi tay xoa đầu nó: “Chờ một lát nữa thôi.”
Chu Duyên Xuyên giơ tay nhìn đồng hồ, đã qua giờ tan tầm của Hà An Nhiên nửa tiếng nhưng anh vẫn chưa thấy cô ra.
Một lát sau, anh lấy điện thoại gọi cho cô, nhưng điện thoại cô tắt máy.
Chu Duyên Xuyên nhíu mày, sau đó mang khẩu trang và mũ lưỡi trai, đẩy cửa xuống xe đi vào bên trong.
Lúc đi qua đại sảnh, anh thấy có mấy cô gái đi đến, anh nhìn qua theo bản năng, bởi vì trong những cô gái đó, anh thấy có một người quen mắt.
Hôm nay buổi sáng lúc anh rời đi có nhìn thấy cô ta và Hà An Nhiên nói chuyện với nhau qua kính chiếu hậu.
Mấy người đi qua nhau, anh nghe thấy được đoạn đối thoại giữa các cô ấy.
“Chị Duyệt, sao hôm nay chị An Nhiên đi gấp vậy?”
“Từ Diễm về rồi, cậu ấy đi đón anh ấy.”
“Học trưởng Từ? Wow, quả nhiên trong lòng chị An Nhiên, học trưởng Từ vẫn quan trọng nhất. Học trưởng Từ vừa đến chị An Nhiên đã chạy đi đón, lúc còn học đại học hai người họ được không biết bao nhiêu người hâm mộ, nói hai người họ không ở bên nhau, em không tin.”
“Đồng ý, em cảm thấy chắc chắn hai người họ đang ở bên nhau.”
Lúc những cô gái đó đi ngang qua, Chu Duyên Xuyên dừng bước.
Từ Diễm?
Anh yên lặng nhẩm hai chữ này trong đầu, đây là một cái tên anh chưa từng nghe qua, nhưng mà tên này lại đi cùng với An Nhiên. Thì ra trong những năm không có anh, bên cạnh cô đã có người mà anh không quen biết.
Từ Diễm vừa đến, cô đã vội vàng đi đón anh ta, hoàn toàn vứt anh ra sau đầu.
Hà An Nhiên, rốt cuộc em đặt anh ở vị trí nào?
…
Vừa đến sân bay, Hà An Nhiên tìm kiếm trong đám người, cuối cùng cũng nhìn thấy Từ Diễm đứng cạnh cây cột trong đại sảnh. Anh mặc áo khoác màu đen, choàng khăn quàng cổ rất dày, đứng bên cạnh va li, thi thoảng lại cúi đầu nhìn điện thoại. Hà An Nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra anh đang không kiên nhẫn.
“Từ Diễm!” Cô vẫy tay từ xa với anh.
Từ Diễm nhìn Hà An Nhiên đang đến chỗ mình.
“Ngại quá, em đến muộn.” Hà An Nhiên mềm giọng nói với anh ấy. Cô rất rõ ràng, Từ Diễm luôn ăn mềm không ăn cứng.
“Hà An Nhiên, nói nửa tiếng, giờ nhìn xem đã mấy tiếng rồi, ông đây cũng sắp đông chết!” Từ Diễm nhìn Hà An Nhiên bằng nửa con mắt.
“Em đâu có nói với anh là nửa tiếng, đó là anh tự nói.” Hà An Nhiên tỏ vẻ rất vô tội.
“À, giờ em trách anh sao? ” Từ Diễm đưa tay kéo vai cô lại.
“Được rồi được rồi, anh cũng đừng được một tấc lại muốn thêm một thước, em đến đón anh là đã tốt với anh lắm rồi.” Hà An Nhiên dùng ngón tay búng mu bàn tay đang đặt trên vai mình.
Từ Diễm am hiểu lồng tiếng cổ phong [2], trình độ kiệt suất đến mức khiến cho người ta cảm thấy Từ Diễm như một công tử ôn nhuận như ngọc.
[2] Một phong cách âm nhạc của Trung Quốc với giai điệu cổ điển tao nhã, đậm chất thi ca.
Nhưng…
Tất cả đều là lừa! người!
Toàn bộ đều là biểu hiện giả dối, trong lòng Hà An Nhiên rất rõ ràng, Từ Diễm chính là một con thỏ xù lông.
Từ Diễm ăn đau thu tay về.
“Độc nhất lòng dạ đàn bà.”
Hà An Nhiên trừng mắt với anh: “Đã nói anh đừng chọc em.”
“Được rồi được rồi, không trêu em nữa.”
Ngồi trên xe taxi, Hà An Nhiên ngồi phía trước, Từ Diễm ngồi phía sau.
“Anh Triệu Thanh đâu?” Hà An Nhiên xoay người lại hỏi.
“Triệu Thanh đến phòng thu âm rồi, tìm hiểu quy trình cụ thể trước.”
“Vậy lúc nào anh qua?”
“Chắc là giữa trưa mai đi.” Từ Diễm nói.
“Đúng rồi, giờ trong giới đều lan truyền anh và Đường Khanh mỹ nhân ở bên nhau, thật à?” Hà An Nhiên ghé vào lưng ghế, bừng bừng hứng thú hỏi anh.
Đường Khanh mỹ nhân là cô gái có tiếng trong giới phối khí. Hơn nữa hầu như chỉ cần vở kịch có nam chính là Từ Diễm, thì nữ chính nhất định là Đường Khanh mỹ nhân, như vậy rất khó để người ta không nghi ngờ quan hệ giữa hai người họ.
Từ Diễm vươn tay ra sau đầu, chân dài duỗi ra phía trước: “Là tin đồn bậy bạ thôi, anh và cô ấy chỉ có quan hệ hợp tác.”
“Mỗi ngày anh và Đường Khanh mỹ nhân đều sớm chiều ở chung, chẳng lẽ anh không có chút cảm giác nào sao?”
“Em hy vọng anh và cô ấy ở bên nhau?” Giọng Từ Diễm bắt đầu nghiêm túc, anh nhìn cô chằm chằm.
Hà An Nhiên nhất thời không biết nên nói gì.
“Được rồi, em đừng ghép đôi lung tung nữa, anh và Đường Khanh không có khả năng ở bên nhau.”
“Được rồi.” Hà An Nhiên nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hà An Nhiên vẫn luôn chú ý thế giới ngoài cửa sổ, cho nên không chú ý đến tầm mắt Từ Diễm dừng trên người cô. Anh nhìn sườn mặt tinh xảo của Hà An Nhiên, trong lòng vô cùng mềm mại, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
…
Vào cửa, Từ Diễm không quan tâm gì nữa, trực tiếp ngã lên sô pha.
Hà An Nhiên giúp anh lấy quần áo trong hành lý ra.
“Quần áo phải phân loại để trong ngăn tủ, đồ dùng rửa mặt cũng phải sắp xếp lại, giày để theo nhãn hiệu…”
Động tác thu dọn đồ đạc của Hà An Nhiên dừng lại. Cô nhìn Từ Diễm đang ngồi trên sô pha lải nhải, cô đứng dậy, không chút khách khí đạp vào chân anh: “Nhiều chuyện như vậy thì tự dọn đi.”
Từ Diễm ngẩng đầu nhìn Hà An Nhiên, hai người không cam lòng yếu thế đối mắt với nhau, cuối cùng vẫn là Từ Diễm bại trận trước.
“Được rồi, bà cô, em cứ tùy tiện bỏ trên giường đi, muốn bỏ thế nào thế nào thì cứ bỏ thế đấy.”
“An Nhiên, lát nữa đi ăn cơm không?”
“Mấy giờ rồi?”
Từ Diễm nhìn điện thoại: “Bảy giờ.”
“Bộp.” Trong phòng ngủ truyền đến tiếng đồ rơi xuống đất.
Từ Diễm “soạt” một cái ngồi dậy khỏi sô pha.
“An Nhiên, em sao thế?”
Anh còn chưa đi vào phòng ngủ đã thấy Hà An Nhiên vội vàng chạy ra, vừa nói với anh vừa mang áo khoác.
“Em đột nhiên nhớ ra em còn có việc gấp, không ăn đâu. Đồ trong phòng anh tự thu dọn đi, không kịp nữa rồi, em đi đây.”
Vừa dứt lời, Hà An Nhiên đã mở cửa chạy ra ngoài.
“Anh đưa em đi nha.”
“Không cần…” Giọng cô vọng ngoài hành lang.
Từ Diễm nhìn cánh cửa đang mở rộng.
Việc gì mà lại có thể khiến cô gấp gáp như vậy?
…
Hơn tám giờ tối, gió đêm lạnh run, bóng cây lắc lư, đèn đường trong tiểu khu sáng lên, thi thoảng có tốp ba tốp năm người đi qua.
Hai tay Hà An Nhiên để trong túi, bước từng bước đến tòa nhà nơi cô ở.
Cô vừa từ cầu Tửu Tiên về, sau khi rời khỏi nhà Từ Diễm, cô chạy đến cầu Tửu Tiên, cô lo Chu Duyên Xuyên vẫn còn ở đó đợi cô. Nhưng cô đợi ở đó nửa tiếng cũng không nhìn thấy Chu Duyên Xuyên, nghĩ lại thì chắc là anh đã về rồi, vì thế cô về nhà.
Buổi chiều lúc nhận được điện thoại của Từ Diễm, Từ Diễm cứ thúc giục làm cô cuống quýt, vì thế mới quên mất Chu Duyên Xuyên. Trong lòng cô rất bất an, nếu anh thật sự tức giận thì làm sao bây giờ, nếu anh không bao giờ để ý đến cô nữa thì cô phải làm sao đây?
Nghĩ như vậy, cô không khỏi tăng nhanh bước chân, giờ cô chỉ muốn mau chóng về nhà sạc điện thoại, sau đó gọi điện thoại giải thích với anh.
Lúc cô đang trầm mặc bước đi, đột nhiên lại nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng dưới ngọn đèn đường trước nhà cô. Anh đội mũ lưỡi trai, cúi đầu, một tay cho vào túi, một tay cầm điếu thuốc lá sắp cháy hết, đèn đường mờ nhạt chiếu vào người anh, tạo nên một cái bóng cô đơn trên mặt đất.
Trong lòng Hà An Nhiên bỗng nhiên đau đớn, cô dè dặt gọi anh: “… Chu Duyên Xuyên.”